Hóa Bướm

Chương 4: C4: Đại thiếu gia




<!-- 1 -->

Chương 4

Không biết là ai truyền tin “thầy Miêu tới rồi” về lớp 11/1, lúc Hạ Diên Điệp đi theo thầy Miêu vào cửa, phòng học lặng ngắt như tờ.

Tựa như tiếng cười nhạo ác ý nghe thấy ở ngoài phòng học chỉ là ảo giác của cô.

Thứ duy nhất lộ ra dấu vết là Chu Tinh Văn chưa kịp chạy mất đã bị thầy Miêu chặn trước cửa phòng học: “Chu Tinh Văn, ai cho em đến lớp 11/1?” <!-- 1 -->

“Em đi nhầm, đi nhầm thôi ạ.” Chu Tinh Văn chẳng chút đứng đắn cúi chào bỏ chạy. <!-- 1 -->

Lúc đi ngang qua Hạ Diên Điệp đang đứng bên cạnh cửa, thừa dịp thầy Miêu không phát hiện, cậu ta cố ý quay đầu làm ra biểu cảm khoa trương, chọc cho đám người trong phòng học cười đùa vài tiếng.

Thầy Miêu gõ gõ bàn giáo viên: “Các em cười cái gì, nghiêm túc lại xem nào. Trước khi vào tiết tự học, thầy thông báo cho các em một tin tức, hôm nay lớp ta có một bạn học mới chuyển đến, tên là Hạ Diên Điệp. Bạn học Hạ Diên Điệp từ nơi khác tới, cách nhà xa, bình thường có khó khăn gì các em phải giúp đỡ lẫn nhau, không được bài xích.”

Nhìn sang cửa phòng học, vẻ mặt của thầy Miêu dịu đi: “Hạ Diên Điệp, em có muốn lên đây tự giới thiệu không?”

“…”

Tầm mắt sáng tối trong phòng học chồng chất lên người cô, mang theo ý tứ đánh giá hoặc cười nhạo khác nhau. Dường như những người càng được nuông chiều từ bé thì càng không che đậy được sự yêu thích hay ác ý của mình.

Trên một ý nghĩa nào đó, Hạ Diên Điệp quả thật rất hâm mộ bọn họ.

Cũng giống như hâm mộ đại thiếu gia vừa rồi ngoài cửa phòng học.

Hạ Diên Điệp nghĩ ngợi, bước lên bục giảng, quay người sang.

Dưới bục giảng là những vẻ mặt châm chọc không chút che giấu, Hạ Diên Điệp làm như không phát hiện, cô rủ hàng mi thanh mảnh, giơ tay lên lặng lẽ nâng kính mắt.

“Chào mọi người, tớ là Hạ…”

Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang nhàn nhã bước vào phòng học, chắn ngang bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ giữa hè.

Hạ Diên Điệp hơi dừng lại.

Hơn phân nửa ánh mắt đang quan sát cô bị bóng dáng vừa đi vào phòng học kia hấp dẫn.

Chỉ là nam sinh tên ‘Vu Liệt’ mặc áo sơ mi trắng không giống như trong tưởng tượng của Hạ Diên Điệp, anh thờ ơ lướt qua bục giảng trước mắt cô, sau đó dừng lại bên cạnh cửa phòng học.

Hình như đang nhìn…cô?

Hạ Diên Điệp không quá chắc chắn, đuôi mắt sau lớp kính hơi nhướng lên, thử liếc nhìn.

Quả nhiên đối diện với ánh mắt người nọ.

Đôi mắt đen thuần khiết giống như một loại ngọc bích nào đó, đáng tiếc ngay cả đuôi mắt hẹp dài cũng lộ ra vài phần lãnh đạm không kiên nhẫn.

Thầy Miêu nói không sai.

Tính tình đại thiếu gia không chút che giấu.

Hạ Diên Điệp từ từ dời đôi mắt ẩn sau lớp kính dày, tiếp tục màn tự giới thiệu vừa bị Du Liệt cắt ngang.

Cô gái trên bục giảng cúi thấp mắt, cất giọng dịu dàng mang theo chút khẩu âm, cách phát âm cũng nhỏ nhẹ. <!-- 1 -->

“Tớ tên là Hạ Diên Điệp, từ trường trung học ở vùng núi xa xôi chuyển tới, trong nhà rất nghèo, cho nên cũng là học sinh nghèo mới báo danh vào học kỳ này.”

