Bước xuống trụ sở, một mình Rena bước vào tầng ba. Ánh mắt của mọi người đầy dòm ngó, tức giận, căm phẫn đến mức xa lạ :" Mọi người, đây là có chuyện gì?"
" Thượng tướng" Hàn Vĩnh Phong tiến tới, mặt bộc lộ đầy lo lắng :" Không ổn rồi."
" Cái gì không ổn ?" Rena nghi hoặc.
" Ngài vốn dĩ đã biết hết từ đầu?" Lăng Tần Vũ từ phía sau Hàn Vĩnh Phong tiến tới, biểu cảm của anh báo hiệu một đáp án Rena không muốn trả lời nhất :" Ngài rõ ràng đã biết hung thủ hại chết anh tôi ?"
Phía bên trong lồng ngực, trái tim Rena giống như bị một bàn tay bóp nghẹn lấy, mọi không khí đang dồn nén tạo nên sự khó thở. Đôi mắt không kiềm chế được chỉ có thể mở căng ra đối diện với sự thật ngày ngày cất giấu. Mọi âm thanh đã bị lấy mất, Rena không thể cất giọng để đáp lại. Bởi vì mọi mũi tên của sự khai báo cùng vạch trần đang chĩa thẳng vào người cô.
" Đây có thể chỉ là hiểu nhầm, thượng tướng làm sao có thể biết được hung thủ là ai?" Hàn Vĩnh Phong nói thay cho Rena nhưng anh chỉ nhận được một cái chạm vai của cô.
Cô nói :" Đủ rồi, Phong, tôi không thể giấu mãi cả đời được."
Hàn Vĩnh Phong bất lực đành để cô đi tới.
Rena tiến lên đến chỗ Lăng Tần Vũ, nói đồng thanh xuống phía mọi người:" Phải, như lời cậu ấy nói tôi đã biết hung thủ gây nên thảm kịch ba năm trước."
Nhóm người phía dưới đã xác minh được vấn đề ai nấy đều bộc lộ biểu cảm tức giận khôn nguôi. Bắt đầu bộc lộ mọi lời nói và mỗi lần như vậy, tâm trí cô vỡ vụn thành nhiều mảnh. Giờ phút này đã đến lúc cô phải đứng ra đối mặt, không sớm thì muộn. Không trực tiếp thì cũng gián tiếp gây lên nỗi đau mất mát cho tất cả, bao gồm chính mình.
Lăng Tần Vũ đến đứng trước mặt Rena, đôi mắt uất hận dần vô hình cháy lên trói chặt Rena :" Ngài biết rõ tôi muốn trả thù cho anh trai tôi, còn giả bộ như không biết. Nghe lấy mấy lời tâm sự cho qua rồi chà đạp lên nỗi hận của tôi vui lắm nhỉ?"
Rena đứng bất lực chỉ còn cách nắm chặt đôi tay mình vì cô không thể làm gì khác được nữa.
Lăng Tần Vũ tiếp tục buông những lời nói đủ để giết chết tâm hồn Rena :" Bỏ bê tất cả chúng tôi ba năm, sau đó tự dưng quay trở lại không báo trước. Chúng tôi cam chịu lao đầu vào mặc dù biết rõ có thể chết. Nhưng bởi vì đấy là ngài, chúng tôi sẵn sàng, vì ngài là đội trưởng chúng tôi quý trọng. Bây giờ vị thượng tướng trong mắt tôi không hơn không kém đến cùng cũng chỉ là một kẻ dối trá, lợi dụng mạng sống mọi người để thực hiện mục đích. Ba năm trước, chắc ngài cấu kết cùng kẻ khác đề giết đồng đội chắc hả hê lắm?"
" Mau im lặng lại cho tôi" Hàn Vĩnh Phong chưa bao giờ tức giận đến vậy, không kiềm chế được đánh Lăng Tần Vũ làm anh ta ngã xuống mặt sàn. Một vệt đỏ hiện lên trên mặt, nhưng vẫn ung dun giữ vững cái thái độ khi nói chuyện với Rena.
