- Chú ba, đi ra ngoài một lát. - Đi không nổi. Giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên: - Đã sớm không biết đi đường là cảm giác gì rồi. - Cháu đẩy chú đi. Đổng Tiểu Bảo cười nói. Bình thường hắn thích mặc trang phục hưu nhàn, hôm nay lại hiếm khi mặc đồ tây màu đen, bên trong là sơ mi trắng. Tóc được chải chuốt, không có một sợi tán loạn giống như hôm nay là ngày đại hôn của hắn. - Hôm nay là ngày quan trọng. - Đừng nên làm như vậy chứ? Người đàn ông ngồi trong xe lăn lên tiếng hỏi, bởi vì sợ rét nên toàn thân đều được bọc trong lớp chăn dày. - Tiểu Bảo, không nên tuyệt tình như vậy.
- Cháu làm việc tuyệt tình sao? Vẻ tươi cười trên mặt Đổng Tiểu Bảo dần biến mất. - Chú ba, chắc chú cũng rõ, việc cháu làm đều là việc cháu phải làm, phải làm. - Bọn cháu vốn dĩ có thể ở chung trong hòa bình. Giọng nói của Đổng Tân Hàng hơi vô lực. Ông biết bản thân khuyên giải không có tác dụng gì. Nhưng không biết là có cảm xúc gì đó bức bách ông muốn nói hết toàn bộ những lời trong lòng ra. Có lẽ là yêu quý và chờ mong người trẻ tuổi trước mặt đi! - Cho dù không thể làm bạn thì cũng không nhất định phải làm kẻ thù. Trung Hoa lớn như vậy, thế giới lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa nổi một tên Đường Trọng và một tên Đổng Tiểu Bảo sao? - Chú ba, lúc còn nhỏ cháu đặc biệt thích chú. Đổng Tiểu Bảo cười nói: - Cháu cũng đặc biệt cảm kích chú. Chú có biết là vì sao không? Bởi vì cháu học được rất nhiều thứ từ chú, mà để cháu học được sâu sắc nhất chính là trảm thảo trừ căn. - Chú ba, tiền lệ của chú đang đặt trước mắt cháu. Mỗi lần cháu nhìn thấy chú, cháu đều nói với bản thân rằng cháu không thể thất bại, không thể thất bại, không thể giống như chú được như vậy cháu sẽ sống không bằng chết. Bắp thịt trên mặt Đổng Tân Hàng hơi run rẩy. Không ngờ vãn bối mà ông yêu thương nhất lại dùng tâm tình như vậy để đối xử với ông. Nó coi ông thành ví dụ phản diện để phấn đấu. Nếu một trưởng bối chỉ có thể ảnh hưởng đến hậu nhân như vậy thì quả thật sẽ làm người ta có cảm giác sống không bằng chết. - Nếu là người khác, cháu tin có thể tường an vô sự với họ, không làm bạn nhưng cũng không làm kẻ thù. Nhưng là Đường Trọng cháu không làm được. Cháu biết cháu là dạng người gì, đồng thời cháu cũng biết hắn là dạng người gì. Giờ cháu có tài nguyên của hai nhà Khương Đổng ủng hộ, cháu có thể đè ép hắn. Đợi đến lúc hắn đại thế đã thành, ai có thể đè ép hắn đây?
- Khương gia? Đổng gia? Hay là cháu? Không ai có thể đè ép hắn được. Vì sao cho tới bây giờ mà Khương Khả Nhân vẫn chiếm lấy Đông Điện Khương gia không buông tay? Không phải là muốn để lại miếng thịt béo này cho con trai bà ta sao? Nếu Đường Trọng lấy được Đông Điện thì chẳng khác nào một miếng nuốt trọn Khương gia. Đến lúc đó, Đổng gia có thể chết già không? Liên minh Khương Đổng có thể tiếp tục? Đám hỏi lần này có ý nghĩa gì đây? - Chú ba, vì sao mà chúng ta không bóp chết nguy hiểm từ trong nôi? Đừng nên đợi đến lúc mọi chuyện không thể cứu vãn rồi mới ra tay chứ. Bây giờ yên lặng không tiếng động giải trừ nguy hiểm tốt hơn nhiều so với sau này hai bên đấu nhau oanh oanh liệt liệt. Đổng Tiểu Bảo đi ra đằng sau xe lăn, đẩy Đổng Tân Hàn đi ra ngoài, cười nói: - Chú ba, cháu đây không phải tuyệt tình mà là xử lý trí tuệ. Cháu biết làm vậy là vì cái gì. Cháu cũng biết làm như vậy thì sau này cháu sẽ được cái gì cho nên hãy làm như một người bạn, chúng ta đi nói lời từ biệt cuối cùng với hắn đi. Như vậy không phải rất tốt sao?
