Lúc Đường Trọng tỉnh lại, hắn cảm giác toàn thân đang ở trong vết nứt lạnh như băng. Đúng vậy, lúc này hắn đang ở giữa vết nứt. Mấy hôm trước Yến Kinh có một trận tuyết lớn. Bởi vì nhiệt độ không khí giảm xuống, tuyết đọng đến bây giờ vẫn chưa tan. Mọi người chỉ có thể thu tuyết chồng chất thành những ngọn núi tuyết to nhỏ trong góc sân. Đường Trọng bị chôn ở trong một núi tuyết. Tuyết đọng xung quanh hắn càng nhiều thêm. Ngoại trừ đầu, những bộ phận khác trong thân thể hắn đều bị băng tuyết đông lạnh giữ chặt không thể nhúc nhích. Đây là lực trói buộc của thiên nhiên. Không biết bọn họ dùng thuốc mê gì, Đường Trọng cảm thấy đầu còn đau nhức. Có ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn khó có thể thích ứng được hoàn cảnh xung quanh. Nhưng giờ không phải lúc chọn ba nhặt bốn. Hắn muốn biết bản thân đang ở chỗ nào trong thời gian nhanh nhất, xung quanh là tình huống gì, hơn nữa tự hỏi cách trốn thoát tốt nhất. Đây là bản năng sinh tồn. - Hoan nghênh lại đến nhà làm khách. Một giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên sau lưng hắn. Đường Trọng muốn xoay người nhưng ngoại trừ đầu, tất cả đều bị băng tuyết cố định, căn bản không thể làm ra chuyện vô cùng dễ dàng lúc bình thường được. Hắn giống như một người tuyết, một người tuyết thật sự. Người tuyết có thể xoay đầu sao? - Khương Như Long. Đường Trọng lên tiếng. - Là tôi. Phía sau truyền đến tiếng vật cứng ma sát vào mặt đất. Lớp băng còn sót lại bị nó nghiền ép. Khương Như Long mặc một bộ đồ trắng như tuyết chống quải trượng từ từ đi đến trước mặt Đường Trọng, cười hỏi:
- Vừa lòng với bộ quần áo này chứ? - Đây là đạo đãi khách của anh? Đường Trọng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Hắn không thể nổi giận, không thể tức giận mắng, không thể hét lên. Bởi vì tất cả chuyện này cũng không thể giúp hắn giải vây. Hắn cần thời gian, càng nhiều thời gian. Nếu hắn chọc giận Khương Như Long, thằng nhóc này bổ một đao tới, thân thủ cao cường của hắn cũng chỉ có thể đi đời nhà ma. Cảm ơn Khương Như Long, hắn không chặt đầu mình trong lúc mình hôn mê bất tỉnh. Ở một phương diện nào đó, hắn thật sự là một người ngu xuẩn, nhân nghĩa khiến người ta thống hận. Hắn không ra chiến trường. Hắn không hiểu được đạo lý giữ cho kẻ địch một đường sinh cơ chẳng khác nào đẩy bản thân gần đến quỷ môn quan hơn. Nếu là Đường Trọng thì sẽ không phạm sai lầm như vậy. Đương nhiên, lấy tình cảnh hiện tại của Đường Trọng, hắn thật sự không có lập trường và quyền lại gì để chỉ trích sai lầm của Khương Như Long. Bởi vì giờ hắn cảm thấy bản thân còn ngu xuẩn hơn Khương Như Long gấp trăm ngàn lần. Nếu không, sao hắn có thể để một cô gái lừa chứ? - Khách? Khương Như Long cười to: - Xin cho tôi thể hiện kính ý với tấm lòng cao thượng của cậu. Cảm ơn, cảm ơn cậu bận trăm công ngàn việc mà vẫn có thể giành thời gian gặp mặt tôi. Cảm ơn mười vạn phần. - Chúng ta có thể nói chuyện. Đường Trọng nói: - Anh cần gì? Trở về Khương gia? Tôi nhất định hết sức giúp anh thúc đẩy chuyện này. Anh biết không, tôi nói chuyện với ông ngoại có chút hiệu quả đấy. Bọn họ không cho anh trở về, tôi sẽ không tiến vào cửa nhà Khương gia một bước. Tiếp quản Đông Điện? Không thành vấn đề, vừa lúc cô cô anh cảm thấy người hơi mệt, muốn đi ngục giam Hận Sơn hưởng thụ một chút Nói đi, anh muốn cái gì? Mọi người đều là người một nhà, anh em như nhau, không nên cảm thấy ngượng ngùng. - Đường Trọng, cậu là người thông minh. Chuyện đã đi đến bước này rồi, cậu cho rằng tôi còn có thể để ý đến vài thứ kia sao? Cậu cho rằng tôi còn muốn trở về Khương gia, tôi còn muốn tiếp quản Đông Điện? Đúng vậy, trước kia tôi có để ý đến. Nhưng bây giờ, vài thứ đó xa xa không quan trọng bằng giờ phút này của tôi, không bằng cả một phần mười hay một phần trăm. - Giờ anh muốn lấy được thứ gì? Đường