Lăng Tần Vũ quệt đi vệt máu trên môi cười :" Sao nào, đến ngài cũng về phe cô ta sao, bị sức mạnh của cô ta mê hoặc đến nỗi quên mất việc đã làm à? Tôi không ngờ vị nữ hoàng tối cao ngoài lực chiến ra còn biết đi câu dẫn người khác."
" Cậu muốn trách thì cứ trách mình tôi đi, đừng có động đến người khác" Rena sau mấy phút im lặng đã lên tiếng :" Xin cậu hãy cẩn thận đối với mấy lời mình nói. Giấu các cậu là tôi sai nhưng đừng có vơ đũa cả nắm."
" Vậy thì sao cô lại là người còn sống sót duy nhất ?"
" Bởi vì tôi tha mạng cho cô ta" Ngữ khí đến từ đằng sau đã làm cho căn phòng ngột ngạt hẳn lên. Vậy là ngày này thực sự đã tới khi người giết đồng đôi mình lần nữa đứng trước mặt cô thề thốt lên cái điều đó. Khác một chỗ đang đứng trước mọi con mắt quy tụ lại.
Giọng nói Ryvan lạnh băng buông mấy lời có đủ sức đả thương ghê ghớm đến cả cô lẫn người khác:" Bọn họ đã phát hiện ra bí mật của tôi. Muốn thành đại sự, mấy mạng người chẳng là gì hết."
Ánh mắt anh rời sang cô, lạnh hệt như cõi chết đóng băng thân xác Rena :" Nếu cô ta là người thường thì vốn dĩ trong mắt tôi.
Rena đang nghe lời nói ù ù bên tai đến độ tan nát cả những mảnh vỡ còn sót lại hóa thành trăm mảnh. Cô bấm móng tay trên da thịt để nó đỏ lừ lên một mảng, bỗng chốc từ lúc nào đã có máu chảy ra.
" Cũng chỉ như sinh mạng của người khác, không đáng một xu."
Ánh mắt Rena bùng cháy lên một ngọn lửa cuồng phong cực lớn, cô vung tay lên cao hạ xuống trên má phải của Ryvan. Một tay anh nhanh hơn tóm chặt lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình. Anh nghiêng đầu ghé sát vào tai cô :" Muốn giết được tôi, đợi đến kiếp sau đi."
Anh thả tay cô xuống, phất áo chàng đi thẳng ra khỏi đây. Lí Minh Triệt đứng đó từ hồi nào chỉ cúi đầu câm lặng bởi vì chỗ này không tồn tại cho tiếng nói của anh.
********
Vài canh giờ sau đó, Rena ngồi yên trong căn phòng thẫn thờ nhìn khung cảnh bầu trời buổi sáng được tạo nên như người vô hồn. Cô không phân biệt được mình còn sống hay chết. Cảm giác vừa mới đi từ địa ngục lên làm người sống chỉ trong vài phút giây. Tâm trí ngày đó bị công phá giống với ba năm trước quay lại. Có khi còn hơn, nó còn ngấm dần đến độ cõi lòng này gần như phá hủy. Sự minh mẫn để giải quyết vấn đề ? Còn sao. Đầu cô chỉ có nghĩ đến mỗi hiện tượng ngày hôm nay mình vừa trải qua.
Mở cửa tiến vào, Hàn Vĩnh Phong đến gần Rena. Cô không thèm ngoái đầu lại vì cô biết đấy là anh :" Mọi chuyện xong chưa?"
" Tình hình không khả quan, có thể sẽ gây lên cuộc bạo động nhưng ngài yên tâm" Hàn Vĩnh Phong trấn an:" Ngài trong mắt họ hình tượng vẫn tốt đẹp như cũ, có thể chuyện này sẽ hướng đến chiều hướng tích cực."
" Tích cực?" Rena hỏi lại rồi cô bắt đầu cười :" Cậu thấy tích cực được sao, cậu có nghe mấy lời Lăng Tần Vũ với đồng đội của tôi nói gì không ?"
