Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 869: Tài bắn cung cao siêu cũng sao ngon bằng đạn!




Tại thời điểm đó, Chuột chũi cũng không biết mình là người chết đầu tiên. Hắn lao ra khỏi chiến hào ẩn nấp, vẻ mặt phấn khỏi, vừa bắn xuống phía dưới lại vừa kêu lớn: - Cấm không được nhúc nhích. Ai dám nhúc nhích tao bắn chết... Đạn không có mắt đâu. Chuột chũi đi trước làm vật hy sinh, tất nhiên các anh em của hắn cũng phải nghĩa khí theo sát. Nhảy xuống sau hắn chính là người khổng lồ Đại cẩu. Toàn thân hắn là bắp thịt, thoạt nhìn còn khỏe hơn cả Kẻ Hủy Diệt. Tay hắn ôm súng máy hạng nặng, miệng cũng ngao ngao kêu to. Hắn biết là trình độ tiếng Hoa của hắn quá kém hay là kích động quá mà khẩu ngữ không rõ ràng lắm, khiến mọi người không biết rốt cục là hắn kêu cái quái gì. Người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...

Hổ gia mặc dù trông cũng giống hổ nhưng lại gian xảo như cáo. Hắn nấp lại mấy chục giây sau khi các anh em lao ra hết, mãi tới khi xác định đám anh em đều an toàn, hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì thì mới cầm hai súng trong tay nhảy ra. - Anh em đâu, xông lên. Hắn la lớn. Vì thế, đám anh em của hắn lại càng lao nhanh hơn. Đại ca nói, anh em chạy gẫy chân là chuyện bình thường. Trong nháy mắt đã chạy hơn nửa triền núi vốn không cao lắm. Chuột chũi chạy tới rất gần hai vệ sĩ đang nấp sau cái cây mà bọn họ hất xuống cản đường kia, tử thần cũng không hề có dấu hiệu xuất hiện. - Tao về nhất... Chuột chũi há mồm hô. Vừa hô được một nửa, tiếng hô liền quàng quạc dừng lại.

Đời này hắn không còn cách nào nói chuyện được nữa. Bởi vì cái miệng đang mở ra của hắn có cắm một mũi tên lông chim. Con mắt hắn rủ xuống, muốn nhìn mũi tên kia rõ ràng hơn một chút. Thân thể hắn vẫn đang lao xuống núi theo quán tính, chạy về phía trước rồi vấp đá, cả người ngã sấp mặt xuống. Rầm rầm... Hắn lăn còn nhanh hơn người khác chạy. Đồng bọn chạy sau mông hắn căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Đại cẩu vui mừng hô: - Chuột chũi đáng chém ngàn đao kia, giờ đã biết kết cục khi chọc vào ông nội rồi chứ hả? Bị báo ứng rồi đấy. Ha ha. Đến cả Thượng đế cũng không nhịn được hành vi vui sướng khi người khác gặp họa này của hắn. Vì thế tại thời điểm hắn đang cười vui vẻ, cái đầu trọc của hắn đột nhiên nóng lên.

Đúng vậy, là nóng lên. Hắn dừng bước, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu. Đầu hắn ấm áp mà dính dính. Còn có một cái que sắt dài nhỏ đang cắm trên đỉnh đầu hắn. - Á... Đại cẩu há mồm hét lớn. Đau quá! Khi Đại cẩu ngã xuống ất không đi nổi nữa, những người khác mới nhận ra chuyện không ổn. - Cẩn thận, đối phương có hỏa lực... - Đại cẩu và Chuột chũi chết cả rồi... - Bọn chúng có súng. Bọn chúng có súng... Vì thế, mấy người khác liền nằm sập xuống ngay lập tức, tránh cho mình trở thành vật hy sinh thứ ba sau Đại cẩu và chuột chũi.

- Đại cẩu và Chuột chũi chết như thế nào? Hổ gia chạy tới phía sau đội ngũ, vô cùng tức giận hỏi. Rõ ràng đã thăm do thấy đối phương không có hỏa lực phản kích, hiện giờ còn chưa tới gần lại đã có hai anh em mất mạng là sao? - Không biết. Chúng tôi không thấy rõ... Một người phía trước Hổ gia đáp, trong lòng sợ hãi nghĩ may mà mình không chạy nhanh nhất. Bằng không thì hiện giờ người nằm dưới đất là mình rồi. Chẳng qua nghĩ tới chuyện hiện tại mình cũng nằm dưới đất, hắn cảm thấy mình lo lắng có hơi dư thừa... - Đàn Bà, Quạ Đen. Hai người chúng mày đi cánh trái. Hắc Nhân, Lí Quỷ, hai người chúng mày đi cánh phải. Hổ gia bắt đầu ra lệnh: - Anh em chúng ta phải cắt đứt đường lui của bọn chúng. Bọn chúng không trốn thoát khỏi mai phục của chúng ta được đâu. Một người làm việc lưu loát cẩn thận cho tôi một chút. - Vâng thưa Hổ gia. Mấy anh em cũng bị đối phương khiến tức giận đầy đầu, lập tức đồng ý. Đàn Bà và Quạ Đen tấn công bên trái. Hắc Nhân và Lý Quỷ tấn công bên phải. Bốn người xếp hàng thẳng tắp, vừa chạy xuống núi, súng trong tay cũng không ngừng bắn đạn báo thù. Dù phía dưới có bao nhiêu người, dù có vũ khí gì thì bọn họ cũng đều phải đánh bại đối phương. Đoàng đoàng đoàng. Cỏ dại tung bay, đá vụn tán loạn. Vút! Lại không có dấu hiệu gì, người có biệt danh Hắc Nhân vì quá đen đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi nữa. Ở cổ họng hắn cũng có một mũi tên không lông vũ.

