<!-- 1 -->
Chương 6: Đồ bi3n thái
Hai tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Diên Điệp đưa ra kết luận:
Hầu hết học sinh ở trường trung học phổ thông Tân Đức đều rất rảnh.
Thật ra từ sau tiết tự học buổi tối đầu tiên, đã không còn ai quan tâm tới chuyện xảy ra ở căng tin số ba tối nay nữa. Chủ đề bàn tán của mọi người nhanh chóng chuyển sang sự kiện mới nhất… <!-- 1 -->
Du Liệt đột ngột rời trường, Mạt Mạt lớp 11/7 và Đinh Hoài Tình lớp 11/9 cũng không ở đây. <!-- 1 -->
Vậy tối nay anh ở cùng ai?
Hạ Diên Điệp hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề này, nhưng bạn cùng bàn mới của cô lại có tâm hồn hóng hớt, trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng.
Do đó Hạ Diên Điệp cũng nắm rõ chuyện này một cách bị động:
Trên diễn đàn trường có một bài đăng với lượt bình chọn khá cao về vấn đề này, sau khi hết thời gian bỏ phiếu, Đinh Hoài Tình thắng hiểm Mạt Mạt với ưu thế suýt soát là ba phiếu.
“Kết quả này chỉ là ý kiến của đám học sinh nam kia thôi.” Kiều Xuân Thụ hơi bất mãn với kết quả này: “Tớ không thích Đinh Hoài Tình, chưa từng gặp ai bất lịch sự như cậu ta. Cậu xem, tối nay cậu ta hắt canh vào người cậu mà không xin lỗi được câu nào kia kìa? Nếu sau này đại thiếu gia lớp chúng ta ở bên cậu ta, chắc chắn cả mắt lẫn tim cậu ấy đều mù dở rồi.”
“Ừ.”
Hạ Diên Điệp ôm áo sơ mi của Du Liệt với vẻ lơ đãng, vừa đi ra khỏi trường với Kiều Xuân Thụ, vừa ngẫm lại phần ghi chép những kiến thức còn hổng mà cô đã làm tối nay.
Sau đó Kiều Xuân Thụ đã chú ý tới sự mất tập trung của cô: “Cậu đang nghĩ gì mà trông nghiêm túc thế?”
“?” Hạ Diên Điệp ngoái nhìn, mỉm cười ngượng ngùng để lộ lúm đồng tiền: “À, tớ đang nghĩ Đinh Hoài Cầm cũng rất đẹp.”
Kiều Xuân Thụ bật cười: “Tình.”
“Hả?”
“Cậu ta tên Đinh Hoài Tình, không phải Đinh Hoài Cầm đâu.”
“…?”
Sau khi được Kiều Xuân Thụ sửa mấy lần, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng không nhầm tên Đinh Hoài Tình nữa.
Trong khoảng thời gian đó, hai người đã đi ra khỏi cổng theo tốp học sinh tự học buổi tối cuối cùng.
“Cậu chắc chắn cậu có người đón rồi?” Kiều Xuân Thụ ngồi trên chiếc xe đạp trợ lực trông rất ngầu nhưng không chở được ai của cô ấy, lo lắng hỏi.
Hạ Diên Điệp im lặng gật đầu.
“Xem cậu ngoan chưa kìa.” Kiều Xuân Thụ bất đắc dĩ: “Tớ sợ cậu bị người ta bắt cóc mất thôi.”
“…”
Thiếu nữ không đáp.
Cô đứng dưới bóng cây, ngượng ngùng cúi đầu, đẩy kính bằng ngón tay gầy và trắng nõn.
Bóng cây loang lổ dưới đèn đường đã che giấu giúp cô, không thể thấy rõ cảm xúc thực sự trong đôi mắt sau cặp kính của cô gái.
Cuối cùng Kiều Xuân Thụ vẫn về trước.
Ngoài cổng trường, phần lớn các học sinh đã giải tán, chỉ còn lác đác một vài người, bóng dáng họ lẫn vào ánh đèn đường và bóng đêm.