“…”

Lớp học yên tĩnh.

Mấy học sinh vừa định cười nhạo khẩu âm của cô đã câm tập thể.

Học sinh nghèo bọn họ đã từng gặp qua.

Nhưng nghèo mà thẳng thắn như vậy…

Bên cạnh cửa phòng học, Du Liệt vốn đang cúi đầu cũng bất ngờ nhíu mày, quay mặt đi. Lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát cô thiếu nữ trên bục giảng kia.

Hai bím tóc đuôi bò cạp quê mùa rủ xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô, áo thun màu trắng đang mặc trên người đã giặt đến mức mờ cả hoa văn, dường như có vẻ quá khổ.

Th@n dưới là một chiếc quần jean cũng đã giặt đến bạc màu, ống quần xắn lên, để lộ ra một nửa bắp chân xinh đẹp dưới lớp quần, kéo dài đến mắt cá chân trắng mịn giống như đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng.

Từ vùng núi tới.

Trên núi không có mặt trời sao?

Hàng mi dài của Du Liệt cụp xuống, che đi đôi mắt đen nhánh thấm lạnh, người cũng dựa vào bức tường sau lưng.

Sau khi Hạ Diên Điệp kết thúc phần tự giới thiệu, thầy Miêu lại lải nhải vài câu, lúc này mới đi xuống bục giảng, muốn sắp xếp chỗ ngồi cho Hạ Diên Điệp.


Nhưng học sinh hàng ghế đầu rất kháng cự, đưa ra từng lý do thái quá, không ai chịu thay đổi vị trí.

Thầy Miêu là một người tuy nhìn hung dữ nhưng kỳ thật rất hiền lành, hơn nữa mặc dù bị hói nhưng tóc hơi xoăn, sau lưng có người dám đặt cho ông ấy biệt danh là lão Dương Tử.

Lớp 11/1 lại là ban khoa học tự nhiên trọng điểm, mới vừa phân cho ông ấy chưa tới nửa tháng, khó tránh khỏi có rất nhiều học sinh không phục quản giáo.

Ngay cả hỏi mấy câu cũng vấp phải trắc trở, cuối cùng thầy Miêu không nhịn được nữa, ông ấy xụ mắt liếc nhìn nữ sinh tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh nhất ở bàn đầu tiên: “Kiều Xuân Thụ.”

“…”

Người nằm sấp trên bàn không tình nguyện đứng lên, vén lớp mũ áo trùm đầu lên, lộ ra mái tóc ngắn hệt như con trai.

Kiều Xuân Thụ mang theo vẻ buồn ngủ nhìn về phía thầy Miêu.

“Bạn học mới cận thị, em nhường chỗ cho bạn ấy, đi sang…”

Lời còn chưa dứt.

Nữ sinh ngồi cùng bàn Kiều Xuân Thụ cau mày nói: “Thầy, em không muốn ngồi cùng bàn với bạn học mới!”

Thầy Miêu nhíu mày, tận tình khuyên bảo: “Em không nghe thầy vừa nói gì à? Bạn học mới là từ nơi khác tới, các em chiếu cố bạn ấy một chút cũng không được sao?”

“Em không muốn. Thầy kêu mấy người khác chiếu cố đi, tại sao phải là em xui xẻo, ngồi cùng bàn với đứa ăn xin ——”

Phanh!

Trên bục giảng vang lên một tiếng thật lớn, bàn giáo viên lắc lư ba cái.

Cả lớp chấn động, ngay cả thầy Miêu cũng giật mình không nhẹ, sửng sốt một lúc mới quay đầu nhìn về phía bàn giáo viên đang rơi bụi phấn lả tả.

Du Liệt uể oải hạ chân dài xuống, giẫm lên mặt đất. Theo động tác của anh, ống quần cũng chậm rãi thả xuống, che khuất nửa đoạn xương mắt cá chân sắc bén.

Anh quay sang một bên, dưới hàng mi mỏng hơi nhướng lên, đôi mắt đen tuyền kia vẫn lãnh đạm như trước, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mỗi một học sinh đang ngồi ở hàng đầu.