Trọng hỏi. - Ngang hàng. Trả thù ngang hàng. Khương Như Long nói: - Đường Trọng, trong lòng cậu nhất định đang mắng tôi ngu xuẩn đúng không? - Tuyệt đối không. Đường Trọng nhanh chóng phủ nhận. Sắc mặt hắn ảm đạm, khóe miệng hơi trào phúng bản thân: - Là tù dưới chân người thì có tư cách gì mà mắng người khác ngu xuẩn chứ? - Đường Trọng, tôi còn hiểu biết cậu hơn cậu tưởng tượng nhiều. Khương Như Long cười ha hả nhìn Đường Trọng bị chôn trong núi băng giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị. - Cậu là một người không từ thủ đoạn, vì đạt được mục đích mà có thể dùng bát cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu chúng ta đổi vai thì giờ tôi đã bị cậu giết chết rồi chôn rồi đúng không? Đường Trọng, cậu sẽ không cho đối thủ của cậu có cơ hội nào. - Thật sự không có. Anh hiểu lầm rồi. Ngoài miệng Đường Trọng nói như vậy nhưng trong lòng đã thấy hơi bất bình tức giận. Đây là vu tội, tuyệt đối là vu tội. Tôi đã bị anh dùng kế ép buộc thành bộ dáng này, anh lại nói tôi là người không từ thủ đoạn? Không biết xấu hổ!
- Tôi cũng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn quyết định tạm thời không giết cậu. Tôi luyến tiếc, thật sự luyến tiếc. Vẻ mặt Khương Như Long sủng nịnh nhìn Đường Trọng: - Không phải là cho tới bây giờ cậu vẫn chưa có cảm giác này chứ? Đường Trọng cúi đầu nhìn cơ thể càng ngày càng lạnh. Tất cả khí ấm đều bị hấp thu, mạch máu và máu đều lạnh như núi băng. Hắn nói: - Coi như là lần đầu tiên. - Đúng vậy. Sao cậu có thể có cảm giác như vậy được? Cậu luôn man mắn, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Cậu không thất bại. Lần nào ông trời cũng chiếu cố cho cậu Khương Như Long chỉ chỉ chân mình, nói: - Tôi đã cảm giác qua. Tôi đã cảm giác qua cả giác toàn thân lạnh như băng, đau đến tận xương cốt. Tôi đã cho rằng tôi sẽ thắng. Tôi nghĩ tất cả đều nằm trong tay tôi. Nhưng sự thật sự thật tàn nhẫn. Cậu có biết tâm trạng của tôi lúc bị đánh gãy hai chân rồi đuổi ra khỏi gia môn không? - Đường Trọng, giờ cậu đã biết đáp án rồi. Giống như cậu bây giờ lạnh như băng, tuyệt vọng, không nhìn thấy đường sống. Việc này khiến người ta khó có thể chấp nhận hơn cái chết. - Anh biết mà, chuyện kia không có quan hệ gì với tôi. Đường Trọng thở dài nói. Hắn muốn thuyết phục Khương Như Long, để hắn tin trong sự kiện tẩy trừ nội bộ Khương gia, mình là vô tội. Hắn cũng biết khả năng này gần nhue bằng không. - Tôi biết cậu sẽ phủ nhân. Bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng thừa nhận chuyện gì. Khương Như Long không thèm để ý đến lời Đường Trọng nói. - Nói này nọ đã không còn ý nghĩa. Nó không thay đổi được tình huống, không sửa đổi được kết quả. Tôi hận cậu. Tôi muốn giết cậu. Còn có rất nhiều người chung chí hướng với tôi cho nên, Đường Trọng, sở dĩ cậu còn sống đến bây giờ chỉ là vì chúng tôi muốn trịnh trọng nói lời từ biệt với cậu với cậu.
Đường Trọng nhìn Khương Như Long, nói: - Nếu là nói lời từ biệt thì để bạn anh đến đây đi. Hận tôi, hận đến nỗi luyến tiếc giết chết tôi, không phải là muốn nhục nhã tôi trước khi tôi chết sao? Tôi có một đề nghị hợp lý thế này, các người nhanh lên đi. Nếu không băng này càng ngày càng lạnh, thể lực của tôi cũng càng ngày càng yếu. Tôi sợ các người còn chơi đùa chưa đủ thì tôi đã chết rồi. Như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác áy náy với các người đấy. - Giết thì hơi đáng tiếc. Hai tay Khương Di Lâm ôm ngực đi đến đi lui trong sân: - Chỉ bằng thân cốt khí này của hắn. - Tiện miệng cũng có thể nói là cốt khí sao? Có người không hài lòng với đánh giá của Khương Di Lâm: - Chẳng lẽ hắn không biết sao? Hắn như vậy chỉ khiến bản thân chết sớm. Chỉ cần hắn chọc giận một người trong chúng ta, chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết. - Hôm nay là ngày bạn bè tụ hội à?
