Hỏa Ca

Chương 117






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cô liền với lấy tay Lan Nhi nấp vào một chỗ khuất, ra dấu hiệu im lặng. Tiếng lạo xạo trên lá cây ngày tiến gần hơn, như đã dự đoán được lúc trước, quả nhiên một đám người đến thật. Tầm 5-6 người. Cả người cũng đang giương cao khẩu súng để truy tìm đối phương.

Một hồi sau đó, mới bắt đầu thả lỏng súng sướng, cơ mặt trên bọn chúng mới được giãn ra, thở phào. Một tên trong số đó nói :" Diệt cũng gần hết, quả nhiên trò này quá đơn giản."

" Đừng có coi thường, người nguy hiểm nhất còn chưa đánh được đâu."

" Cậu lo cô ta ?" Tên kia phản bác :" Đùa gì vậy, có khi đã thua rồi cũng nên, đám người bên phía cô ta đã vãn đi gần hết, đại khái còn vài mống. Lo gì, cả một đám thế này chẳng nhẽ còn không xử lí nổi."

Rena đứng bên cạnh, chỉ hận chưa thể bắn bọn chúng mấy phát. Hiện tại bọn chúng còn đang đứng ở xa cách cô mấy khoảng, khẩu súng này khác hẳn dạng ngắm bắn, nên nó đã trở thành một vấn đề lớn. Lan Nhi thì, cô ngoảnh mặt sang nhìn, lắc đầu. Để cậu ấy đi bắn, một lựa chọn tồi.

Bỗng Lan Nhi mắt sáng lên như có gì đó đã chạy lên dây thần kinh não bộ, đến gần vào tai cô khẽ thì thầm.


" Tưởng không được dùng cái gì khác ngoài súng gây mê." Rena nhắc lại lời Lí Minh Triệt đã thông báo với toàn quân lúc trước."

Lan Nhi cười hì hì :" Không được mang đồ bên ngoài, chứ có bảo không được dùng đồ bên trong rừng đâu."

Lan Nhi bắt đầu giải thích cặn kẽ kế hoạch, ngắn gọn súc tính, đủ để hiểu. Hai người bắt đầu chia ra nhau để hành động.

Đám người kia sau một vài phút đứng yên tại một chỗ đó, một tên còn đang ngáp dài ngáp chán thì thấy có bóng hình lướt qua chạy vèo đi. Hắn rối rít báo cho mấy người khác, họ ngay lập tức nhìn ra, và đều phán đoán được chủ nhân của cái bóng.

Bọn chúng bắt đầu nhanh chân đuổi theo. Đồng loạt giơ súng lên bắn về cái bóng của cô. Đằng trước, Ren liên tục chạy. Lá cây theo đà lắm lúc còn bị hất tung lên theo sự dồn dập của những bước chân. Đạn bay đến vèo vèo, cô nghênh ngang né tránh điêu luyện.

Bọn đằng sau tức đến nghiến răng. Cả một đám người còn chẳng bằng một đứa phụ nữ. Cô ta chỉ có việc tránh đòn đã làm cả lũ thua đến triệt để.

Cả đám cứ thế, chạy theo cô một quãng, hơi thở đã bị lấy đi. Đôi chân đang hứng chịu lấy sự mệt mỏi nhưng nhất quyết phải đuổi theo. Đuổi mãi cho đến khi bóng dáng cô mất hẳn, mới dừng. Cả người gập xuống, cố gắng lấy lại hơi thở. Quân đội làm việc bao nhiêu năm lại còn cảm thấy mệt bởi yếu tố đơn giản nhất. Sao cô ta có thể chạy nhanh thế ?

" Mẹ nó, cô mau ra đây đánh đi đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa. " Một tên tức khác chửi thể, còn to để giãy bày tâm trạng bực bội đối với việc làm này của cô.

Sau đó khứu giác của hắn cảm nhận được có mùi khói truyền tới. Mấy tên khác cũng thế, mùi như thứ gì đó bị đốt. Khói không dày đặc như vụ cháy bình thường lan rộng tới. Chỉ có điều nó đã làm cho mắt bọn chúng cay sè. Đến độ còn rơi nước mắt.

