Hóa Bướm

Chương 42: C42: Chương 42




<!-- 1 -->

Hôm đó là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp lên tầng 3.

Đáng tiếc cô bị vác lên nên gần như chẳng nhìn rõ gì cả. Cô chỉ nhớ sau khi Du Liệt lên lầu thì rẽ thẳng về phía tây, đi đến cuối hành lang và tiến vào một căn phòng ngủ rộng rãi thông suốt từ nam chí bắc.

Anh đóng cửa, khóa lại rồi bước vào phòng.

Trước khi Hạ Diên Điệp suýt ngất đi, cô cảm giác Du Liệt khuỵu gối xuống, sau đó trọng tâm rơi về phía sau một cách mất kiểm soát. <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp không biết phía trước chân Du Liệt là cái gì, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc chống cự. Cô nghĩ, nếu đập phải thứ gì đó ngất đi cũng không tệ, còn hơn là cảm thấy day dứt trong lòng. Còn tốt hơn so với việc đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Du Liệt. <!-- 1 -->

Đó là một chiếc ghế sofa.

Nơi gần cửa nhất, nơi êm dịu nhất để thả cô xuống.

Du Liệt không còn sự lựa chọn nào khác, anh vô thức đi tới.

Hành động ném thiếu nữ xuống rất thô bạo, nhưng theo bản năng anh đã đưa tay ra ôm lấy phần gáy mảnh khảnh yếu ớt của cô. Thứ đập vào tay vịn của ghế sofa màu xanh đậm bằng da thật chính là ngón tay thon dài còn chưa khô máu của anh.

Bóng của anh cũng theo cô tới.

Đôi chân dài với những đường nét mượt mà gập lại, đầu gối đặt giữa hai ch@n thiếu nữ. Du Liệt cúi người xuống, một tay giữ sau gáy Hạ Diên Điệp, nửa người cúi xuống song song với người cô.

Đôi mắt đen láy nhìn từ trên xuống với vẻ u ám.

Anh mím môi mỏng lại.

Giống như đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy sự lạnh lùng.

Hạ Diên Điệp nhìn khóe môi anh, vết thương ở đó lại bị rách, một chút máu đỏ tươi rỉ ra. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuộm thành đỏ, vết thương không chỉ ở nơi này. <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp không dám nghĩ nữa.

Dưới đôi mắt đen láy của Du Liệt, hàng mi mỏng manh của thiếu nữ khẽ rung lên rồi từ từ khép lại.

Cơ thể mảnh khảnh trắng nõn của cô đang ở dưới người anh, việc nhắm mắt lại lúc này tương đương với việc ngầm đồng ý, đủ để kéo đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Du Liệt.

Các đốt ngón tay đang giữ sau gáy Hạ Diên Điệp chợt siết chặt, anh bắt cô hơi ngước cằm lên, mở mắt ra nhìn anh:

“Như vậy là sao?” Du Liệt khàn khàn nói, anh mỉm cười, ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Để bù đắp à? Hay là một sự trao đổi điều kiện khác của cậu?”

Hạ Diên Điệp mở miệng nhưng cuối cùng lại nuốt lời giải thích xuống.

Giải thích cũng chẳng có ích lợi gì.

Lựa chọn là lựa chọn, lý do đằng sau sự lựa chọn thì không có gì đáng nói.

Thế là ở trên ghế sofa, cô tựa như con cá nằm trên thớt mặc người làm thịt, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười yếu ớt: “Cậu nghĩ thế nào cũng được.”

“…”

Hạ Diên Điệp nhìn rõ, dường như trong đáy mắt u tối kia có tia lửa đột nhiên loé lên.

Một ngọn lửa rực cháy thắp sáng cả bầu trời.

Trước khi ngọn lửa nhấn chìm cô, Hạ Diên Điệp vừa chủ động vừa trẻ con giơ tay ôm lấy cổ Du Liệt, nâng người hôn lên những giọt máu nơi khóe môi anh.

Du Liệt ngây ngẩn cả người.

Anh nghe thấy tiếng ổ khóa nặng trĩu trong trái tim mình rơi xuống.

Ẩn mình trong chiếc lồng tối ở nơi sâu nhất truyền tới một tiếng gào bí ẩn trầm thấp, nóng nảy khó nhịn.