Hạ Diên Điệp cũng ở trong số đó. Cô đứng dưới đèn đường, giở lại cuốn vở ghi chép trong tay, thỉnh thoảng lại nhẩm đọc điều gì đó, thoạt nhìn rất kiên nhẫn, thậm chí còn chưa từng ngẩng đầu hay nhìn ra xa một lần nào.
Mãi đến khi một chiếc ô tô bình thường được sơn màu xám mờ chậm rãi chạy vào tầm mắt cô.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên.
Cửa sổ bên ghế phụ được hạ xuống, chú tài xế đã đưa cô tới hồi trưa đang nắm vô lăng: “Xin lỗi nhé Diên Điệp, nhà chú có việc đột xuất, cháu chờ lâu không?”
“Không ạ, cháu vừa ra thôi.”
Hạ Diên Điệp nói rồi cho cuốn vở vào chiếc ba lô cũ và ọp ẹp, hơi do dự ngồi vào ghế lái phụ mà tài xế đã mở sẵn.
Chiếc xe đưa cô rời khỏi khu vực sầm uất này.
Buổi tối ít xe, những cửa hàng ven đường lớn đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường dìu dịu như đom đóm đang lóe sáng, tạo thành từng đốm nhỏ trong màn đêm.
Hạ Diên Điệp tựa vào xe, ghế da mềm mại và thoải mái khiến cô bất giác thả lỏng, ánh đèn đêm mờ ảo ngoài cửa sổ rất giống cảnh tượng trong một giấc mơ đẹp.
Chẳng mấy chốc, thiếu nữ khẽ nghiêng đầu, hình như đã ngủ thiếp đi.
Ô tô chạy theo con đường núi ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự hướng núi.
Chiếc xe phanh khẽ, ngay sau đó, thiếu nữ đang ngồi cạnh tài xế cũng cảnh giác mở mắt ra.
Đôi mắt màu hổ phách sau cặp kính không hề có vẻ mơ màng khi vừa dậy.
“Cháu có nhớ những lưu ý mà chú đã nói với cháu vào ban ngày không?” Tài xế không để ý, bước xuống xe, lấy chiếc túi hành lý cũ mà cô gái đã xách khi đến ga vào trưa nay ra khỏi cốp.
Túi hành lý không nặng nhưng phần viền đã sờn lắm rồi, bánh xe cũng bị trượt khi kéo.
Tài xế lặng lẽ nhíu mày. <!-- 1 -->
“Cháu nhớ ạ.” Thiếu nữ cũng bước xuống xe, nhận lấy chiếc túi hành lý có thể gãy tay kéo bất cứ lúc nào từ tay ông ấy.
Sắc mặt tài xế dịu lại, mỉm cười bước về phía trước: “Vậy cháu vào cùng chú đi. Chắc lúc này dì giúp việc trong nhà đã ngủ hết rồi, chúng ta đi khẽ thôi nhé.”
“Vâng.”
Hạ Diên Điệp đi theo tài xế tới cánh cổng trông rất nặng nề và uy nghiêm bất khả xâm phạm kia.
Cô cụp mắt, im lặng bước vào qua cánh cửa hông nhỏ đã được mở sẵn.
Trưa nay chú tài xế này đã đón cô ở ga rồi đưa cô tới trường để đăng ký. Trên đường đi, ông ấy cũng kể cho cô nghe vài chuyện về nhà người bảo trợ, nhưng không nhiều lắm.
Hạ Diên Điệp chỉ biết người bảo trợ của cô họ Du, cô từng thấy đối phương từ xa trong một sự kiện quyên góp từ thiện cho trường trung học miền núi, nhưng không nhớ rõ mặt.
Sau đó, nhờ sự kết nối của văn phòng xóa đói giảm nghèo được cử đến thị trấn, vì có thành tích xuất sắc nhất, Hạ Diên Điệp đã được ông Du tài trợ thêm tất cả học phí và sinh hoạt phí từ cấp ba đến đại học, trở thành cô gái đầu tiên được xuống núi đi học trong thôn nhỏ mà cô sống.
Do đó, Hạ Diên Điệp nghĩ, có lẽ mọi đau khổ và bất hạnh suốt mười bảy năm cuộc đời cô là để đổi lấy vận may cho thời khắc này.