“Đổi chỗ ngồi khó tới vậy sao?”

Du Liệt lạnh nhạt đảo mắt từ trái sang phải: “Ngại lạnh, ngại nóng, còn ngại chật? Văn phòng hiệu trưởng rộng rãi kia kìa, sao mấy người không dọn qua đó ngồi luôn đi?”

Cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ nữ sinh kia, không biết cô ta bị dọa sợ hay là ấm ức, hốc mắt đỏ lên, cúi đầu lẩm bẩm: “Cậu, cậu ngồi một mình, cậu đương nhiên thấy không sao.”

Du Liệt khẽ cười một tiếng, đuôi mắt hơi nheo lại giống hệt như một con dao hẹp được mài sắc ——

“Cậu muốn thì ngồi một mình đi, tôi cũng đâu có cản?”

“…!”

Có lẽ là bị hù dọa, nước mắt nữ sinh lộp bộp rơi xuống.

Mắt thấy tình hình sắp không thể cứu vãn, Hạ Diên Điệp đứng im tại chỗ, chậm rãi nâng kính mắt lên.

Đằng sau lớp kính, ẩn giữa hàng lông mi rủ xuống, con ngươi màu hổ phách lộ ra chút phiền não.

“Thầy…”

Còn chưa gọi xong.

“Chậc.” Nữ sinh tóc ngắn vừa tỉnh ngủ không bao lâu dường như cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cau mày ghét bỏ: “Tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy là xong việc ấy mà, khóc cái gì, lắm chuyện thật đấy.”

Kiều Xuân Thụ nói xong, cũng không để ý tới thầy Miêu, trực tiếp ngẩng đầu nhìn Hạ Diên Điệp: “Hạ…… Hạ, aiz, cậu tên gì vậy?”

“Hạ Diên Điệp.” Cô gật đầu, “Tớ sao cũng được.”

Lão Miêu đang còn ngượng ngùng rốt cuộc cũng chen vào: “Ây, được rồi, cũng sắp vào học rồi, vậy các em cứ ngồi như thế đi.”

….

Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc.

Hai bàn trước điều chỉnh vị trí, bạn cùng bàn của Kiều Xuân Thụ vừa chuyển đồ của mình, vừa đỏ hốc mắt len lén trừng Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp đứng một bên, coi như không nhìn thấy.

Bây giờ cô có điều quan trọng hơn cần suy nghĩ ——

Thiếu nữ liếc về phía đó, Du Liệt nghe xong ‘màn dạy dỗ’ từ chỗ thầy Miêu thì đút tay vào túi quần đi về chỗ ngồi.

Theo lộ trình, tất nhiên phải đi qua chỗ cô.

Phải nói lời cảm ơn sao?

Hạ Diên Điệp có chút rối rắm.


Nếu như không có việc anh ở trên hành lang cười nhạo cô, còn dùng ánh mắt mắng cô, vậy thì cô nhất định sẽ nói lời cảm ơn. Dù sao vừa rồi nếu không có anh, chuyện đổi vị trí không biết còn phải kéo dài đến bao giờ.

Nhưng mà……

“Không cần cảm ơn.”

Một giọng nói lạnh lẽo xẹt qua đỉnh đầu thiếu nữ còn đang rối rắm.

Hạ Diên Điệp khựng lại, chậm rãi dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, ngẩng mặt lên nhìn anh.

Du Liệt vẫn đang đút tay vào túi quần, nghiêng người đứng trước mặt cô, anh quay mặt sang liếc xéo một cái, trong đôi mắt đen nhánh không hề có chút tình người.

Hệt như lời anh thốt ra khỏi đôi môi mỏng lúc này: “Tôi không phải giúp cậu.”

Hạ Diên Điệp nheo mắt, hơi nghiêng đầu, cất giọng nói mềm mại mà ngoài anh ra không ai có thể nghe thấy: “Vậy vừa rồi là cậu đột nhiên phát bệnh à?”

Hỏi rất cẩn thận và dịu dàng.

Ai không nhìn cô còn tưởng cô đang quan tâm ấy chứ.

Du Liệt cười nhẹ: “Là cậu cản đường tôi.”

