Hỏa Ca

Chương 100






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Rena mơ hồ hỏi lại : " Anh trai?"

" Anh trai của tôi, tên Lăng Mạch từng thuộc về đội số 2 của ngài "

" Hóa ra cậu là anh trai của anh ấy sao ?" Cô ngạc nhiên hỏi lại. Giờ mới để ý hai người họ, khuôn mặt cũng hao hao giống, chẳng trách mới gặp tại sao lại thấy như bản sao của Lăng Mạch.

Lăng Tần Vũ miệng nở nụ cười hạn phúc khi nói về Lăng Mạch :" Từ hồi nhỏ, chúng tôi rất thân với nhau đi đâu cũng hình với bóng. Bản thân là người hướng nội nên rất hay khép kín. Chỉ có anh trai tôi mới chịu chơi cùng nhau. Dần dần, tôi mới nhận ra trong cuộc sống cũng khá có nhiều điểm chung."

Anh bắt đầu hồi tưởng lại những câu chuyện đã trải qua :" Cho đến năm 23 tuổi anh tôi gia nhập quân đội, phải chuyển đến đây để tiện cho công việc. Thời gian gặp mặt cũng ít hơn, cứ khoảng 2 tháng mới về một lần. Nhưng mỗi lần như thế tôi đều thấy anh tôi có thêm nhiều vết sẹo hơn trên người. Tôi đã hỏi tại sao anh tôi lại làm nghề này, tại sao phải cứ làm hại chính mình như vậy. Ngài biết anh tôi đã nói gì không ?"

Rena khẽ lắc ngụ ý cho câu trả lời của mình. Lăng Mạch dù có là đồng đội của cô ngày xưa có thể kể hết mọi tâm sự của anh. Cũng nói qua về người em trai này, toàn bộ thông tin eo hẹp nên chuyện giữa hai người bọn họ cũng chỉ thường nói qua loa.

Nhớ lại lời Lăng Mạch nói lúc đó, ánh mắt Lăng Tần Vũ tràn ngập sự ngưỡng mộ như thể đó là một thần tượng của mình: " Cuộc đời con người chỉ có một lần. Anh muốn làm một việc gì đó thử thách năng lực cá nhân. Mạo hiểm một chút, phiêu lưu một chút cho đời thú vị. Hơn nữa, giúp đỡ được người khác cũng là niềm vui trong cuộc sống. Phải không ?"


Trời ơi, chắc người có suy nghĩ đến cùng giống cô là đây. Nhớ lại hồi xưa chính cô cũng đã từng giống hệt Lăng Mạch. Chẳng hề suy nghĩ đến mặt hại đang đứng lù lù trước mặt chỉ nghĩ đến những thứ mình làm cảm thấy hạnh phúc. Niềm vui đó tìm kiếm được đó thành ra lại ở ngay quân đội này.

Khuôn mặt sầu não đã được giãn ra đôi chút. Đôi mắt có vẻ như đang mong ngóng câu chuyện tiếp theo được kể. Miệng hỏi bắt đầu về quá khứ của Lăng Mạch. Coi đó, một phần giải tỏa sau một ngày chiến đấu khó khăn, đối diện với hiểm nguy này.

Được kể mới biết, hóa ra Lăng Tần Vũ gia nhập đội của cô 3 năm về trước rồi. Mỗi tội lúc đó chính xác thời điểm cô rời khỏi đây. Mọi thứ có vẻ đều tốt vượt trội hơn những người khác nhiều nên chỉ nửa năm sau đó đã đi theo Hàn Vĩnh Phong, trở thành người thân cận nhất đối với cậu. Vậy cũng tốt, bởi vì cô đã sợ cậu sẽ cô đơn một mình, hiện tại có Lăng tần Vũ tất cả đều ổn.

" Tôi có thể hỏi ngài một chút vấn đề được không ?" Câu hỏi đầu tiên anh nói trong ngày.

