Hỏa Ca

Chương 163






Rena lao vào đó theo hướng chỉ của máy định vị. So với tất cả những gì bản thân đã chịu đựng thì cơn mưa này không nhằm nhò gì. Dưới lớp sương mù, hàng cây lần lượt hiện ra, phải cực kì nhạy bén mới có thể tránh được hết.

Chạy băng qua được tầm ba mươi phút, lập tức đôi chân này giống như vấp phải gì đó.

Đôi mắt mở căng ra hết cỡ, đây chẳng phải cánh tay của người sao. Cánh tay còn dấu hiệu của máu chưa đông trải dài hết phía đoạn đường phía trước. Cái cô thực sốc nhất chính là màu áo còn vương lại trên cánh tay bị đứt lìa cùng với kiểu cách thiết kế chẳng phải đến từ quân đội.

Cô bỗng dưng thấy lo lắng sợ hãi về việc mình chạy lên phía trước sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.

Từ ngày cha mất, cô đã nỗ lực để vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Mấy tuần sau đó kết quả đã được cải thiện rõ rệt. Chỉ là nếu đây là thi thể của đồng đội cô, liệu cô có thể giữ được bình tĩnh.

Cơn mưa xối xả gột rửa đi mùi màu,còn dấu vết thì vẫn lưu đậm trên nền đất.


Não bộ cô chạy hết công suất cố tìm ra vấn đề xảy ra với người ở đây.

Mắt vừa phải ngó nghiêng xung quanh, lắng nghe mọi âm thanh để phòng ngừa quân địch có thể tiến tới. Rena khẽ gọi :" Có ai ở đây còn sống không?"

Không một ai trả lời.

" Tôi là thượng tướng của quân đội đến để ứng cứu." Rena cảm thấy hành vi này hết đỗi nực cười, như vừa châm lửa để đốt luôn thân thể. Khác nào có khi báo danh cho quân địch rằng đã có quân tiếp viện nhưng cô chỉ muốn tìm kiếm hi vọng rằng có ai đó sống sót, để có thể báo cho cô rằng chuyện gì đang diễn ra.

Cuối cùng cũng đã có tiếng thều thào xen lẫn kích thích thính giác Rena. Lần mò khó khăn lắm mới thấy một người đang nằm trên nền đất, máu thấm từ đầu chảy xuống mặt. Đôi chân thì bị dập nát bùn nhùn, đôi tay thì đứt lìa, máu thì không ngừng chảy. Rena vội đến nâng đầu người đó dậy:" Ở đây rốt cuộc đã có chuyện gì diễn ra?"

" Chạy...."

" Cái gì?" Rena không thể nghe rõ được lơi vị quân nhân đó truyền tải. Ghé sát tay vào mới nhấn mạnh được từng chữ.

" Chúng...ta...bị....lừa....Chạy...đi." Người đó ngay lập tức tắt thở.

Rena hoàng hồn lại. Chạy phi một mạch vào cơn mưa, quay trở lại con đường cũ, bật máy định vị dò xét vị trí của đồng đội. Cô rất bất an, cảm giác bất an ngày một lớn mạnh hơn. Cơn mưa ngày một dày trút lên cơ thể Rena bỗng thấy rát hết toàn thân. Một dấu hiệu thúc giục cô phải chạy nhanh hơn nữa trước khi quá muộn. Đôi mắt vì lo lắng cứ cắm đầu vào chạy về phía trước mặc kệ tất cả mọi thứ.

Cô liên lạc lại cho mọi người:" Lan Nhi, Lăng Mạch, mọi người có ai còn ở đó không?" Đáp lại Rena vẫn chỉ có tiếng tút tút chờ đợi.

Đầu cô vẫn có gắng duy trì sự tỉnh táo để tập trung suy nghĩ. Vậy ngay từ đầu đã không có tin tức nào truyền đến quân đội hoàn toàn do bọn tổ chức M gây nên truyền đến bằng cách giết hết nhóm truyền tin mạo danh để dụ bọn cô đến đây. Lí do thích hợp nhất để giải thích cho hiện tượng cô vừa nhìn thấy.