Dứt lời, Du Liệt từ lối đi trống trải bên cạnh trở về hàng ghế sau.

Hạ Diên Điệp: “…”

Cô thừa nhận, cô có chút tò mò.

Rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi ra một đứa con trai tính tình chó má như vậy?



Trường trung học Tân Đức là chế độ tám tiết mỗi ngày, cộng thêm ba tiết tự học buổi tối, có điều cuối tuần là ngoại lệ, tiết tự học cho phép các học sinh tham gia từ 0 đến 2 tiết là phù hợp.

Những thứ này là Kiều Xuân Thụ giới thiệu cho Hạ Diên Điệp.

Không giống với bề ngoài có chút hung hãn không dễ trêu chọc, khá bất ngờ là Kiều Xuân Thụ rất dễ nói chuyện, ngoại trừ lúc đi học thích nằm sấp trên bàn ngủ không muốn ai quấy rầy ra thì không có chỗ nào có thể bới móc.

Mới vào lớp gặp được một người bạn ngồi cùng bàn như vậy, Hạ Diên Điệp cảm thấy mình hẳn là gặp may mắn.

“Chắc thầy Miêu quên bảo cậu điền vào bảng nguyện vọng tự học rồi, mấy đứa bọn tớ chỉ cần phân ban là điền xong rồi đấy.” Kiều Xuân Thụ thu dọn cặp sách, thuận miệng nói, “Nếu cậu vẫn chưa điền, giờ tự học buổi tối hôm nay có thể không đi, cứ ra về là được. Dù sao thầy ấy cũng không có lý do gì để bắt cậu.”

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu khỏi cuốn sách Kiều Xuân Thụ mượn cho mình, khẽ lắc lắc: “Sách giáo khoa của các cậu không giống của tớ, tối nay tớ vẫn ở lại, ghi chép trong giờ tự học.”

Kiều Xuân Thụ đặt cặp sách xuống, quay đầu quan sát: “Khó trách, cậu đúng là học bá* mà.”

(*nghĩa là học sinh giỏi, mọt sách. Ở đây giữ nguyên từ ‘học bá’ vì tiếp theo nữ chính sẽ nghe nhầm phát âm từ này.)

“Học ba?” Hạ Diên Điệp có chút xa lạ lặp lại.

“Học trong học tập, bá trong bá vương bá chủ, ý là học sinh nhiệt tình yêu học, đặc biệt chăm chỉ, cho nên thành tích cũng rất tốt.”

Hạ Diên Điệp gật đầu: “Vậy lớp 11/1 cũng toàn là học bá nhỉ?”

“Cũng chưa hẳn, dù sao Tân Đức cũng là trường trung học tư nhân, nhà trường còn phải dựa vào phụ huynh tài trợ cho trường học và sân vận động nữa.”

Kiều Xuân Thụ nói xong, ánh mắt chuyển từ bên trái sang bên phải phía sau Hạ Diên Điệp.

Cô ấy hất cằm: “Nè, vị đại thiếu gia của trường trung học Tân Đức đó, dù là thành tích gì thì bố cậu ấy cũng có thể đưa cậu ấy vào lớp trọng điểm.”

“?”

Hạ Diên Điệp quay đầu.

Lúc này trong lớp đã rời đi gần hết, phòng học trống trải, cô tùy tiện ngước mắt lên đã thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua bàn cô.

Chàng trai uể oải rủ mắt xuống, lười biếng cúi mặt, ngón tay cong cong tạo ra một cái bóng xinh đẹp dưới ánh sáng, anh vừa đi vừa tùy ý xoay viên đá bảo bối kia.

Viên đá ở giữa ngón tay anh như ‘động vật được thuần hóa’, nhẹ nhàng đến mức sắp biến thành hư ảnh.

Đúng là thiếu gia.

Thảo nào.

Hạ Diên Điệp hết hứng thú, cúi đầu cầm bút chỉ vào mục lục sách Toán, nghiên cứu từng chương sách giáo khoa mới mà cô sắp dùng.

“Anh Liệt!” Cho đến khi có một nữ sinh đột nhiên ló đầu ra từ cửa phòng học.