Hạ Diên Điệp vòng tay ra sau gáy Du Liệt, nụ hôn của cô thực sự rất trẻ con, nhất là khi người cô hôn bất động, giống như một vị thần lạnh lùng thờ ơ. Nụ hôn này cũng đầy sự nghiệp dư, cô chỉ có thể dựa vào bản năng m*t li3m, sau đó ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng tan ra trên đầu lưỡi.

Một giây tiếp theo, phần cơ ở cổ và vai gáy của người dưới cánh tay đột nhiên gồng cứng lên.

Hạ Diên Điệp hơi căng thẳng.

Nhưng so với đòn tấn công của anh, khả năng phòng thủ của cô vẫn kém xa.

Có lẽ đó là một cơn sóng thần của d*c vọng.

Cơn sóng thần cuốn qua, nuốt chửng và xé nát cô. Biến suy nghĩ của Hạ Diên Điệp thành con thuyền nhỏ lênh đênh ngoài khơi trong bão tố chỉ có thể mặc Du Liệt cuốn đi, có thể bị sóng lớn đưa lên hạ xuống bất cứ lúc nào. Có lẽ, kết quả cuối cùng của nó là bị va chạm tới vỡ tan, ngay cả mảnh vỡ cũng chẳng còn.

Hạ Diên Điệp ngơ ngác nằm trên chiếc ghế sofa vừa chật chội vừa mềm mại. Qua những sợi tóc trên đỉnh đầu Du Liệt, cô trông thấy đèn cảm ứng trước cửa phòng ngủ. Trong tầm mắt Hạ Diên Điệp, nó lắc lư sáng tối theo động tác và âm thanh của Du Liệt.

Cánh cửa đóng chặt, tiếng gõ cửa lo lắng dường như đến từ một thế giới khác.

Có lẽ cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không ngăn anh lại.

Nhưng Hạ Diên Điệp không muốn nghĩ đến kết quả.

Hơi thở nóng bỏng của Du Liệt gần như đốt cháy ra vô số lỗ thủng trên người cô.

Đầu ngón tay Hạ Diên Điệp căng thẳng bấu chặt, cô đưa tay lên muốn nắm lấy, nhưng cô lại sợ mình không nhịn được cào vào vết thương chằng chịt trên người Du Liệt.

Chỉ là còn chưa kịp làm thì cổ tay mảnh khảnh của cô bỗng nhiên bị anh nắm chặt.

Du Liệt ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như một con thú hung dữ mất lý trí, khoá chặt lấy hơi thở và ánh mắt cô. Qua hàng mi run rẩy, cô tận mắt nhìn thấy anh há miệng lộ ra bờ môi mỏng dính máu và răng nanh, chậm chạp cắn lấy cổ tay mềm mại của mình.

“…!”

Hạ Diên Điệp không thể né tránh cảnh tượng này.

Trong cảnh tượng này, nhìn anh giống như một kẻ điên sùng đạo và cũng giống một vị thần lạnh lùng.

Du Liệt vừa ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Diên Điệp không biết ánh mắt anh là mê mẩn hay trêu chọc, cô là bữa ăn thần thánh hay vật hiến tế cho anh.

Cô chỉ có thể để ánh nhìn của Du Liệt kéo vào vực thẳm không đáy trong mắt anh.

Trước khi ngã xuống vào giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy anh đang áp sát vào người cô, hơi thở nóng bỏng xuyên qua vành tai cô: “…Hạ Diên Điệp, nói cậu chừa rồi đi.”

Giọng nói của anh khản đặc: “Coi như cậu nói dối tôi cũng được… nói rằng cậu hối hận thì lần này tôi sẽ bỏ qua.”

Hạ Diên Điệp chết trân trên sofa.

Tối nay, sau khi Du Liệt trở về, những giọt nước mắt chưa bao giờ trào ra dù sợ hãi hay hoảng loạn, giờ phút này đột nhiên lại đong đầy trong mắt.

Cô khép chặt mắt lại.

Giọng nói của thiếu nữ cũng vang lên bên tai anh: “Xin lỗi Du Liệt. Cậu biết mà, tôi vẫn luôn như vậy… Cho dù có xảy ra lần nữa, tôi vẫn sẽ bước vào phòng thi.”

“…”

Đèn cảm biến đột nhiên mờ đi.