Bản năng đã thúc giục phải chạy khỏi đây ngay lập tức trước khi quá muộn. Tuy nhiên, chính vì tác động của khói này đã giảm thị lực xuống. Phương hướng lụi dần, bước chân đi loạn hết cả lên.

Trên người bắt đầu dần xuất hiện cảm giác như có thú gì đâm vào tê liệt hết toàn thân, mắt bắt đầu nhíp lại dần. Mấy tên khác vẫn cứ tập trung vào việc kẻ địch tấn công, chẳng hề mảy may biết đồng đội mình đã ngã xuống tự bao giờ. Cứ thế, cứ thế dần dần, trước tầm nhìn bị che phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc, tiếng súng loạn xạ xuyên qua lớp khói nhàn nhạt. Bù đắp lại là tiếng vút trong không khí, tiếng va đập của cây do ảnh hưởng.


Tiên cuối cùng còn sót lại ngẩng mặt lên cao thấy một bóng hình đứng thẳng trên cây, rồi lịm hẳn. Lúc này phía cao, Rena nói vọng xuống :" Có thể dừng được rồi."

Tức thì, làn khói theo đó bay đi. Một khoảng trống không, lũ người nằm la liệt trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự. Rena đeo lại khẩu súng trên lưng, như một sự kết thúc cho một màn đấu trả chưa cần tốn đến một hơi sức nào quá đa. Tiến đến gần chỗ Lan Nhi, cả hai đều giơ tay, đập vào như biểu hiện cho thành công vừa gây dựng tại khoảng trống đó. Lan Nhi tự hào nói :" Mẹo đơn giản dễ thực hiện, thấy tớ có ích chưa ?"

" Một lúc diệt được mấy tên, chiến công lớn ."

Cách thức rất đơn giản. Hai người chia ra hai người. Rena đi làm mồi nhử đề phân tán chú ý của bọn họ lên người cô, để khi Lan Nhi kịp thời gian để chuẩn bị. Cứ theo đà chạy về hướng Đông Bắc nơi đang có gió thổi theo đúng chiều. Lan Nhi gom một đống lá khô vào một chỗ, dùng đá tạo lửa đốt cháy.

Đốt lá khô đỗ bùng phát thấp, đủ để tạo khói, lại có tác dụng làm cay mắt. Cô chỉ cần thổi một hồi, cộng thêm gió nữa đã dựng lên hoàn hảo. Lan Nhi chỉ cần đứng dẹp sang một bên, Rena lẩn trốn trên cây. Bọn họ bị khói làm mờ tầm nhìn, Rena đứng trên cao xả súng xuống, nhẹ nhàng đơn giản như ăn bánh, không cần phải đánh đấm.

Dừng lại ở đó xong, Lan Nhi và Rena tiếp tục đi. Trên đường cũng đã xử được vài tên. Rena phụ trách việc bắn chính, Lan Nhi chỉ việc cảnh báo, phát hiện được kẻ địch để nhắm. Một chiến lược gia, tầm nhìn đối với cô rất quan trọng. Cả hai người đứng kề nhau, tạo nên một đội ăn ý. Người này bù đắp cho người kia, mấy chốc đã thanh lí xong. Đến khi có tiếng khói báo hiệu được phát lên, trận đánh giả kết thúc.

Cả hai người phấn khởi đi chậm rãi lại dần, tản bộ trong rừng, còn có thì giờ để còn đứng tám chuyện. Thành ra người ra khỏi rừng cuối cùng, kể cả những người đã tỉnh lại từ sau cơn mê của đạn còn đến trước nhanh.

Ra được đến nơi, cả đội đã thi nhau chạy đến ồ ạt chúc mừng chiến thắng, cho dù còn một số người còn đang tê cứng. Thấy Hàn Vĩnh Phong lại gần, bình an vô sự. Đội cô có lẽ còn nhiều người sống sót.