Tình cảnh này rất giống với lúc cha cô bị tổ chức M giết chết, cô đã đến muộn. Thầm mong rằng hãy cho cô đến kịp, hãy cho cô tin tức rằng tất cả bọn họ đều ổn. Rena nghiến chặt rằng thầm chửi thề lẽ ra không nên để họ ở đấy lại một mình, lẽ ra cô không nên tự ý đưa ra quyết định.


Chạy đến vùng trời lúc đó, tia sét trên trời giáng xuống xuyên qua cả cây cạnh đó đổ rạp xuống, xuyên cả tâm trí Rena. Đôi mắt mở căng dõi về hình ảnh mở hồ của bạn bè đang cười chờ đón mình quay trở về tan vào trong mây khói mờ ảo của sương mù. Âm thanh im bặt hẳn lại, tiếng mưa đã ngưng, tiếng bước chân đã ngừng.

Tại chính giữa bãi chiến trường, thân ảnh cao ráo mặc quân phục đen đeo quân hàm quân đội. Cả thân thể tắm máu tươi rùng rợn vướng đầy nỗi ám ảnh man rợ. Đôi mắt được cho thiên về địa ngục đó ngày càng vấn sát khí của huyết người. Trên tay đang nắm lấy đầu của một người.

Hơi thở nặng nề tuôn ra nhạt dần vào cơn mưa ào ạt. Cảm tượng xung quanh như bị bao vây bởi nhiều loài quỷ bóng tối nắm giữ linh hồn chôn chân ở vùng đất này, làm thế nào cũng không nhúc nhích được lên phía trước.

Bóng người đó vứt thân xác xuống, chạy vụt vào trong màn đêm tiến đến gần chiếc phi cơ màu đen bay lên vùng trời u tối. Lúc này, thanh quản như đã bị ai cắt đứt, cô không thể thốt ra được bất cứ lời nào hết. Thả toàn bộ súng và dao trên người, lướt thân thể bị gò bó lại tiến về phía trước.

Bầu không khí nặng nề đau thương dần bao trùm lấy cơ thể Rena. Bước chân chỉ chậm rãi để tìm kiếm một bóng hình còn sống sót. Cô đã đối diện với nỗi sợ kinh hoàng nhất cuộc đời không thể quay đầu được nữa.

Bộ phận trên cơ thể bị chém rơi, lộn xộn trên nền đất nhuốm máu trải dài như con sông vô tận.Tứ chi của ai, cô đã không thể nhận ra nổi nữa, đôi mắt vô vọng ngày càng nhiều hơn khi chứng kiến bộ phận trên cơ thể đồng đội chịu kiếp phận mất đi danh tính.

Máu tiếp tục phun ra thậm chí đã vướng lên cơ thể Rena nhưng cô đã không còn quan tâm nữa. Tần Mạch nằm ngay cạnh đó, lục phủ ngũ tạng bị chém ngang người bị lộ hết cả ra, đôi mắt mở căng trừng lớn về phía Rena, không chỉ mình anh còn có đôi mắt của mọi người cũng đều vậy, như chĩa nỗi hận về phía người cô, càng thêm bi ai.

Ở giữa, cô thấy mái tóc màu nâu quen thuộc còn có bím tóc được tết một bên, còn một bên đã mất bay theo chiều gió bị cắm trên một thanh gỗ dài. Rena run sợ, đến gần mới hứng chịu được đau thương lên nhất. Thanh gỗ đâm xuyên qua, cơ thể bị tuột xuống phía dưới. Ngũ tạng vướng lên trên không thể chảy xuống trông giống một mớ dây. Cơ thể bị chém tả tơi lộ cả xương trắng ngấu đến kinh hãi. Cô vén mái tóc của người bạn mình lên. Đôi mắt trong sáng, lấp lánh lúc nào cũng vui tươi tràn ngập hạnh phúc đã vô hồn rồi. Một bên còn bị mất đi. Mắt còn lại thì trợn lòi lên giống như tố cáo tội lỗi của Rena.