Từ nãy đến giờ toàn mình hỏi giờ người ta đã nói về thì phải nhận lời thôi : " Cậu hỏi đi ?"

" Anh trai tôi từ trước đến nay kĩ năng đều ở mức khá, riêng về phần bắn súng và đấu chiến trực diện với quân địch đều phân được thắng bại. Gần như tôi cũng nghe nói anh ấy gần như đều xếp gần đầu ở trong đội số 2 của ngài. Vậy thì tại sao..." Nói đến đây, hai bàn tay siết chặt vào nhâu hơn để kìm nén nỗi lòng.

Rena dường như đã thấy được điều bất thường, đầu Lăng Tần Vũ hơi cúi xuống để che đi ánh mắt mình. Lời nói có phần khàn đi để nhấn mạnh sự thật : " Vậy tại sao anh tôi lại chết được chứ. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu. Khi hỏi đội phó, ngài ấy bảo đấy là một tai nạn. Tôi vẫn không tin tôi nghĩ rằng có người giết hại anh ấy. Lời nói nghẹn đi rồi bất thình lình anh ngoảnh mắt sang nhìn thẳng vào mắt Rena. Đôi mắt có chứa phần giận dữ đau thương từ lâu lắm rồi được tích tụ lại. Sự hiện diện đó bất giác, lòng Rena như có thêm một hòn đá đè vào.

Lăng Tần Vũ nói : " Ngài là người sống sót ở nhiệm vụ 3 năm trước được không ? Xin ngài hãy nói cho tôi biết tại sao anh trai tôi lại chết, ai là người đã giết hại anh ấy ?"

Những câu hỏi dồn dập như hồi như thúc vào tim Rena. Môi cô mấp máy lời nói đã tắc nghẹn ở cổ họng. Rõ ràng biết đáp án nhưng có người hỏi cô chỉ biết giương đôi mắt lên nhìn, bất lực trong việc trả lời. Đột ngột, đột ngột đến mức chỉ có thể sử dụng sự im lặng để đối đáp. Liệu cô sẽ trả lời thế nào đây ? Khuôn mặt của Lăng Tần Vũ đã nói lên cảm xúc của anh. Đau khổ vì một vết thương còn chưa lành tích tụ trong tim về người anh trai đã mất.

" Mau dừng lại đi, cậu đang làm thượng tướng khó xử đấy." Một cánh tay đặt lên trên vai Lăng Tần Vũ kéo anh anh ta ra khỏi câu chuyện. Kéo ra khỏi trạng thái xúc động vừa rồi.

Rena và Lăng Tần Vũ đều nhìn người đến đã cắt ngang cuộc đối thoại của bọn cô. Hàn Vĩnh Phong. Nhân ra được hành động của mình tức khắc Lăng Tần Vũ liền nói với Rena : " Xin lỗi thượng tướng vì đã hỏi như vậy, tôi cũng biết ngài phải đối mặt với sự kiện đó, tôi không cố ý khỏi gợi lại đâu ạ. "

Nói rồi, Lăng Tần Vũ liền đứng dậy nói nhanh : " Tôi giờ sẽ qua bên kia để giúp mọi người" Nói nhanh tương đương với việc chạy. Giờ đây chỉ còn lại Hàn Vĩnh Phong với Rena. Anh từ tốn ngồi xuống bên cạnh cô, quan sát nét mặt của cô vừa rồi : " Cả ngày hôm nay ngài đã làm việc mệt mỏi rồi. Nên đi nghỉ đi ạ. Ở đây có bọn tôi lo" Hàn Vĩnh Phong khuyên cô.

Rena vội đứng dậy, sắc mặt có phần kém đi : " Vậy tôi về phòng trước đây"

Bước chân vội vã rời đi bấm chiếc thang máy rồi lẹ đi xuống tầng 4 của căn cứ. Cô khẽ đưa tay lên trán đứng dựa lưng vào. Cánh tay che đi ánh mắt của cô lại. Cô không muốn ai nhìn thấy lúc này.

