Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 870: Tài bắn cung đứng thứ hai thiên hạ!




Khi tảng đá nơi hắn ẩn thân vỡ tan từng chút một, Hổ gia hoàn toàn bị cảnh này dọa cho choáng váng. Ánh mắt hắn hoảng sợ, bộ mặt run rẩy, mồ hôi trán toát ra to như hạt đậu, chảy xuống theo gò má bóng loáng. Hắn cảm thấy toàn thân mình đều không khỏe. Trong tay hắn vẫn còn cầm hai khẩu súng nhưng họng súng kia rủ xuống mặt đất. Đều nói con thỏ bị chọc cũng có thể nhảy lên cắn người. Giờ hắn ngay cả dũng khí giãy chết cũng đã mất hoàn toàn. Quá kích thích rồi! Hắn vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng này, chỉ cần một mũi tên có thể xuyên thủng tảng đá, khiến nó tan nát, suýt nữa là xuyên thủng đầu hắn... Chỉ còn thiếu một chút thôi. Người này rốt cục là loại người gì? Tài bắn cung của hắn tại sao lại đạt tới trình độ cao như vậy chứ?

- Đi ra. Kẻ kia lại quát. Lão này Hổ gia không dám phản kháng, vô cùng cẩn thận, gian nan đứng lên, đi về phía hai anh em Đàn Bà và Quạ Đen của hắn. - Vứt súng đi. Kẻ kia nhìn Hổ gia, thấy tới lúc này vẫn còn cầm hai khẩu súng lúc, nhíu mày nói. Tuy Hổ gia biết mất đi hai khẩu súng lục này thì sẽ mất đi cơ hội cuối cùng lật ngược thế cờ nhưng hắn cũng biết, nếu hiện giờ hắn không vứt hai khẩu súng này thì thì một giây tiếp theo, cổ hắn hoặc đầu hắn sẽ lòi ra một mũi tên... Cũng có thể là từ mắt. Dù là bị tên cắm ở chỗ nào, kết quả này hắn cũng không chịu nổi. Cạch! Hổ gia ném hai khẩu súng ra ngoài, chạy tới bên cạnh Đàn Bà và Quạ Đen. Ánh mắt ba người nhìn về phía đối diện, sau đó nhanh chóng tránh đi, sợ bị người kia hoài nghi thái độ của bọn họ là muốn phản kích.

- Quỳ xuống. Người kia nói. - Giết người chẳng qua trên đầu chỉ có vết sẹo bằng cái bát. Kẻ sĩ có thể giết, không thể bị làm nhục. Ông nói như thế, tôi tuyệt đối... Hổ gia là lãnh đạo của tiểu đội này. Lãnh đạo đều có tôn nghiêm của lãnh đạo. Hắn có thể quỳ xuống nhưng đó là thời điểm một mình đối mặt với kẻ này. Hiện giờ hắn và cấp dưới đều bị bắt, nếu cũng phải quỳ như cấp dưới thì làm sao hắn còn mặt mũi được. Đáng tiếc là hắn cũng không duy trì được bao lâu. Khả năng là mười giây, hoặc là nửa phút? Khi người kia lắp tên, giương cung, mũi tên nhọn chĩa vào đầu hắn thì đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ phịch một cái xuống cùng với Đàn Bà và Quạ Đen. Đồ đê tiện, rượu mời không thích uống lại thích uống rượu phạt. Mũi tên Lão quy nhắm vào đỉnh đầu ba người, nói:

- Ai ngẩng đầu lên tôi sẽ bắn kẻ đó. Vì thế Đàn Bà, Quạ Đen và Hổ gia đều hận không thể vùi đầu vào trong đất. Sau khi Lão quy giải quyết xong đám người Hổ gia, mấy vệ sĩ bên cạnh Tô Sơn mới có thời gian đồng tâm hiệp lực mà đẩy cái cây kia đi, mở đường cho xe đi về phía trước. - Tổng giám đốc Tô, đám cướp đã bị khống chế. Một vệ sĩ áo đen đứng trước cửa xe báo cáo. Bọn họ cũng đều chứng kiến cảnh thần kỳ kia. Người đàn ông kia không đi từ Minh Châu tới với họ mà sau khi tới Đông Chi Hương mới gặp mặt. Tại thời điểm trở về, trên xe bọn họ có thêm một người. Tô Sơn gật đầu, tất nhiên bọn họ cũng không dám nói nhiều. Lại không ngờ rằng lão gia quái dị ngồi phía sau xe bọn họ không nói một lời lại lợi hại tới mức này. Một người, một cây cung xóa sạch một đoàn bắt cóc trang bị chẳng kém kia kẻ cướp trong phim Hollywood, khiến người ta rung động khó mà tin nổi. Tô Sơn liếc ra ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi nói:

