Hỏa Ca

Chương 122






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Những con còn lại thi nhau lao đến lũ lượt như vũ bão tấn công Ryvan và Rena. Bộ đồ khoác trên người có khả năng giúp cải thiện được vấn đề di chuyển dưới môi trường nước, tránh đòn cùng với thân thủ đều giống trên cạn.

Con cá mập tiến đến chỗ Ryvan lao thẳng nhanh như một tàu tên lửa siêu tốc. Anh nhanh gọn tránh được tức thì, Ryvan đã phải rút súng ra nhắm thẳng đến mắt của con thứ hai khi nó đang ngoác cái mồm to với hàng chục cái răng sắc nhọn, đang khao khát để cán chết Ryvan thành từng mạnh. Để đáp lại ước muốn thầm kín đó, tia laze từ khẩu súng," pằng", thẳng đến mặt. Tầm gần nên độ nung chảy càng cao đã khiến cho con mắt trước khi bị thủng còn bị nướng đen.

Tốc độ của các con khác ngày càng nhanh rồi trở thành một đám bu xung quanh. Cơ thể lượn lờ dưới dong nước biển dần chuyển hóa thành bãi chiến trường giữa xác và máu. Hai cơ thể màu đen đứng tập trung tại phía trung tâm, đứng đối lưng với nhau. Trên tay thủ sẵn khẩu súng, cộng thêm một con dao đủ sắc để đâm được vào lớp da rạch một đường thẳng tắp, một cách thức khác để biến dạng cơ thể tàn bạo.

Một giây ngắn ngủi bắt đầu tiến đến, cả đàn lao đến xúm xụm giết cho bằng được. Khẩu súng được bắn liên hồi. Vệt đỏ màu sáng quắc như hàng chùm tia pháo đỏ, đến đâu nổ đến đấy. Nhấp nháy, nhấp nháy từ hướng này sang hướng nọ, từ trái sang phải từ trên xuống dưới, đều có dấu tích sót lại từ ảnh hưởng của chùm sáng hung bạo tiễn sinh vật được cho là nguy hiểm nhất đại dương xuống dưới đáy biển sâu thẳm, tối tăm lạnh lẽo, mồ chôn vĩnh viễn không thể cứu vãn.


Đôi mắt Rena nhìn qua ống kính đã xác định được rõ ràng phương hướng. Tác động mạnh từ dòng nước do cái vây và đuôi quạt mạnh để tác động một phần âm vàng dưới biển ngày càng tăng cao.

Đôi mắt màu nâu xuyên qua lớp mạt nạ sáng loáng đại diện cho tâm trí tập trung cao độ để bắn được phát súng laze chắc chắn, để có thể hạ bệ bọn chúng. Đôi mắt được tiến hóa theo thời gian giúp bọn chúng nhận biết được ánh sáng rõ hơn, kể cả ánh sáng từ tia laze. Nên đã có mấy lần tránh được nhanh lẹ trước sự tấn công dồn dồn dập của Rena.

Bơi vòng lại tiến công liên tiếp, muốn đi xa cũng không được, muốn lại gần cũng không xong. Giống như một vòng vây lớn đang định vây hãm cô và Ryvan đến chết, ngăn chặn đường tẩu thoát.

Bọt nước ẩn hiện trên dòng nước biển từ những đường bơi, từ những cú vẫy bạc đến chóng mặt từ những chiếc đuôi có sức sát thương không kém gì mấy chiếc răng sát nhọn chi chít chúm chụm lại đủ sức để cắn nát cơ thể con người kia. Nhưng Rena cũng vậy. Chiếc súng laze tổn thương đến cực độ chỉ sau một phát bắn lóe sáng như cái chớp mắt của con người. Nhanh gọn nhẹ chắc chắn từ đầu đến cuối, chưa để lọt mất một giây sai sót nào.

Tia sáng bắn thủng mắt rồi còn để lại dấu tích đằng sau. Xuyên qua đến tận cuối thì thôi, như đang đục khoét cả phần não bộ qua cơ thể. Bao nhiêu cái xác đã lặn xuống, bao nhiêu vệt máu đã thấm đẫm cả khoảng không đại dương mênh mộng, rộng lớn, không thể đo đếm nổi. Mùi mặn của nước biển, thoáng đãng của nước biển với độ lan tỏa cực nhanh cũng phải chịu thua trước máu chảy ra như thác.

Một trận chiến gay co thì phải đến hồi kết, mà sức lực cũng phải cạn kiệt. Khi Rena đang có dấu hiệu của sự mệt mỏi khi phải hoạt động cơ tay liên tục, phải đảo mắt qua lại, cái quan trọng nhất cô đang ở trong môi trường nước thể lực khó giữ hơn. Một giây sai sót đã mở đường chô một con từ dằng sau tiến vô đang lao đến với một tốc độ cực nhanh. Bộ hàm trắng xóa, cái miệng đỏ lòm, mở to hết cỡ để ngoạm cả cơ thể Rena.

Khi cô quay lại, chưa hề nao núng, đôi mắt vẫn giương giương đối mặt giơ khẩu súng lên sẵn sàng để bắn. Tỉ lệ khá thấp khi chỉ còn vài giây nên cô đã phải đặt cược vào ván bài này rất lớn.

Tiếc một điều ván bài này còn chưa kịp xáo thì đã có tác động từ bên khác tham gia vào. Tia sáng phụt đỏ lóe lên bao gồm cả laze lẫn máu đều cùng xuất hiện và cùng đều tan biến. Cái mắt vô hồn, tròng đen bị vỡ nát như hàng ngàn mảnh vụn lả tả trên cái nơi trống rỗng bên trong hốc.