Trong bóng tối.

Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng cười đè nén của Du Liệt, nó còn khó nghe hơn cả khóc, giọng như bị thứ gì đó xé nát:

“Tốt lắm.”

Du Liệt hôn thiếu nữ dưới người mình, lần này không có bất kỳ sự dịu dàng hay nhường nhịn nào cả, như thể anh chỉ muốn cô chết luôn ở đây. Hai tay anh vuốt v e eo Hạ Diên Điệp, hướng xuống dưới rồi nắm lấy chiếc váy mỏng manh của thiếu nữ, xé toạc nó ra.

Hạ Diên Điệp nhắm chặt đôi mi run rẩy.


Cô giả vờ như không nghe thấy giọng nói trong lòng đang chất vấn và lay động tâm trí mình.

Một trăm lần thì sao.

Nếu là một trăm lần, cả ngoài cả trong, mày sẽ chọn bao nhiêu lần?

Không có thời gian để nghe câu trả lời.



Trong giây phút này, người nằm trên người cô đột nhiên dừng lại.

Sau vài giây dài.

Du Liệt tựa vào lưng ghế sofa rồi đột nhiên đứng dậy, đèn cảm biến bị cái đập tay của anh vào ghế sofa làm sáng bừng lên…

Anh trượt khỏi sofa, ngồi xổm xuống thảm, thô bạo vén một phần váy của Hạ Diên Điệp lôi đôi chân thon trắng nõn của cô ra.

Vết thương đẫm máu trên đầu gối của thiếu nữ hiện rõ trong mắt anh.

Đồng tử Du Liệt chợt co lại.

Anh ngước đôi mắt sắc bén lên, giọng lạnh lùng nói: “… Ai làm?”

Hạ Diên Điệp dừng lại một lúc lâu, cô cứng ngắc nhổm dậy khỏi ghế sofa, muốn lùi lại nhưng bắp chân bị lòng bàn tay Du Liệt siết chặt, ngón tay của anh gần như c ắm vào làn da trắng nõn của cô.

Đêm nay tính nhẫn nại của Du Liệt rất kém, giọng nói trở nên khàn khàn: “Rốt cuộc là ai làm?”

“…”

Hạ Diên Điệp không nói nên lời, cô ngồi trên ghế sofa, vì anh đang ngồi xổm trước chân cô nên cả hai bị chênh lệch chiều cao, cô khép hờ mắt nhìn Du Liệt với vẻ mờ mịt.

Cô muốn hỏi Du Liệt: “Cậu có bị điên không?”

Anh bị thương khắp người, lại hỏi chỗ này trên người cô làm gì?

Hạ Diên Điệp há miệng, lời còn chưa thốt ra thì những giọt nước mắt tích tụ trong mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.

Ngón tay đang siết chặt bắp chân cô của anh thoáng cứng đờ.

Du Liệt vô thức buông tay ra, không biết là do anh nhéo cô đau hay là anh quá tàn nhẫn khiến Hạ Diên Điệp sợ đến phát khóc.

Anh chưa bao giờ thấy cô khóc thế này cả?

“Tôi, không thật sự định…”

Yết hầu của Du Liệt di chuyển lên xuống, nhưng vẫn nuốt lời nói dối lòng xuống, cau mày cụp mắt: “Nhưng nếu cậu nói dừng lại hoặc vùng vẫy, tôi sẽ không làm gì cả. Cậu lại chẳng nói gì, tôi không biết cậu sẽ sợ thành thế này.”

Hạ Diên Điệp ngồi trên sofa không thể nghe được nữa.

Anh càng nói cô càng không kìm được nước mắt.

Thế là lúc Du Liệt buông Hạ Diên Điệp ra, định đứng dậy…

Thiếu nữ trên ghế sofa đột nhiên nhào xuống.

Cô ngã vào lòng anh khiến anh phải dựa lưng vào bàn. Anh vô thức chống một tay xuống đất, tay còn lại đặt vào khoảng trống trước chân cô, không cho cô chạm vào vết thương ở đầu gối.

Sau đó, Du Liệt vừa ổn định lại cơ thể đã chìm đắm trong nụ hôn đẫm nước mắt của Hạ Diên Điệp.


Khác với Du Liệt, Hồ Ly trao cho anh một nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng và sâu hiếm có.