- Các người đi tiếp nhận rồi bảo Lão quy tới gặp tôi. - Vâng. Vệ sĩ áo đen đáp. Cộc cộc. Lão quy đứng ngoài gõ vang cửa kính xe. Không cần Tô Sơn mời, hắn liền chui vào trong xe. - Sư phụ. Tô Sơn cười nói. - Đừng gọi tôi là sư phụ. Tôi không gánh vác nổi đâu. Lão quy nói nhỏ. - Theo tuổi thì người là bề trên của Tô Sơn. Theo cảm tình thì người bảo vệ Tô Sơn nhiều năm. Theo ân tình người người cứu mạng Tô Sơn không biết bao nhiêu lần... Một tiếng sư phụ này sao lại không gánh vác nổi chứ? Tô Sơn trách cứ.

- Lần này vất vả cho sư phụ rồi. - Đó là tiểu thư không tiếc thân lâm nguy hiểm, dụ rắn khỏi hang. Tôi chỉ giúp một chút chuyện nằm trong khả năng thôi. Lão quy khiêm tốn. Từ lần trước sau khi Tô Sơn bị thương tại thôn Ngũ Lĩnh, trở về liền đã phái Lão quy tới Đông Chi Hương. Một phương diện là để bảo vệ lão sâu rượu, mặt khác cũng để chuẩn bị cho kế dụ địch ngày hôm nay. Tô Sơn rời Minh Châu, chú cháu Quan gia liền lập tức phái người theo đuổi. Vốn tưởng là dễ như bắt ba ba trong hũ, không ngờ lại bị người ta tương kế tựu kế, chặt bỏ hoàn toàn lực lượng còn sót lại. Quan gia rớt đài, thế lực phân tán, chú cháu Quan gia không có người dùng. Bọn họ còn có thể tạo nên sóng gió gì nữa đây? - Cháu tới thăm mọi người tại thôn Ngũ Lĩnh, giết mấy con chó con mèo con cũng chỉ là thuận tay mà thôi, làm gì mà nguy hiểm chứ?

Tô Sơn nói. - Nhưng mấy năm nay không thấy sư phụ bắn tên, phong thái đúng là không giảm mà. Lão quy thở dài khe khẽ. - Sư phụ còn gì tiếc nuối sao? - Tôi luyện tên cả đời cũng chỉ được xưng là thứ hai trong thiên hạ, trong lòng thật cũng buồn rầu. Lão quy bất đắc dĩ nói. - Thế đệ nhất thiên hạ là ai? - Đường Liệp. Lão quy trầm giọng nói. - Tên có lông đuôi dù sao cũng cao minh hơn tên không có đuôi một chút. - Ồ. Tô Sơn cười. - Đều là người quen cả...

Là thành phố phát triển kinh tế hàng đầu của Trung Quốc, có thể có biệt thự tại bờ biển ở Lĩnh Nam thật sự không phải là một chuyện dễ dàng. Đây là một biệt thự tại bờ biển rất phong tình, chỉ cần đẩy cửa điện tử ra là có thể ngắm được nước đại dương xanh thẳm. Ngồi dưới tán dừa thẳng tắp ngắm biển, uống nước dừa đúng là một chuyện sung sướng trong đời. Quan Tam Việt đúng là một người biết hưởng thụ. Bên cạnh hắn đặt một bình nước cam, trên tay cầm một quyển tạp chí đàn ông, nằm trên ghế sô pha hơi đăm chiêu. Hắn biết mình rất lỗ mang nhưng hắn đã mất đi lực lượng để thong dong. Chỉ có người có lực lượng mới thong dong được. Người mất đi lực lượng thì chỉ có thể bị người khác thái như thái đậu. Hắn không thể chờ đợi thêm được nữa. Người Khương gia tìm bọn họ. Người Đổng gia tìm bọn họ. Ngay cả Đường Trọng cũng đang tìm bọn họ...