Tài xế dẫn Hạ Diên Điệp lên tầng hai, dừng trước phòng dành cho khách ở cuối hành lang.
“Ông chủ và bà chủ thường xuyên đi công tác, không hay ở nhà. Còn cậu chủ thì tuy hơi dữ nhưng bình thường hay sống ở trường, rất ít khi về đây.”
Hạ Diên Điệp đang chuẩn bị nói tạm biệt, bỗng nhiên thoáng do dự rồi ngẩng đầu lên: “Cậu chủ ạ?”
“À, đó là con trai duy nhất của ông Du.”
Tài xế có vẻ kiêng dè, thậm chí còn hạ giọng khi nói câu này. Ông ấy hơi ngập ngừng dặn dò: “Cậu ấy rất ít khi về nhà, chắc cháu không gặp đâu, nếu thấy cậu ấy về thật thì cháu cứ tránh mặt là được… Nhớ này, đừng bao giờ nhắc tới ông chủ và bà chủ trước mặt cậu ấy.”
Nghe thấy thế, Hạ Diên Điệp ngơ ngác, nhưng cô cũng hiểu rằng không nên hỏi nhiều về những chuyện mà cô không nên biết.
“Cháu nhớ rồi, cảm ơn chú ạ.” Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu.
Tài xế khẽ thở phào, đặt chiếc túi còn lại của Hạ Diên Điệp cạnh cửa: “Vậy cháu nghỉ sớm đi, sáng mai…”
Tài xế đứng dậy, thấy chiếc áo sơ mi trắng mà Hạ Diên Điệp vắt lên túi hành lý sau khi mở cửa ra thì bỗng im lặng.
Chiếc áo sơ mi trắng rủ xuống tay kéo, hình như có chữ gì đó ở góc áo bên trong.
Những ai đã làm ở nhà họ Du hơn hai năm đều biết, Du Liệt từng bị lấy trộm một bộ đồng phục hồi lớp mười. Từ đó trở đi, cổ áo đồng phục của anh luôn được thêu chỉ bạc và hoa văn sẫm màu.
Chữ vừa thoáng qua hồi nãy…
Tài xế ngẩn người nhìn chiếc sơ mi trắng, không chắc có phải mình bị hoa mắt không.
Hạ Diên Điệp đối diện với ánh mắt của ông ấy: “Chú ơi, còn việc gì ạ?”
“À… Không.” Tài xế hoàn hồn, thầm nghĩ chắc đó là ảo giác của ông ấy thôi. Ông ấy mỉm cười: “Cháu về nghỉ đi.”
“Vâng ạ.”
Lúc này tài xế mới xuống tầng, rời đi.
Hạ Diên Điệp bước vào phòng dành cho khách sau lưng mình.
So với căn biệt thự đồ sộ như lâu đài công chúa trước mặt, căn phòng dành cho khách này chỉ chiếm một góc nhỏ, nhưng nó đã như một thế giới xa lạ và mới mẻ với cô rồi.
Hạ Diên Điệp đi quanh phòng hai vòng, cuối cùng nhịp tim cũng bình tĩnh lại.
Bà nội nói sự giàu có sẽ khiến người ta mờ mắt, đúng là không sai.
Cô mới bước vào căn biệt thự này giây lát thôi mà đã suýt quên mất việc mình đến đây thế nào, tại sao lại tới đây.
Hạ Diên Điệp bước tới chỗ chiếc gương trong góc, đứng lại, tháo kính xuống, im lặng nhìn cô gái đang ngơ ngác và bối rối trong gương.
“Mày tới đây để học.”
Hạ Diên Điệp khẽ nói.
Mọi thứ ở đây đều không thuộc về cô, vì cô chỉ ở nhờ thôi.
Thế giới sầm uất và quyến rũ được thể hiện qua căn biệt thự này không liên quan gì tới cô, đừng tưởng bước vào đây là đã gần nó tới mức có thể vươn tay chạm tới.
Cô chỉ có một hướng đi, đó là thi đỗ vào trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt, đưa bà nội tới bệnh viện ở thành phố lớn gần đó rồi báo đáp ân tình của nhà họ Du.
Những việc khác đều không liên quan gì tới cô.
Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại, nghe nhịp tim mình bình tĩnh dần.
Tới khi nhịp thở bình thường trở lại, cô mới quay lại phòng.
Nhà họ Du đã chuẩn bị trước một số vật dụng hàng ngày cho cô, chẳng hạn như chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng như tuyết trên giường. Đó là một chiếc váy hai dây rộng rãi, dáng dài, không có họa tiết gì, nhưng lại mang màu trắng tinh khôi và sạch sẽ, mỏng nhẹ như không có gì trong tay. Cô thực sự rất thích nó.
Tuy đã lớn thế này rồi nhưng đây là món đồ mới đầu tiên mà cô nhận được.
Tiếc rằng không thể mặc ra ngoài.
Hạ Diên Điệp nghĩ thầm rồi cầm vật dụng để tắm và váy ngủ trên giường lên, vừa đọc dòng mô tả trên đống chai lọ đó, vừa đi tới phòng tắm nhỏ cạnh cửa.
Không lâu sau, tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Mấy giây sau đó, cửa khẽ mở, một cánh tay trắng trẻo vươn ra, cầm luôn cả bộ đồ đã thay và chiếc áo sơ mi trắng treo cạnh cửa vào.
…
Hạ Diên Điệp cầm áo sơ mi trắng và áo phông trắng đã được giặt sạch của mình, đứng trước cửa phòng dành cho khách một lúc lâu.
Cuối cùng cô cũng đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng đã có sẵn mọi thứ, nhưng không có chỗ cho cô phơi đồ.
Cho dù nhà họ Du giàu đến mấy thì chắc họ vẫn phải giặt đồ chứ không có chuyện mặc xong vứt luôn đúng không?
Hạ Diên Điệp vừa nghĩ vừa nương theo ánh đèn cảm ứng ở hành lang lặng lẽ đi xuống tầng.
Mười một giờ đêm, cả căn biệt thự rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng bước chân, hình như có dì giúp việc ở nhà họ Du vẫn chưa xong việc.
Với ý định ngoan ngoãn chào người khác rồi hỏi xem chỗ phơi quần áo ở đâu, Hạ Diên Điệp đi thẳng xuống tầng rồi đi ra sân sau của biệt thự, nhưng vẫn không thấy ai.
Thế là cô đành tự lực cánh sinh. Nhờ ánh trăng trong trẻo, Hạ Diên Điệp đi quanh sân sau mấy vòng, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ phơi quần áo.
Sau khi tạm xong việc, cô thở phào một hơi.
Sau đó Hạ Diên Điệp nhận ra mình đã thở phào quá sớm…
Ở cửa sau của biệt thự, đèn dưới mái hiên vẫn sáng, nhưng cửa đã đóng chặt.
Mười phút trước, cô vừa đi ra ngoài từ chỗ này.
Sau khi đứng ngây ra trước cửa mấy giây, cuối cùng Hạ Diên Điệp vẫn tiu nghỉu bỏ cuộc. Cô chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn không giơ tay gõ cửa.
Mới tới đây ngày đầu mà đã gõ cửa đánh thức người giúp việc giữa đêm…
Có lẽ sau này sẽ hơi khó sống.
Hạ Diên Điệp khẽ thở dài, lùi xuống bậc thang, “tuần tra” quanh chân tường của căn biệt thự này.
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng tìm được một cửa sổ đây đang mở một nửa.
Ngoài cửa sổ là lùm hoa, không dễ tới gần. May mà tuy Hạ Diên Điệp trông dịu dàng ngoan ngoãn nhưng cũng đã trèo cây lội suối nhiều lần trên núi. Cô cuộn gọn lại mái tóc dài, xách chiếc váy ngủ quý giá nhất trên người lên, quấn quanh đùi rồi tháo dép ra. Cô gái chỉ mất mấy bước để vượt qua lùm hoa, nhảy lên cửa sổ.
Bước cuối của cô không vững, đôi dép đang được ngón tay trắng nõn giữ lấy khẽ đung đưa, một chiếc rơi vào trong cửa sổ.
Hạ Diên Điệp: “…”
Lần này kiểu gì cũng phải trèo.