Chỉ là khóc tới rối bời.

Du Liệt cảm thấy vừa đau lòng vừa bị cô trêu chọc, không tập trung nhưng lại không nhịn được bị cuốn theo cô. <!-- 1 -->

Lần này, Hồ Ly gần như ngồi trong vòng tay anh. D*c vọng đã lên đến một nửa càng khó đè nén, nhưng vừa nhắm mắt lại là hình ảnh vết thương trên đầu gối cô lại hiện lên trước mắt, dù anh có muốn đến thế nào thì giờ phút này cũng không thể làm gì.

Thế là đèn cảm ứng chớp tắt.

Không biết bao lâu sau.

Trong phòng ngủ lớn, ngọn đèn chính trong phòng khách cuối cùng cũng được Du Liệt bước xuống ghế sofa bật lên, anh tiện tay xách theo hòm thuốc trong tủ đi về phía ghế sofa.

Hạ Diên Điệp được Du Liệt đặt ở góc ngoài cùng của ghế sofa.

Dây váy dài treo trên bờ vai trắng nõn mảnh khảnh của cô, bím tóc đuôi ngựa bị lỏng ra tự lúc nào khiến lọn tóc đen rũ xuống trước và sau vai của thiếu nữ.

Nhưng vẫn không che giấu được những vết bầm như cánh hoa dập nát trên xương quai xanh, cổ và mép quai váy, mức độ không đồng nhất.

Đôi mắt Du Liệt mờ đi, mí mắt cũng hơi chật vật rủ xuống.

Đôi chân dài của anh dừng lại trên tấm thảm trước ghế sofa, khuỵu gối ngồi xổm xuống trước chân Hạ Diên Điệp, cúi đầu nhìn vết thương hồi lâu, ánh mắt trở nên nặng nề.

Anh ngước mắt nhìn cô.

“Loại vết thương này cần phải chữa trị kịp thời hoặc ít nhất là làm sạch. Bây giờ máu đã đông lại, đất cát đều ở trong vết thương, phải chảy máu thêm lần nữa mới có thể làm sạch vết thương.”

Thiếu nữ ngồi trên ghế sofa thả lỏng đôi chân trắng như tuyết, lặng lẽ gật đầu.

“Được.” Cô bình tĩnh nói: “Cậu cứ làm đi, tôi không sợ đau.”

“…”

Suy nghĩ vừa bị đè nén của Du Liệt dễ dàng bị một hai câu nói của thiếu nữ khuấy động.

Anh hít một hơi thật sâu rồi mở hòm thuốc bên cạnh ra.

Hạ Diên Điệp vô thức kéo căng mũi chân chọc vào đùi Du Liệt, những đường cơ mịn màng đẹp đẽ trong ống quần đột nhiên căng cứng.

Du Liệt ấn hòm thuốc, thở dài nói: “Nói chuyện đi, đừng chạm vào tôi.”

Hạ Diên Điệp sững sờ một lát.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác buồn bực không nên có: “Cậu lên ghế sofa ngồi đi, tôi co chân lên cũng tự bôi thuốc được.”

“Không cần, cứ thế này đi.”

Du Liệt cụp mắt xuống, lạnh lùng nói.

Từ trước đến nay Hạ Diên Điệp biết Du Liệt không chỉ có đôi mắt hoa đào rất đẹp khi cười mà còn có hàng mi vừa dày vừa dài có thể đổ bóng xuống.

Chỉ là cô hiếm khi thấy anh cụp mắt lạnh nhạt thế này.

Thấy anh nổi giận còn tốt hơn.

Hạ Diên Điệp còn đang suy nghĩ thì bắp chân dựa vào chân sofa bỗng bị một bàn tay thon dài nắm lấy cổ chân…

Du Liệt dùng tay giữ chặt cổ chân và bàn chân của cô, cau mày nói: “Cậu trốn cái gì thế?”

Hạ Diên Điệp cảm thấy anh thay đổi thất thường: “Là cậu bảo tôi không được chạm vào cậu mà.”

“…”

Du Liệt hiếm khi bị nghẹn họng

Nhìn thấy trong mắt thiếu nữ ẩn chứa sự bất bình mà chính cô cũng khó phát hiện ra, Du Liệt hoàn hồn lại, cụp mắt xuống, kéo cổ chân cô đặt lên đùi rồi tựa chân cô vào eo mình.