“——”

Trong lúc giật bắn người, ngòi bút đã vạch một dấu trên sách giáo khoa của Kiều Xuân Thụ.

Hạ Diên Điệp nheo mắt, quay đầu lại: “Xin lỗi, tớ không cẩn thận vẽ lên sách của cậu rồi. Tuần sau phát sách giáo khoa mới, tớ đưa sách của tớ cho cậu nhé.”

“Rắc rối thế làm gì, tớ đâu phải người bụng dạ hẹp hòi.” Kiều Xuân Thụ xua tay.

Hạ Diên Điệp đành phải thôi.

Dưới kính mắt, ấn đường của cô hơi nhíu lại, con ngươi màu hổ phách lúc này mới nhìn về phía âm thanh làm cô giật mình kia.

Ở ngoài cửa phòng học lớp 11/1 là một nữ sinh lớp khác mặc áo thun ngắn cũn cỡn đang ngửa mặt lên, tươi cười sáng lạn nói gì đó với đại thiếu gia áo sơ mi trắng. Theo từng lời nói đùa của cô ta, chốc chốc lại làm ra mấy động tác kiễng chân kề sát vào, bên hông còn thấp thoáng lộ ra một đường cong xinh đẹp.

Nhìn từ góc độ con gái, Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Vừa nghĩ vậy, cô hơi hướng tầm mắt sang người đứng trước mặt cô gái kia. <!-- 1 -->

Du Liệt đứng ngược sáng, mái tóc đen rủ xuống, che khuất trán và sống mũi.

Dường như không có biểu cảm gì.

Ngược lại bên cạnh anh còn một nam sinh đứng dựa vào tường, thấp hơn anh nửa cái đầu, nấp người sau bức tường tránh cô nữ sinh ngoài phòng học, trong tay còn cầm thứ gì đó tròn tròn.

Hạ Diên Điệp không thấy rõ là cái gì.

Cho đến mấy câu sau, cũng không biết đại thiếu gia áo sơ mi trắng lạnh lùng nói gì đó, khuôn mặt tươi cười của nữ sinh ngoài cửa chợt suy sụp, dường như còn có chút phẫn uất, vung tay rời đi.

“Cạch!”

Cao Đằng nhảy ra, ấn đồng hồ bấm giây trong tay.

Sau đó cậu ta cau mày, chậc chậc cảm khái: “Đáng tiếc, cộng lại mới kiên trì được một phút mười hai giây, Đinh Hoài Tình còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.”

Du Liệt cười nhạt một tiếng. anh nhấc chân dài đạp Cao Đằng đang cố gắng chạy trốn: “Cậu rảnh rỗi như thế thì chi bằng đi quét dọn đường phố đi.”

“Ây, anh Liệt, sao cậu biết đây là nghề nghiệp lý tưởng hồi tiểu học của tớ vậy?”

Hai người dần bước ra khỏi phòng học.

Cuối cùng Diêu Hoằng Nghị cũng ghét bỏ đi theo: “Ấu trĩ.”

“……”

Hạ Diên Điệp vẻ mặt phức tạp.

“Đừng thấy kỳ lạ, tên Cao Đằng kia là vậy đó, cực kỳ ngu ngốc.” Kiều Xuân Thụ dường như hiểu được chỗ hoang mang của Hạ Diên Điệp, có lòng tốt giải thích: “Cậu ta vừa mới cầm đồng hồ bấm giờ đấy.”

“Bấm, giờ?”

“Aiz.” Kiều Xuân Thụ gãi gãi tai, “Cậu đừng nhìn đại thiếu gia vừa rồi trông như bạn gái cũ có thể lập thành một đội bóng, thực ra là ‘chay mặn không dùng được’. Trong trường học có một lời đồn, nói là anh Liệt chưa từng trò chuyện riêng với cô gái nào quá ba phút.”

“Người giữ kỷ lục dài nhất cho đến nay là nữ thần múa ba lê Vu Mạt Mạt trong trường chúng ta, 2 phút 58 giây.”

“Cao Đằng vừa rồi dùng đồng hồ bấm giây bấm cho Đinh Hoài Tình đấy.”

“……”

Sau một lúc im lặng.

Hạ Diên Điệp: “Ồ.”