Xác rơi xuống chầm chậm, Rena hướng theo cái xác rồi ngẩng lên cao, bóng hình màu đen phảng phất đứng yên hồi lâu rồi lại tiếp tục di chuyển, tái tạo màn vận tốc cực cao để đối phó với từng đợt lao cuồng dại tiến thẳng đến mình.


Đôi tay cầm súng nhanh thoăn thoắt để ngắm, có khi chỉ cần một giây đủ để anh bắn một con có khi còn chưa thèm nhìn đã nổ. Chết như ngả rạ. Rena đứng nhìn quả quyết cũng không chịu thua. Ván bài đang đến hồi cao tráo cô nhất định phải xuất chiêu cùng để giành lấy phần lợi cho mình.

Suốt mấy chục phút, chỉ có tiếng súng, chỉ có hình ảnh của bọt trắng xóa như tuyết ngay giữa vùng đại dương rộng lớn, chỉ có sinh vật nguy hiểm nhất giữa đại dương, chỉ có mùi mặn và mùi máu của biển đang thấm ngẫm dần. Hai con người mặc đồ đen nổi bật giữa nền biển, giữa một đàn cá mập trắng cùng với một màu xanh trầm lặng u sầu, u buốt.

Nước biển lạnh cóng như được người ta ví như cứa vào da thịt đó, gần như đã loại ra khỏi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Bộ trang phục tiến tiến được trạng bị kín đáo đủ mọi ngóc ngách, dể di chuyển, quan trọng đủ ấm để chống chọi với nhiệt độ giá lạnh như đang đứng giữa một vùng băng cả thế kỉ.

Một viễn cảnh huy hoàng chưa từng có tại nơi biển khơi sâu thẳm. Hàng xác cá mập dần lụi tàn xuống theo dòng nước biển sâu lạnh chìm thẳng xuống nền cát vùi sâu vào tận đáy, vĩnh viễn chịu cái kết nằm tại đó vĩnh viễn. Nổi trôi lềnh bềnh giữa dòng nước.

Nhiều cột máu dài đều như sợi dây thẳng tắp đều đều đang tỏa lên cao chưa ngớt để muốn lưu lại khoảnh khắc này, khoảnh khắc hai con người đứng sững sững giữa bể xác. Trên tay cầm khẩu súng ngão nghệ, đầu đều ngẩng lên cao theo dõi chiến tích mình vừa lập nên.

Cái xác cá mập nhất gần đây đang lặn xuống Ryvan bị anh dùng con dao dắt trên người xe dọc cơ thể từ vùng bụng cho đến đầu thẳng nuột chưa hề lệch một tí nào.

Một mảng máu rộng lớn đó, như pháo màu được bắn lên dấu hiệu để nói mọi thứ đã đến hồi kết.

Nét mặt Rena đều toát lên sự mãn nguyện. Lâu lắm rồi mới cảm thấy bắn súng lại phê tay đến nghiện luôn vậy. Dường như càng bắn càng không thể dừng lại được chỉ có thể tiếp tục để thỏa mãn được ham muốn trong lòng. Giết cá đã thế này, liệu giết người có thế không ? Nghĩ đến đây, cô lắc đầu.


Xác chết lần trước mình chứng kiến, hậu quả của việc chết chóc do con người làm ra. Nỗi hoảng sợ ngày hôm đấy đã nói trước, cô có lẽ không thể giết người được. Vụ trong nhà máy đợt trước bởi vì nó quá tối nên mới có thể thoát được việc phải nhìn. Chắc chắn là vậy, dù thế nào cô tuyệt đối sẽ không thể máu lạnh được, giống như ai đấy?

Khi hai người dừng chân đã thấy được cánh cổng nằm ngay phía dưới theo đường ống dẫn lên trên. Quanh quẩn chỉ có mỗi cái đấy nên trăm phần trăm bọn cô nhất định phải vượt qua, cho dù bao quanh vùng đấy là toàn bộ điện được chăng đầy rẫy, sáng đến lóa mắt bởi sức chưa vô kể chẳng khác nào như đang đứng trước một cánh đồng rậm rạp thì khung cảnh trước mắt đang tái hiện điều đó.

Con người đi vào đó không bị giật chết thì cũng sẽ bị nướng chín từng mảnh thịt một với công suất cực cao ở dưới môi trường nước thì càng phát huy hơn nữa, chưa cần đến một giây đã xác định mình chỉ còn một con đường đi thẳng xuống địa ngục.

Tiếc rằng, đống điện đó với Ryvan và Rena thì lại vô dụng hoàn toàn, còn thản nhiên đối mặt dễ dàng. Bởi vì bộ quần áo lặn này được thiết kế để được cách điện nên có thể hiên ngang thẳng tiến đến với cánh cổng.

Nhưng độ cảnh giác của hai người được tôi luyện ở quân đội đã lên đến mức cao nên biết rằng đống điện này còn ẩn chứa thêm cạm bẫy khác rình rập. Khi Ryvan và Rena tiến sát đến cánh cổng, bề mặt đá phẳng gần sát cánh cửa được thay thế bằng một khoảng nhỏ. Hai bên đều được trang bị súng bắn ra cây lao sắc và dài phi thẳng lên phía trước.

Bắn liên hoàn không ngừng nghỉ y hệt như sức tấn công của bọn cá mập vừa nãy. Tiếng vụt qua vụt lại xợt trong nước như xẻ lướt qua lao vút qua khoảng không biển. Vận tốc nhanh đến độ cô còn nghe thấy tiếng cắm phập mạnh vào mảng tường đối diện.