Vui mừng với đồng đội, thấp thoáng một ánh nhìn đang dừng lại trên người Rena. Cô quay lại chỉ còn thấy bóng dáng của vị thượng tướng kia đang vội rời đi cùng với vẻ mặt bất ngờ của Lí Minh Triệt. Anh ấy vừa nãy có phải đang nhìn mình. Cô không biết được gương mặt của anh vì cô không nhìn thấy anh. Nhưng ánh mắt vừa nãy thật sự lại làm cô vui sướng lên gấp bội

Chiều hôm đó, cả đội đi ăn mừng vui vẻ. Tổ chức bữa tiệc ăn uống xả láng, tiền nong mặc kệ. Trong bữa ăn, Lan Nhi bắt đầu kể, kể liên tiếp :" Mấy người không biết đâu, cái dáng vẻ ban đầu chúng nó hạ thấp đội trưởng đã làm tôi phát điên, vào trong rừng vừa nhìn thấy tôi đã nghĩ ra kế hoạch phải làm bọn chúng trả giá. Kết quả họ thua thảm hại, Hạ Nhan thậm chí chỉ cần thong dong bắn. Chiến thắng công tôi lớn nhất đấy nhé. Haha"

Rena đứng bên cạnh cười nhẹ, cũng đúng thật. Trả đũa được bọn đấy lòng cũng thấy hả hê. Từ giờ ít người bớt thành kiến hơn với cô và đội. Một phần họ bị chỉ trích cũng có thêm mình vào nữa.


Cả đồng đội bỗng chốc như trở thành gia đình. Khung cảnh sum vầy, ước gì kéo dài mãi mãi. Hàn Vĩnh Phong mấy đợt trước trầm giờ cũng hòa nhập với mọi người xung quanh, mối quan hệ cải thiện dần dần theo từng bước, qua từng ngày. Rena cũng thấy vui lây, bao nhiêu lần trải qua rồi cô chỉ muốn nó xảy ra lần nữa, lần nữa và lần nữa để nó ấn định trong đầu. Dù cho có thể ngày mai phải rời xa, hay họ rời xa cô, không khí này sẽ hòa nhập đến lúc cô lụi tàn.

Ngồi uống cốc nước, một người đàn ông còn đang mặc nguyên bộ trang phục đánh trận giả lúc nãy đến, bắt đầu hành lễ với cô. Người này cô chưa nhìn thấy bao giờ, loay hoay một mớ trí nhớ, đành kết luận người mới gặp.

" Thiếu tướng, có một người bạn của tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, hôm nay cũng tham gia vào đánh trận giả, muốn gặp nói chuyện đôi chút. Bản tính sinh ra hơi ngại nên nhờ tôi đến đây."

Có nhiều người cũng ngưỡng mộ cô. Gặp người ta coi như tạo dựng thái độ xã giai trong quân đội. Rena vui vẻ chấp thuận liền đứng dậy ngay. Cả đội đang ở đà của cuộc nói chuyện, nên sự mất tích của cô gần như bị xóa nhòa, trừ một người.

Suốt cả quãng đường đi. Cậu ta dẫn dường, cô đi đằng sau, không nói chuyện với nhau câu nào. Lạ mặt chăng?

" Đến rồi, bạn tôi đang ở trong đó." Cậu ta hướng tay chỉ vào một chỗ.

Đi theo đến tận một căn phòng tối om chưa có bật điện, hơi lạnh đột ngột thâm nhập tới." Nơi này sao lạnh vậy ?" Rena nhìn xung quanh định đi tìm công tắc bật điện rồi đi sâu vào bên trong hơn. Cảm giác bất an xâm nhập đến độ như dòng điện chạy qua toàn thân. Trực giác còn nhanh hơn cả tốc độ, sự bất thường tràn lan, lên khắp não. Ngoảnh mặt lại phía sau, người kia đã biến mất, còn cánh cửa thì đóng sập lại nặng nề.

Cô chạy vội đấy, cố gắng đập cửa để nói vói người kia. Thời khắc không một âm thanh nào đắp lại, Rena mới biết mình bị lừa. Khẽ nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Vừa nghĩ trong đầu, vừa lẩm bẩm trong miệng, phải có cách nào để thoát ra.