Kiều Xuân Thụ vừa quay đầu, thấy thiếu nữ ngồi cùng bàn lại cúi đầu xuống.

Cô ấy tò mò nói: “Sao nghe xong mà cậu chẳng có phản ứng gì hết vậy, không có suy nghĩ gì à?”

“Vẫn có.” Hạ Diên Điệp vừa đánh dấu các chương trên sách giáo khoa mới và trên sách của mình, vừa thuận miệng đáp.

“Có không? Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như.” Hạ Diên Điệp dùng đầu bút đẩy cặp kính gọng đen nặng trịch lên, sau đó nhẹ nhàng nói, “Học sinh trong trường các cậu đều rất tốt, ừm, rất có tính trẻ con.”

“…Phụt.”

Kiều Xuân Thụ cười thành tiếng, phóng khoáng vỗ lên vai Hạ Diên Điệp: “Tớ phát hiện cậu rất thú vị, hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của tớ. Đổi cậu làm bạn cùng bàn rất phù hợp!”

Hạ Diên Điệp yên lặng giơ tay nâng khung kính bị Kiều Xuân Thụ đập trượt khỏi sống mũi.

Không đợi cô nói chuyện, Kiều Xuân Thụ lại từ phía sau bàn học xách cô lên: “Đi, hôm nay kết giao bạn bè ngày đầu tiên, chị đây sẽ mang cậu đến căn tin!”

“Nhưng sách của tớ.” Hạ Diên Điệp giật mình bị kéo ra khỏi chỗ ngồi.

“Aiza, hai tiết tự học buổi tối lận đấy, cơm tối mới là quan trọng nhất.”

“…”

Hạ Diên Điệp cứ thế bị bạn học Kiều Xuân Thụ nhiệt tình “bắt” đến căn tin số 3 trong trường trung học Tân Đức.

Ở đó kín người hết chỗ, chen chúc nhốn nháo.

Hạ Diên Điệp từ lúc cha sinh mẹ đẻ có lẽ cũng chưa từng thấy dòng người chen chúc trong một đại sảnh ăn cơm như vậy, nhiều người đến mức cô gần như có chút choáng váng.

Cũng may Kiều Xuân Thụ chỉ kêu cô đi chiếm chỗ trước.

Chờ Kiều Xuân Thụ bưng hai phần thức ăn trở về, trong căn tin rộng lớn quả thật đã không tìm thấy cái bàn trống có thể chứa hai người.


“Nhìn người đông nghìn nghịt này, may mà tớ sáng suốt.” Kiều Xuân Thụ tự luyến buông khay xuống, “Quên hỏi cậu nên tớ gọi phần của cậu như phần của tớ, cậu có kiêng ăn món gì không?”

Hạ Diên Điệp lắc đầu: “Hết bao nhiêu tiền, để tớ trả lại cho cậu.”

“Chậc.” Kiều Xuân Thụ không hài lòng nói: “Cậu khách sáo với tớ nhé, hoàn toàn không coi tớ là bạn.”

Hạ Diên Điệp nắm chặt ví tiền, im lặng vài giây, cô ngẩng mặt lên.

Sau lớp kính, đuôi mắt cô gái dịu dàng rũ xuống: “Vậy ngày mai tớ mời cậu ăn cơm.”

Kiều Xuân Thụ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Bên này vừa cầm đũa lên, trên chiếc bàn dài nối liền mà Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ đang ngồi, hai người ngồi bên cạnh ăn xong đứng dậy.

Một giây sau khi hai người rời đi, gần như là đồng thời, hai đ ĩa thức ăn được đặt ở hai đầu bàn.

Lực đặt rất mạnh, Hạ Diên Điệp bất ngờ ngẩng mặt lên.

Sau khi thấy rõ diện mạo của nữ sinh bên cạnh mình, Hạ Diên Điệp lại càng bất ngờ hơn, bởi vì nữ sinh này không lâu trước đây cô vừa mới gặp qua ở cửa phòng học.

Chính là nữ sinh mặc áo thun ngắn cũn cỡn kia, hình như tên là Đinh Hoài…… Cầm?

Hạ Diên Điệp cảm thấy tên cô ta rất văn nghệ, nhưng bề ngoài có vẻ hung dữ hơn rất nhiều.