Hạ Diên Điệp dứt khoát ném luôn chiếc dép còn lại vào ô cửa sổ đang mở.
Cô vươn tay ra, ướm thử.
Chắc khoảng hở dưới cửa sổ đủ rộng để cô chui vào.
Hy vọng váy ngủ mới của cô không bị hỏng.
Nghĩ tới đây, Hạ Diên Điệp bám vào khung cửa sổ, khẽ nhảy lên, vắt vẻo trên bệ cửa sổ.
Cô đưa chân trái vào cửa sổ trước, đang định quay người.
“Rào.”
Tiếng nước bỗng vang lên trong ô cửa sổ mờ sương.
Hạ Diên Điệp đờ ra trên bệ cửa sổ, cảnh giác dỏng tai nghe.
Sau đó cô nghe thấy tiếng vang nhỏ hệt như tiếng bước chân hờ hững và biếng nhác đang giẫm lên nền gạch có nước.
Đó là…
Hạ Diên Điệp chưa kịp nghĩ ra.
Cửa sổ bên cạnh cô bất chợt bị người ta đẩy lên.
Ánh trăng chiếu xuống đất.
Mái tóc lòa xòa và ướt nhèm được gạt ra, để lộ vầng trán trắng trẻo. Người con trai đang đứng trong cửa sổ ngước đôi mắt đen thẳm lên, nhíu mày, đuôi mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng và u ám.
Những giọt nước trong veo lăn dài trên gò má góc cạnh của anh, sượt qua chiếc cổ thon thả, cuối cùng trượt xuống ngực, biến mất trên cơ bụng mỏng nhưng gọn đẹp.
Ở khoảng cách rất gần nên Hạ Diên Điệp gần như có thể ngửi thấy được.
Đó là mùi the mát của bạc hà, quyện với mùi gỗ đàn hương.
Trong khung cửa sổ mà anh vừa đẩy ra, bể bơi trong nhà lấp loáng dưới ánh trăng.
Sau mấy giây im lặng.
Du Liệt gạt những sợi tóc ướt đang rủ xuống bằng ngón tay thon dài, nước nhỏ giọt qua khóe mắt anh, anh chậm rãi nhướng mày, hỏi bằng chất giọng khàn khàn do vừa ngâm nước xong:
“Hạ, Diên, Điệp?”
“…”
Hạ Diên Điệp đang nín thở hoàn hồn: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đây là nhà của tôi, tôi mới là người hỏi cậu câu này mới đúng chứ?”
Sự hung hãn và áp bức vài giây trước đã biến mất, Du Liệt hơi nghiêng người tựa vào bề mặt sứ cẩm thạch lạnh lẽo, uể oải ngước đôi mắt đen thẫm lên, lại khiến người ta thấy ngột ngạt hơn bất cứ lúc nào.
Anh nhìn gương mặt tái nhợt vì kinh hãi của thiếu nữ mấy giây.
Không còn cặp kính gọng đen xấu xí kia, mắt cô gái to lạ thường, là kiểu mắt hạnh với đường cong tuyệt đẹp ở đuôi mắt, con ngươi màu hổ phách như mờ đi vì hơi nước từ bể bơi.
Cô đang ngơ ngác.
Du Liệt cũng không chú ý thêm, hờ hững nhìn xuống dưới…
Hạ Diên Điệp vô thức nhìn theo anh.
Dưới làn váy ngủ trắng như tuyết là đôi chân trắng nõn. <!-- 1 -->
Cô đang ngồi trên bệ cửa sổ nhà anh bằng tư thế dạng ch@n đầy kỳ diệu.
Hạ Diên Điệp: “…”
Ánh mắt Du Liệt tối lại.
Ban ngày, trông cô rất bình thường.
Nhưng đến đêm…
Mấy giây sau, Du Liệt biếng nhác quay lưng lại.
Bóng lưng cao ráo của thiếu niên tựa vào bức tường, hình như giọng anh càng khàn hơn, sượt qua làn nước gợn sóng giữa đêm càng thêm thờ ơ và quyến rũ…
“Trèo cửa sổ giữa đêm, cậu là đồ bi3n thái à?”
<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->