Hàn Vĩnh Phong chỉ có thể lắng nghe điều cô nói mà không biết được phương thức để giải trừ mọi oan ức cô phải gánh chịu.
Cô lại tiếp tục nói :" Chung quy nếu ngay từ đầu tôi giết anh ta thì có thể lòng sẽ nhẹ nhõm hơn hẳn, cả tôi lẫn bọn họ. Kết quả anh ta lại trở thành một trong số chúng tôi. Cuộc đời này đúng thật nhiều cái trêu người."
Cái trêu người nhất thật sự còn chưa kể đến. Sai lầm lớn nhất của cô là yêu anh. Càng yêu lại càng đưa người ta vào vạn kiếp bất phục. Nếm đủ ngọt rồi lại đến vị đắng chát. Từ thiên đàng cho hẳn rơi xuống địa ngục.
Hàn Vĩnh Phong đứng bên cạnh không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, đến ôm chặt cô vào lòng khẽ an ủi. Hiện tại cô chỉ cần một bờ vai để mình dựa, che đi giọt nước mắt sắp chực tuôn trào, để có thể làm cho lòng được thêm ấm áp hơn. Thật sự thì cô đã từng mong chỗ dựa tinh thần lớn nhất là Ryvan. Về sau mong nhiều thì sẽ hiểu rằng đó chính là hão huyền, vĩnh viễn không bao giờ trở thành hiện thực.
" Sao ngài không thử chuyển đối tượng thành tôi ?" Hàn Vĩnh Phong một bên ôm cô, giọng nói thì thầm vào tâm hồn tổn thương của Rena.
" Đừng ngốc nghếch như vậy, cậu xứng đáng có được người tốt hơn. Thấy tôi đau khổ thì đừng dại bỏ đi nhiều bông hoa khác. Trong khu vườn rộng lớn này đầy người xứng đáng hơn tôi" Rena khéo léo từ chối đi.
Nghe lời nói đó, Hàn Vĩnh Phong cũng chỉ ôm chặt cô ghì hẳn vào thân thể Rena.
Cánh cửa căn phòng mở toang, có người cũng đã đứng lặng đi ngắm nhìn cảnh đó bao lâu nửa điểm cuối vẫn chỉ có thể chọn cách im lặng.
" Tra được người loan tin chưa ?" Ryvan nói đồng thời cắt ngang luôn Lí Minh Triệt cũng đang trầm luân vào hai người kia.
" Vẫn chưa ạ.""
" Tiếp tục tra rõ." Ryvan ra lệnh, người đi nhanh về phía văn phòng.
Lí Minh Triệt chỉ còn chọn cách thở dài. Hai người họ sao có thể đến bước đường thế này.
Buổi tối ngày hôm đó, cuộc bạo động như lời Hàn Vĩnh Phong nói đã hoàn toàn diễn ra. Người đứng đầu là Lăng Tần Vũ. Gần như ai cũng chuẩn bị để có thể giết được Ryvan. Ai cũng biết kẻ sắp phải đối mặt là ai, ngay cả khi hắn ta không sử dụng sức mạnh với chỉ một khẩu súng và con dao đã đủ để giết được cả đám người bọn anh. Biết trước nhưng không màng bởi chết sẽ chết trong vinh quang, thà làm còn hơn phải đứng dưới trướng của kẻ đã hại chết đồng đội mình.
Khẩu súng hạng nặng của quân đội được trang bị đầu đủ, chuẩn bị khai chiến. Đúng lúc đấy, cánh cửa thang máy mở ra, Rena và Hàn Vĩnh Phong xuất hiện ngăn chặn lại toàn bộ hành vi của đội mình.
Lăng Tần Vũ lúc này dường như có bộc lộ ra chút áy náy vì lời nói của mình nhưng vì cái chết thảm thương của Lăng Mạch năm đó đã đục khoét tâm hồn cậu nên lí trí theo đó ăn mòn dần :" Nếu ngài không thể giết được hắn ta vậy hãy để chúng tôi làm."