Tuy Đường Trọng không nhìn thấy người nói chuyện nhưng lại nghe thấy giọng. - Du Mục, không ngờ mày cũng đến đây. - Nghe giọng mày rất giống như ngoài ý muốn. Một người đàn ông áo đen đẩy Du Mục từ từ đi ra. Hắn ngồi trước mặt Đường Trọng, ánh mắt cuồng nhiệt tràn đầy lệ khí nói: - Đường Trọng, tao muốn mày chết hơn tất cả mọi người trên thế giới này. Còn nhớ lần nói chuyện gần nhất của chúng ta không? Tao nói rồi, tao sẽ quyết đấu với mày theo một cách mà mày không tưởng tượng được. Giờ tao ngồi ở trước mặt mày, có phải khiến mày thấy kinh hỉ không? - Không có kinh hỉ nhưng kinh hách thì có vài cân. Đường Trọng nói: - Nói thật, cho tới bây giờ tao chưa từng coi mày là đối thủ. Tao không rõ vì sao mà mày có địch ý nặng với tao như vậy. - Mày cho rằng giờ mày xin lỗi tao thì tao sẽ tha thứ cho mày tất cả, sau đó kéo mày ra khỏi khe nứt, từ nay về sau hai chúng ta không ai thiếu nợ nhau, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì? Du Mục cười thành tiếng. Hắn nghĩ Đường Trọng thấy sinh mệnh bị uy hiếp nên khiếp đảm, đang cầu xin hắn tha thứ. - Có lẽ mày không lý giải được suy nghĩ của tao. Vẻ mặt Đường Trọng đồng tình nhìn Du Mục: - Suy nghĩ của tao là ai lại chấp nhặt với một thằng què không có chỉ số thông minh, lại vô cùng tự ti chứ? Xem sâu cạn của một người chỉ cần nhìn đối thủ của hắn. Nếu để người khác biết mày là đối thủ của tao thật ngại quá, tao sẽ mất mặt mất. - Giết nó! Du Mục lớn tiếng quát. Vẻ mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo, rống lớn nói. Khương Như Long hơi hèn mọn nhìn Du Mục một cái. Nghĩ rằng tuy tên Đường Trọng này rất chán ghét nhưng có câu nói vô cùng chính xác. Đây đúng là một thằng què không có chỉ số thông minh lại vô cùng tự ti.
Lớp băng đã đến cổ Đường Trọng, chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết. Bọn họ đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Đường Trọng không có sức phản kháng nào. Hắn ta lại bị Đường Trọng nói hai ba câu kích thích muốn ra tay giết người Đây quả thật khiến đồng bào người què mất mặt mà. Người áo đen đằng sau Du Mục nhận được mệnh lệnh, lập tức rút dao găm bên hông ra. Chỉ cần con dao này cứa lên cổ Đường Trọng, máu loãng kia sẽ nhuộm đỏ núi băng. Mà nước tuyết lại có thể biến cơ thể đông lạnh của Đường Trọng thành băng trong suốt. - Chờ đã. Khương Như Long ngăn cản nói. Người áo đen nhìn về phía Du Mục. Du Mục không dám trêu chọc Khương Như Long, đành không cam lòng gật đầu với người áo đen. Người áo đen lùi lại đằng sau Du Mục. Khương Như Long cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu muốn chết à? - Tôi muốn sống. - Không, cậu muốn có người giết cậu đi. Khương Như Long hiểu rõ tâm tính của Đường Trọng. Ít nhất là hắn cho rằng như vậy. - Cậu cố ý chọc giận Du Mục chính là hi vọng hắn lập tức ra tay giết chết cậu. Đường Trọng, cậu là một người vô cùng kiêu ngạo, sự thật lại giẫm lòng tự trọng của cậu đến đáy cốc. Cậu không muốn bị chúng tôi vũ nhục cho nên chỉ mong chết sớm. Là như vậy sao? Ánh mắt Đường Trọng ác độc nhìn chằm chằm Khương Như Long, cũng không trả lời vấn đề của hắn. - Tôi đoán đúng rồi chứ? Tôi nói rồi, tôi hiểu cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng. Khương Như Long cười ha hả nói: - Tôi cố tình không cho cậu được như ý muốn. Đường Trọng, cậu có biết một người trong trạng thái rất lạnh có thể sống bao lâu không?
- Không biết. Đường Trọng tức giận nói. Hắn biết đây không phải con số khiến người ta lạc quan. - Tôi biết. Khương Như Long nói: - Đường Trọng, tôi muốn thấy cậu chết.