Quá khứ 3 năm trước thật sự tựa như một nỗi ám ảnh. Qua từng việc mỗi ngày, cô có thể tạm thời cất nó đi chôn giấu tránh ra khỏi kí ức. Đã lâu lắm rồi kể từ khi lần đánh quái cấp A lần đầu tiên cô mới nhớ đến.


Nhớ đến rồi thì không bao giờ tránh khỏi cảm giác buồn khổ cả. Đặc biệt người khơi gợi đến lại là người khác. Tiếp xúc với Lăng Tần Vũ lúc đó, Hàn Vĩnh Phong còn chưa đến, có lẽ lúc đấy cô sẽ bất giác nói ra. Một lúc nào đấy, có thể bí mật này sẽ được phơi bày. Lúc đó liệu cô có còn xứng làm được đội trưởng không, liệu " người đó " sẽ làm thế nào ?

*********

Tầng 4 trụ sở

Phía bên trong, Ryvan ngồi trong phòng đang cật lực xử lí vết thương có trên người. Anh bỏ qua việc xử dụng thuốc tê, chỉ làm những bước cơ bản nhất nhưng vẫn hết sức chu toàn. Anh nhăn mặt đi trước cơn đau đang truyền đến nhưng nó lại không xuất hiện từ vết thương ngoài da.

Tim anh giống như bị ai đó cào xé, đau đến không thể tả. Mồ hôi từ mái tóc đen chảy xuống từng giọt trên nền đất. Ryvan cắn răng chịu đựng đến mỗi giây một, cố kiềm chế năng lượng dần được bùng phát trong cơ thể. Lần nữa, sau ba năm, nó liên tục bộc phát nhiều lần cứ mỗi qua trận chiến, anh lại thấy nó dần dần gặm nhấm cơ thể.

Từ người bốc lên luồng khí màu đen, ẩn sau tóc mái, ánh mắt màu vàng rực thoắt ẩn thoắt hiện giữa sắc đỏ và xanh của anh không thể phân biệt được đâu là thực đâu là giả. Quãng thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng anh đã áp chế nó thành công nhưng chung quanh khu vực của anh đã bị đóng băng lại toàn bộ.

" Đại tướng, tôi vào được không ?" Lý Minh Triệt nói nhỏ đủ để cho người trong phòng nghe thấy.

" Vào đi" Giọng nói trầm thấp phát ra từ bên trong. Cố làm cho mọi thứ trở lại ban đầu, bản thân lại lấy lọ thuốc làm sạch vết thương như một hành động bình thường

Lý Minh Triệt mở cánh cửa phòng, đã thấy ở phòng đầy mùi nước sát trùng, thêm mùi máu thoang thoảng khẽ dính thấm. Ryvan ngồi trên ghế sofa giữa phòng, tự tay băng bó lại vết thương trên người. Áo khoác vứt sang một bên, trên ghế chỉ còn lại đồng đồ y tế phục vụ cho nhu cầu cần thiết hiện tại.

Người mặc mỗi chiếc quần quân đội màu trắng, làn da ngăm ngăm để trần phía trên giờ đây đã thêm mấy dải băng máu trăng còn đang thấm máu. Vết thương đều được xử một cách kĩ càng như đã có kinh nghiệm từ lâu như một bác sĩ. Khi bôi thuốc, mặt anh không có biểu cảm gì chỉ như vệ sinh cơ thể bình thường, mặc cho độ xót đang ngấm dần.

Lý Minh Triệt thân một trợ lí lại nhìn thấy sếp mình ngồi tự làm mấy việc này, hốt hoảng lên : " Ngài có thể nhờ Mịch Vương chữa trị, đâu phải tự mình làm thế này."