“Tôi không có ý đó.”

Sau khi cố định “thương binh”, anh hơi nghiêng người, giơ tay lấy bông y tế thấm vào vết thương trên đầu gối của cô. Vừa thấy vết thương chảy máu lần nữa, anh lại cau mày.


Hạ Diên Điệp không khỏi cúi đầu nhìn Du Liệt, cô nhìn Du Liệt rất kỹ, từ hàng lông mày sắc nét đến đôi mắt sâu thẳm và chăm chú, tới sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng.

Nghĩ đến nụ hôn của anh, hai má Hạ Diên Điệp nóng bừng.

Thiếu nữ quay đầu đi chỗ khác.

Một mảnh đá quậy được gắp ra khỏi vết thương đã đông máu…

Hạ Diên Điệp run lên vì đau.

Cô kìm nén hơi thở, nhưng vẫn không ngăn được phản ứng bản năng là ấn chặt cổ chân và bàn chân vào áo sơ mi của anh.

Sau đó Hạ Diên Điệp nhận thấy hình như Du Liệt bỗng nhiên dừng lại.

Sau khi dừng một hai giây.

Du Liệt buông tay ra, ngước mắt nhìn thiếu nữ ngồi cứng ngắc trên sofa: “Đau lắm à?”

Hạ Diên Điệp còn lo lắng hơn anh: “Không đau, nhưng tôi vừa chạm vào vết thương của cậu phải không?”

“…”

Du Liệt cụp mắt xuống: “Không.”

……

Nửa tiếng sau.

Cuối cùng Du Liệt dùng cách thức chậm rãi và nhẹ nhàng nhất để xử lý hết vết thương trước đầu gối của Hạ Diên Điệp, sau đó sát trùng và bôi thuốc.

Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, giữ lấy cái tay đang đóng hòm thuốc của Du Liệt lại: “Vết thương của cậu đã được xử lý hết chưa?”

“Không cần.”

“Không… được.” Đây có lẽ là lần đầu tiên trong tối nay Hồ Ly tỏ ra cứng rắn trước mặt anh.

Đôi mắt đen láy của Du Liệt nhìn thẳng vào Hạ Diên Điệp, dừng lại khoảng mấy giây rồi rủ mắt xuống, dùng ngón tay vỗ nhẹ vào bắp chân cô: “Được rồi, vậy cậu nói xem ai đã đẩy cậu?”

Hạ Diên Điệp nhịn một lúc, quay đầu nói: “Không ai đẩy tôi cả.”

“…” Du Liệt nhếch đôi môi mỏng, nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt.

Rõ ràng anh không tin, đứng dậy muốn rời đi.

“!”

Hạ Diên Điệp vội vàng vươn tay túm lấy anh: “Không có ai đẩy tôi cả. Tôi nộp bài thi rồi vội vàng chạy ra ngoài nên đụng phải anh phóng viên chặn đường, không cẩn thận bị ngã.”

Du Liệt dừng lại bên cạnh ghế sofa, hơi nghiêng người: “Tự ngã?”

“Ừm.”

“Chạy vội thế làm gì?”

“…”

Hạ Diên Điệp im bặt.

Du Liệt im lặng vài giây, sau đó khẽ cười khẩy. Anh khuỵu gối xuống, nâng cằm cô khỏi mái tóc dài hơi xoăn, bắt Hạ Diên Điệp phải ngước mắt nhìn mình.

“Hồ Ly, cậu đang dỗ dành tôi sao?”

Hạ Diên Điệp tức giận cắn môi: “Cậu cứ coi như vậy là được.”

“Đừng cắn.”

Ánh mắt Du Liệt tối sầm lại.

Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cằm thiếu nữ, nhưng vẫn không kìm được, lại hơi nghiêng người về phía trước hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đang nghiến chặt của cô ra. Anh vừa hôn cô vừa tự cười nhạo bản thân.

“Được, sau này cứ dỗ dành tôi như thế này.” Giọng nói trầm khàn của anh vang vọng trong hơi thở cô, tựa như lưu luyến, tự cam nguyện trầm luân.

“Như vậy cho dù cậu có đâm tôi, tôi cũng sẽ không tránh.” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->