"Khoa Luân Y ca ca..." Khắc Lôi đứng ở trước cửa sổ lớn sát đất, nhìn mặt trời.
Hơn 100 năm trước ánh tà dương Tây Ban Nha, cũng là cảnh tượng như vậy, nhưng rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Khắc Lôi rơi vào trong ký ức.
124 năm trước, thế giới còn lâu mới có được hòa bình như hiện tại, mẫu thân mới sinh ra ca ca cùng mình, liền bị loài người nhân lúc thể lực suy yếu giết chết.
Cửa động bị loài người dùng tảng đá chặn lại, ca ca cùng chính mình lần đầu nếm trải mùi vị không phải sữa, mà là vị máu.
Dựa vào huyết nhục mẫu thân để sống sót, bà ngoại nghe được tin mang chúng ta về nhà tộc chăm sóc.
Tuy nói là chăm sóc, nhưng cũng chỉ có thể ăn no, gia tộc đang bị những gia tộc khác cùng nhân loại công kích, thân là tộc trưởng bà ngoại thực không dư sức lực để quan tâm chúng ta.
Phải hiểu được trốn, phải hiểu được trốn, phải biết phán đoán kẻ địch mạnh yếu, phải hiểu được chờ đợi thời cơ tốt nhất xuất kích, phải hiểu được một đòn giết chết, phải hiểu được... Những này đều không có ai qua dạy chúng ta, là dựa vào tích lũy kinh nghiệm, lấy thua chính là tử vong đánh đổi học được.
Dựa vào trốn, chờ đợi, cùng giết chết kẻ địch, ta cùng ca ca thành cùng tuổi bên trong duy hai còn sống Á Tu Thú.
Ca ca... Ta cường tráng mỹ lệ ca ca... Đều là ôn nhu săn sóc ca ca... Ca ca, ca ca, ca ca, ca ca...
Trong trí nhớ tồn tại toàn bộ điều là ca ca, nhưng bây giờ không cách nào lại sớm chiều làm bạn...
Ca ca sao lại có khả năng yêu người khác... Cái kia tâm so với ai khác đều lạnh lẽo ca ca... Nắm nụ cười che giấu vô tình ca ca...
Ca ca, cõi đời này chỉ có ta hiểu rõ nhất ngươi, không phải sao?
Chúng ta nên cùng nhau, cả đời cũng không tách ra...
Khóe miệng dắt nụ cười nhạt, nước mắt từ khóe mắt Lôi Khắc chảy xuống.
Phất tay một cái, Lôi Khắc không quay đầu lại nói: "Đi thôi, mang Lý Tư Đức•Đa Lôi cùng thằng con hoang của hắn về đây."
"Vâng!"
Ca ca... Em chỉ là muốn sẽ cùng anh đồng thời sinh hoạt mà thôi...
Nếu như thật sự không lại được cùng nhau, không bằng chết ở trên tay anh... Đúng không? Ca ca? Anh có thể đồng ý giết chết em chứ?