Ryvan nói chút tâm vào việc băng bó vết thương, bỏ ngoài tai mấy lời của Lý Minh Triệt :" Vết thương nhẹ, tôi tự xử lí được. Anh ta còn bận chữa cho người khác."

Lý Minh Triệt đành ngồi chặt miệng vào. Khổ nỗi có tại quân đội thì chẳng thiếu gì bác sĩ chuyên nghiệp, mỗi tội mấy cái người đấy lại ở ngoài cái nhiệm vụ tối mật này. Để họ biết được đại tướng bị thương thì lại dò hỏi, nhỡ ra được cái gì đấy thì lại loan tin thì chết chắc. Ngài ấy trước nay làm việc gì cũng cẩn thận, phòng tránh mọi khe hở có thể xảy ra, để ngăn chặn mọi thứ. Có mỗi một nhóm làm liên quan đến cái này nên số lượng người cũng ít.

Tổ chức M thì cả quân đội đều biết. Nói dối thì càng đáng nghi hơn. Bao nhiêu người thế, lại bị tổn thất. Cả thượng tướng và đại tướng đều bị thành ra thế này nói có khi còn khó tin.


" Báo cáo đi" Anh hạ giọng ra lệnh.

Ngay cả bị thương, Ryvan vẫn muốn nghe kết quả hôm nay thế nào, khiến Mịch Vương không khỏi thở dài. Người quan tấm nhất đến chính sự và quân đội chắc chỉ có đại tướng là độc nhất vô nhị: " Tổ chức M đa số đã bị người bên mình phong tỏa nhiều nơi. Nhiều căn cứ, trụ sở được tìm thấy đều bị diệt trừ. Số còn lại có lẽ đều đã được chạy thoát."

Đọc lưu loát từng vấn đề một, Ryvan đều nghe đủ hết :" Số thương vong bên mình khoảng 10 người. Số người bị thương khoảng 25 ngoài tính cả ngài và thượng tướng. Còn lại mấy thông tin khác đã được thông báo với ngài rồi. Xin hết."

" Ừm" Anh cất giọng cùng lúc băng bó xong đống vết thương :" Cậu dọn chỗ này đi"

Biết ngay mà, chức thế nào vấn đề vẫn là một trợ lí thì vẫn nên làm công việc thuộc quyền hành thôi.

Anh đứng dậy đi đến chỗ bàn làm việc lại tập trung vào đống tài liệu như thường lệ. Đôi mắt còn âm khí lảng vảng quanh đây đến độ lạnh hết cả sống lưng.

Tâm trạng mấy tháng nay của đại tướng cứ thất thường bắt đầu từ cái ngày thượng tướng quay trở lại. Rõ ràng là yêu cầu từ chính miệng nói ra thì sẽ phải khá hơn chứ sao càng ngày càng tồi tệ đi.

Tò mò thì phải nói, Lý Minh Triệt lên tiếng, người thì vẫn lúi khúi dọn đồ: " Đại tướng, liệu tôi có thể hỏi tại sao mối quan hệ của ngài với thượng tướng lại đến mức này được không ?"

" Hả?" Ánh mắt sắc bén nhìn Lý Minh Triệt khiến anh chết không chỗ chôn.

Vừa hỏi xong, anh chỉ muốn cắn lưỡi ngay thôi. Mặc dù đã cố nói giảm nói tránh , chung quy vẫn động chạm đến vấn đề nhạy cảm của ngài ấy. Không những không nghe được câu trả lời còn bị phạt gấp ba lần nữa. Lý Minh Triệt có thể tưởng tượng viễn cảnh đấy trước mắt.

" Tôi đã giết đồng đội của cô ấy 3 năm trước." Lời nói nhẹ nhàng hết sức được phát ra từ lời nói của một người lãnh khốc, tàn nhẫn có sức nặng hàng tấn đổ lên đầu Lý Minh Triệt khiến anh phải dừng mọi động tác, đồ trên tay lơ lửng giữa không trung bỗng chốc quên mất vị trí ở đâu.