Ví dụ như giờ phút này.

“Đây là chỗ tôi đặt trước, Vu Mạt Mạt, cậu có ý gì, có phải chỉ cần thứ tôi vừa ý là cái gì cậu cũng muốn cướp không?”

Một nữ sinh khác mặc váy lụa trắng, mái tóc đen nhánh suôn mượt, một bên tóc mai còn cài một chiếc kẹp tóc trắng gạo cực nhỏ, cũng đồng thời nâng chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lên, không cam lòng yếu thế.

“Cậu bớt nói chuyện kiểu móc mỉa đi, có chứng cớ gì chứng minh cậu đặt trước không?”

Đinh Hoài Tình cười lạnh: “Ai có mắt cũng nhìn thấy, hay là mấy người học múa ba lê như các cậu ngày nào mắt cũng mọc trên đỉnh đầu nên đi đường bị mù luôn rồi?”

“Cậu…!”

Bên cạnh cãi nhau túi bụi, đối diện Hạ Diên Điệp là Kiều Xuân Thụ lại yên tâm thoải mái ăn.

Hạ Diên Điệp có chút bội phục sự bình tĩnh của cô ấy.

“Cậu vừa tới trường mình học nên không biết đó thôi.”

Kiều Xuân Thụ thừa dịp uống nước, cúi thấp đầu, cũng đè thấp giọng: “Đinh Hoài Tình là hoa khôi khối chúng ta, là do đám nam sinh mặt dày kia đã bỏ phiếu ẩn danh trên diễn đàn trường chúng ta. Về phần Vu Mạt Mạt, cậu ấy chính là nữ thần múa ba lê trong trường học, người giữ kỷ lục có thời gian nói chuyện phiếm dài nhất với đại thiếu gia lớp ta.”

Hạ Diên Điệp hiểu ra.

Kiều Xuân Thụ: “Hai người bọn họ đều ở bộ phận văn nghệ, vốn đã bất hòa, lại đều có ý với anh Liệt. Đêm giao thừa đầu năm nay, vì giành suất hợp tác với Du Liệt dẫn chương trình mà cãi nhau đến rách mặt —— kết quả cuối cùng, đại thiếu gia người ta đâu có đi! Sau đó hai người này hoàn toàn kết thù, gặp nhau thì bới móc lẫn nhau, nhìn riết cũng quen.”

Hạ Diên Điệp khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta có nên đổi vị trí không?”

Hàng xóm ồn ào quá.

Cô cũng tò mò, nếu nhường vị trí, vậy hai người này có thể bịt mũi ngồi cùng bàn không.

“Hả?”

Kiều Xuân Thụ hiển nhiên không hiểu được chút ‘ý nghĩ xấu xa’ mà Hạ Diên Điệp giấu dưới lớp da yên tĩnh: “Ồ, cậu sợ bọn họ đánh nhau à?”

Hạ Diên Điệp rũ hàng mi thanh mảnh xuống, nâng mắt kính, không nói gì.

Kiều Xuân Thụ xua tay: “Không cần đâu, bọn họ chỉ cãi nhau thôi, vấn đề không lớn.”

“Được.”

Tiếng nói vừa dứt.

“Tôi bảo cậu tránh ra có nghe không!”

Cùng với một giọng nữ tức giận, bàn ăn bị lật lên…

Rầm rầm.

Một chén canh rau đổ lên người Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp: “….”

Hạ Diên Điệp: “…?”

——

Hai phút sau, trong sân bóng rổ.

“Aiza, mẹ kiếp!”

Cao Đằng nằm nghỉ ngơi chơi điện thoại di động trên ghế đột nhiên nảy người lên như cá lật.

Diêu Hoằng Nghị bị Du Liệt huấn luyện tới thở hồng hộc, đang ngồi xổm bên cạnh nghe vậy thì tức giận: “Kêu cái quái gì vậy? Bị giẫm phải đuôi à?”

Hiếm khi Cao Đằng không so đo với cậu ta, nhảy dựng lên, cầm điện thoại di động vẫy tay với Du Liệt dưới giá bóng rổ…

“Anh Liệt, ba nữ sinh đánh nhau ở căn tin vì cậu! Phá kỷ lục rồi, ba người!”

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->