Rena ôm lấy đầu Lan Nhi, hai hàng nước mắt rơi lã chã, không ngừng phát điên lên. Tất cả không còn một ai ở bên, tất cả đều đã chết.

Lòng bắt đầu bị ai đó mổ xẻ, rót thêm đau khổ, tuyệt vọng, thống khổ mỗi lúc một nhiều. Cô nhớ lại trước lúc chia tay, người bạn thân nhất của cô còn bảo phải về mời ăn, trên mặt còn đọng lại nụ cười nhí nhảnh của một cô gái vốn dĩ có thể tận hưởng tuổi thanh xuân bên người mình yêu.

Giờ trên tay cô, chỉ còn lại khuôn mặt không còn huyết sắc, trắng bệch.

Người gây nên thảm kịch này không phải tổ chức M, không phải kẻ thù đội trời chung của quân đội mà chính là anh, là người cô yêu. Hình dáng chỉ một mình nắm giữ, ánh mắt chỉ có thể của anh cáo buộc cô đã phải đối diện sự thật rõ trước mặt. Nước mắt cuộn trào nhiều giống như viên ngọc châu bị vỡ nứt thành những mảnh vụn li ti.


Kí ức dần vỡ thành nhiều mảnh gương, mỗi nơi đều chứa chấp kí ức của cả cô và anh, mang đến cho cô hạnh phúc cùng ấm áp giờ đấy bi thương cùng thống khổ. Tất cả đã tan biến vào hư ảo vào chính thời khắc cô thấy anh ngày hôm nay.

Anh giết đồng đội cô, giết một cách tàn nhẫn không để ai sống sót. Tại sao anh lại làm vậy? Họ là đồng đội của anh, tại sao lại ra tay giết hại không lí do. Tại sao lại là anh? Tại sao anh người cô yêu nhất lại tổn thương cô? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Nỗi đau đớn ngày càng tích tụ dần ở ngực, mang theo hình ảnh anh đứng giữa đồng đội cô. Hàng loạt câu hỏi vốn dĩ đổ về ngày càng đau đớn hơn.

“Aaaaaaaaaa" Rena hét lên một tiếng thảm thiết vang vọng trong cơn mưa thấu tận phía trên trời. Xung quanh bao bọc cơn lốc của lửa dần bao phủ đục thẳng tầng mây trên trời, lan rộng sức nóng vô biên đủ đê thiêu đốt cả một vùng đất. Tiếng hét tiếp tục ngày một lớn dần, xuyên qua cả đám mưa hỗn độn, sương mù, nhường chỗ lại cho luồng sáng lớn không thể kiểm soát.

Ngọn lửa bất tử cuộn trào trong huyết quản. Cắm sâu dưới đất, thanh kiếm tái sinh từ cái chết trỗi dậy. Đôi mắt vàng kim nhiễm âm hàn hận thù phản chiếu. Mái tóc bạch kim vướng máu bay giữa vùng trời cực hạn. Thân khoác trên mình bộ trang phục đỏ rực như máu của đồng đội tạo thành.

Cô cười trong điên dại. Mười ba năm sống dưới vỏ bọc giả tạo. Cái giá để thoát khỏi nó là gì? Oán than từ xác chết của bạn bè, mãn nhãn với người mình yêu trở thành kẻ thù. Hóa ra đã có sự khởi đầu. Để phá giải phong ấn sức mạnh cùng thân phận cô đã trả giá bằng bao nhiêu mạng sống, cùng với mối tình cô dành trọn lần đầu tiên.

Đôi mắt Rena dần thay đổi. Thù hận giăng đầy trên màu phượng hoàng. Ngày hôm nay dù có chết cô sẽ không bao giờ quên đâu.

Lần đầu tiên sau mười ba năm, Rena đã lộ ra hình dáng hỏa thần của mình, cùng với dòng kí ức quên lãng một lần nữa quay trở lại.