Hành tung của bọn họ sớm muộn cũng sẽ bại lộ. Nếu có thể thành công, bàn điều kiện với Đường Trọng hoặc nói khiến người Khô Lâu Hội cảm nhận được thành ý của bọn họ thì có lẽ bọn họ còn có một đường sinh cơ. Đã phái thuộc hạ cuối cùng, lực lượng cuối cùng của hắn đi rồi. Bọn họ trung thành không sợ chết, mà quan trọng hơn trong tay còn có vũ khí công nghệ cao mà mình tốn rất nhiều tiền mới làm ra được. Dưới tình huống có dự tính đối phó với vô tâm, muốn bắt cóc một người phụ nữ chắc cũng không phải chuyện khó khăn gì. - Nhưng... Quan Tam Việt nhìn di động đặt trên chiếc bàn gỗ màu trắng. - Vì sao cho tới giờ vẫn chưa có hồi âm chứ? Coong coong... Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen đứng bên ngoài cửa lớn cúa biệt thự. Hắn còn cao hơn cả tường vây bằng thép của biệt thự này, ngón tay gõ lên tường, nhìn Quan Tâm Việt đang nằm bên trong, nói: - Xin hỏi... Có ai ở nhà không? Quan Tâm Việt thấy có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc hoảng sợ nhưng khôi phục bình thường rất nhanh. Hắn lại nằm xuống, giọng nói bình thản: - Vào đi, cửa không đóng. Người đàn ông kia hơi đẩy một cái liền mở được cửa sắt ra. - Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Lôi. Người đàn ông đứng phía trước cái ghế Quan Tâm Việt, cười nói. - Cậu nói với tôi cậu họ gì không có ý nghĩa. Tôi là ai đối với cậu mà nói mới có ý nghĩa phải không? Quan Tâm Việt cười lớn nói. - Quan tiên sinh thật sự lf một người khôi hài. Lôi Chấn cũng cười theo.

- Quan tiên sinh, tôi nghĩ ông đã biết mục đích tôi đến đây rồi. Quan Tâm ở đâu? - Bọn chúng thất bại rồi à? Quan Tâm Việt nói. - Đám người Hổ đầu chấp hành nhiệm vụ thất bại rồi sao? Lúc này là chúng tôi trúng kế phải không? Cô nhỏ kia dùng kể dụ địch à? Ai cũng bảo con bé nhà họ Tô kia can đảm cẩn trọng, tài cán khiến người ta không dò được. Trước kia tôi còn cảm thấy đây là chuyện thổi phồng, giờ xem ra lời đồn không phải giả rồi. - Tâm trí của Tô tiểu thư rất cao, tôi không thể bằng được. Lôi Chấn nói. Những lời này là khen ngợi xuất phát từ nội tâm hắn. Đường Trọng gặp phải thế cục gì thì đám tâm phúc bọn họ hiểu rất rõ ràng. Trước khi hắn xuất ngoại, hắn còn tìm bọn họ ra nhiệm vụ, để bọn họ cam đoan sự an toàn cho người thân của hắn. Hắn có dự cảm là trong thời gian này, chú cháu Quan gia sẽ ra tay với bọn họ. Những người khác cũng có thể đục nước béo cò, gây khó khăn cho bọn họ. Dưới tình huống Đường Trọng không ở trong nước, cô gái này lại tự biên tự diễn vở tuồng như vậy, dụ dỗ được chú cháu Quan gia đang ẩn nấp ra ngoài, thậm chí còn nhổ tận gốc lực lượng cuối cùng của bọn họ. Không thể không nói, thủ đoạn như vậy quá cao. Người phụ nữ như vậy quá nguy hiểm. - Đường tiên sinh ìm được một đám tùy tùng tốt quá. Quan Tâm Việt cảm thán. - Có đám người này, chuyện lớn nào không thể thành chứ? Giấc mộng nhà phú úy cũng không còn là mơ mộng hão nữa. Lôi Chấn do dự mấy giây mới nói: - Tôi có cần cám ơn ông thay cậu ấy không? Tuy rằng nghe ông khe ngợi hắn, trong lòng tôi cảm thấy hơi không tự nhiên. - Không cần, cho dù là khen ngợi thì cũng chỉ là tôi chơi đùa lúc rảnh rỗi thôi. Quan Tâm Việt cười lắc đầu: - Hắn là người theo chủ nghĩa lực lượng. Ở phương diện này, tôi và hắn có điểm giống nhau. - Như vậy thì Quan Tâm đâu? Lôi Chấn không thể không lặp đi lặp lại câu hỏi của mình. - Tôi cần biết nơi hắn ở. Ông không gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng không làm khó ông, có được không? - Cậu nói dao nhỏ của cậu nhanh hay viên đạn của tôi nhanh hơn. Quan Tâm Việt cầm một khẩu súng lục bỏ túi, họng súng chỉ ngay vào đầu mình. - Ông muốn làm gì đây? Lôi Chấn nhìn chằm chằm vào Quan Tâm Việt, cười lạnh nói: - Tôi cảm thấy hành vi này của ông thực sự quá ngu xuẩn. - Tôi nói... Viên đạn nhanh hơn. Quan Tâm Việt tự hỏi tự đáp. Đầu ngón tay hắn bóp mạnh cò súng. Đoàng!

Máu loãng văng khắp nơi.