- Ông cháu biết chuyện này? Đổng Tân Hàng trầm giọng hỏi. Đổng Tiểu Bảo trầm ngâm một lát, nói: - Ông ấy không phản đối. - Ai Đổng Tân Hàng nặng nề thở dài, không nói gì. - Chú ba, không nên thở dài. Chú nên vui mừng mới đúng. Chú nghĩ đi, tình địch ngày xưa, con của hắn sẽ nhanh chóng chết trước mặt chú. Còn có người phụ nữ năm đó chú không theo đuổi được, bà ta sẽ nhanh chóng đau khổ. Chú nên vui mừng mới đúng. Không phải sao? Chẳng lẽ chú không hận bọn họ? - Chú không hận, cháu hận. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy chú, cừu hận với bọn họ lại tăng thêm một phần.. Năm mươi năm Hà Đông, năm mươi năm Hà Tây. Đây là lúc để bọn họ nếm thử cuộc sống thê thảm tuyệt vọng này. Hi vọng bọn họ có thể có dũng khí kiên trì sống sót như chú ba thật sự đáng chờ mong mà
Đổng Tiểu Bảo vừa mới đẩy Đổng Tân Hàng ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc xe Lục Hổ uy phong lẫm liệt lao đến đây. Két! Xe Lục Hổ dừng lại trước cửa tiểu viện. Bánh xe nghiền nát lớp tuyết phát ra tiếng vang răng rắc. Đổng Bồ Để ấn cửa sổ xe xuống, ngồi trong xe hỏi: - Đổng Tiểu Bảo, trời lạnh như thế, anh muốn dẫn chú ba đi đâu? Đổng Tiểu Bảo không ngờ lại gặp Đổng Bồ Đề, cười nói: - Chú ba có một người bạn lâu năm mới đến Yến Kinh. Anh dẫn chú ấy đi tiếp khách. - Phải không? Bạn của chú ba? Đổng Bồ Đề hơi nghi ngờ. Sau khi hai chân của Đổng Tân Hàng tê liệt, bởi vì có bối cảnh Đổng gia nên lúc bắt đầu, người thăm ông ta nối liền không dứt. Sau đó Đổng Tân Hàng từ chối không gặp khách, ngăn tất cả mọi người ở ngoài cửa sau. Người thăm ông càng đến càng ít. Sau đó, đã nhiều năm không thấy có người đến đây.
- Chú ba không thể có bạn à? Đổng Tiểu Bảo cười nói: - Sao em ở đây? - Em có việc phải về Yến Kinh nên muốn đến đây thăm chú ba, ngày mai sẽ đi Minh Châu. Đổng Bồ Đề nói. - Trùng hợp thật. Đổng Tiểu Bảo nhìn đồng hồ, nói: - Sắp đến giờ hẹn của chú ba với người ta rồi. Chúng ta nhanh chúng đi thôi, nếu không sẽ thất lễ. Nếu không mai em lại qua? - Đây đã tính là em đến rồi nhé. Đổng Bồ Đề cười nói: - Chú ba, không phải cháu không thăm chú mà là chú bận quá. Đã có bạn đến, vậy thì mau đi thôi.
Cô cười hì hì nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói: - Bạn chú ba đến đây, anh mặc như vậy làm gì? Người không biết còn tưởng tối nay anh vụng trộm kết hôn đấy. - Anh sẽ không vụng trộm kết hôn đâu. Anh còn chuẩn bị đại hồng bao tìm em đây. Đổng Tiểu Bảo cười nói: - Tiền em mở quán Yoga là anh đầu tư. Giờ em kiếm tiền, đến lúc anh kết hôn thì dù sao em cũng phải mừng chứ. - Mừng, nhất định sẽ mừng. Đổng Bồ Đề rất sảng khoái xua tay. Đổng Tiểu Bảo cười cười, cùng hai bảo tiêu áo đen dùng sức nâng xe lăn và Đổng Tân Hàng lên phòng xe đặc chế sau xe. Sau đó, tài xế lái xe từ từ rời khỏi tiểu viện. Đổng Tiểu Bảo nhìn xe Lục Hổ thông qua gương xe, vẻ mặt âm trầm. - Nó là em gái cháu. Đổng Tân Hàng nói.
- Cháu biết. Đổng Tiểu Bảo nhếch môi nở nụ cười: - Cái gì cũng không biết thì không tốt rồi. Hắn dặn dò tài xế phía trước: - Bật radar lên, đề phòng có người theo dõi. - Vâng. Tài xế đồng ý nói. Cộc cộc Tiếng đập cửa vang lên. Bảo tiêu áo đen của Du Mục nhanh chóng lao đến cửa, thông qua mắt mèo nhìn nhìn phía ngoài. Sau khi xác định thân phận của vị khách bên ngoài thì gật đầu với Du Mục. - Mở cửa. Khương Như Long đang cầm tách trà ấm trong tay, vẻ mặt mỉm cười, kích động đứng dậy, đứng dưới mái nhà cong hô lên:
- Đường Trọng, lại có bạn đến thăm cậu kìa. Miệng Đường Trọng mấp máp nhưng không nói được gì. Đầu của hắn đã có một lớp băng, trên mặt kết thành một miếng băng mỏng, sắc mặt tái nhợt như xác chết, môi đỏ hồng như chảy máu. Trong khoảng thời gian ngắn, mắt đã bị tơ máu che kín. Mắt giống như muốn nhắm lại. Mí mắt nhích lên, lại cố gắng mở ra. Một khi nhắm lại, chỉ sợ không thể mở ra được nữa. Một khi ngủ, chỉ sợ thật sự không thể tỉnh lại được. Biết Đổng Tiểu Bảo đến, Khương Di Nhiên cũng đi ra khỏi phòng. Cô đứng ở hành lang, nhìn Đổng Tiểu Bảo đích thân đẩy Đổng Tân Hàng đi vào. Đổng Tiểu Bảo nhìn thấy Đường Trọng đang đông lạnh trên vết nứt, không khỏi vui vẻ, nói: - Ai nghĩ ra ý này vậy? Thật đúng là tuyệt. - Vừa lòng là tốt rồi.
Khương Như Long cười nói: - Về sau có kiểu chết tên là lạnh thấu tim, có tính là sáng kiến lớn không? - Tính. Tính. Đổng Tiểu Bảo khen ngợi nói: - Nhưng người Eskimo dùng băng tuyết làm ốc. Thứ này chắc chắn có thể giết người chứ? Người thường không sao nhưng người bạn này của chúng ta lại không bình thường. Đề phòng một chút, không thể để hắn lừa được. - Chú ý hoàn thành tác phẩm là đây. Khương Như Long chỉ chỉ cái bình nước bên cạnh, nói: - Cho nên vẫn có người đổ nước lạnh cho hắn, như vậy sẽ khiến cơ thể người bạn của chúng ta hạ nhiệt. Vừa rồi anh chưa tới nên tôi bảo bọn họ kiềm chế. Đợi đến lúc anh chào tạm biệt xong, chúng ta có thể xem người sống đóng băng rồi. À, không đúng, là ngôi sao lớn đóng băng. - Giết đi.
Đổng Tân Hàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có cảm giác kinh hãi đảm chiến. Người trẻ tuổi này, sao bọn nó lại có tâm tư độc ác như vậy? So với bọn nó, năm đó ông đùa với người ta như xiếc thôi. Xem ra thật sự lạc lõng. - Chú ba, không nên gấp gáp. Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ mu bàn tay Đổng Tân Hàng, nói: - Cháu còn có vài lời muốn nói với hắn. Nếu không, trong lòng cháu chung quy vẫn thấy hơi không cam lòng. Đổng Tiểu Bảo đi đến trước mặt Đường Trọng, nói: - Lạnh thật. Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp này. Có lẽ là nghe được giọng của Đổng Tiểu Bảo, cũng có lẽ là bị động tác vỗ mặt của Đổng Tiểu Bảo làm bừng tỉnh, Đường Trọng thoát khỏi trạng thái mơ hồ, mở mắt trong giây lát. Trong mắt Đường Trọng cũng kết thành một tầng sương, ngay cả lông mi cũng bị tuyết đông lại. Nhưng chuyện này cũng không thể che giấu tơ máu màu đỏ và sát khí vô tận trong mắt hắn. - Đổng Tiểu Bảo. Răng hàm Đường Trọng va chạm kêu ken két, giọng nói run run: - Vị hôn thê của mày đội nón xanh cho mày rồi. - Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Bọn họ ai cũng không ngờ Đường Trọng còn không quên châm ngòi ly gián người khác.