Phịch! Ba người đồng thời gục mặt xuống đất. Ối mẹ ơi, kích thích quá. Đối phương rốt cục là người hay là quỷ? Vì sao cả bóng dáng cũng không thấy mà lại có mũi tên lòi ra khỏi yết hầu chứ? Loại kỹ thuật bắn cung tới xuất quỷ nhập thần này, còn ai dám xông xuống nữa? - Các anh em, hôm nay chỉ sợ là chúng ta gặp hạn rồi... Lúc Đàn Bà nói chuyên cũng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vừa mới ngẩng đầu, một mũi tên dài đột nhiên bay tới. Xoẹt! Mũi tên xẹt qua đỉnh đầu hắn, xé rách một mảng da đầu lớn. Đầu hắn lập tức chảy máu tươi ròng ròng, toàn thân run run, không dám ngẩng đầu liếc xuống dưới núi nữa. Sáu người đàn ông to khỏe cầm vũ khí hạng nặng, dưới tình huống không biết đối thủ là ai mà lại bị áp chế tới không nhúc nhích nổi. Điều này quả thực là nhục nhã vô cùng. Bọn họ rất tức giận, bọn họ uất nghẹn. Bọn họ muốn trả thù, không trả thù không được. Không trả thù thì về sáu còn mặt mũi nào kiếm cơm ăn đây? Nhưng nghĩ đến mũi tên bay tới từ hướng nào không biết kia, bọn họ lại không thể ngóc đầu dậy nổi. Sợ hãi mà! Đây là chuyện dùng sinh mạng là tiền cược. Hơn nữa khả năng thất bại của bọn họ là 99%. Thế thì ai còn dám chơi chứ? - Ngẩng đầu lên. Một giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu bọn họ. Một kinh hoàng phát hiện ra một người đàn ông tóc dài cầm cung sắt đã đứng trước mặt bọn họ. Trên cung không có tên nhưng bọn họ đều hiểu rõ, đây chính là người bắn cung giết chết mấy anh em bọn họ. Chẳng lẽ đối phương chỉ có một mình. Đàn Bà khi ngẩng đầu cũng đưa mắt ra dấu với Lí Quỷ. Hắn hiểu rõ với mức độ ăn ý khi chấp hành nhiệm vụ dài ngày của đối phương với mình, nhất định sẽ hiểu ý mình. Lí Quỷ đúng là hiểu thật. Trên cung đối phương không có tên, thế không phải là cơ hội tốt cho bọn họ hành động sao? Đợi tới lúc hắn giương cung thì bọn họ cũng nhắm bắn thành công rồi. Súng tên tay bọn họ có thể bắn chết kẻ này vài trăm lần. Vì thế, vào thời điểm vâng lời kẻ này ngẩng đầu lên, hắn cũng hay đổi hướng họng súng mà không ai phát hiện ra. - Đi chết đi! Khi Lí Quỷ thẳng thân lên, đồng thời hắn cũng ôm súng máy trong tay.

Họng súng ngắm vào người tóc dài này, chuẩn bị bắn hắn bất ngờ. Vì để mình có khí thế hơn, cũng khiến mình can đảm hơn, hắn còn hô một câu chẳng có văn vẻ với chút hàm lượng kỹ thuật nào như vậy. Tay hắn vừa sờ vào cò súng, chuẩn bị bóp cò... Hắn không thể bóp được. Bởi hắn không còn sức lực mà bóp nữa. Một mũi tên nhọn đã đâm thủng yết hầu của hắn, rút sạch từng tia sức lực trong người hắn. Nhanh! Nhanh không thể tưởng tượng nổi! Hai người khác cũng không nhìn rõ động tác của kẻ này thì hắn đã giương cung lắp tên, hơn nữa bắn xuyên cổ Lí Quỷ rồi. - Tôi biết đánh lén không có khả năng thành công mà. Đàn Bà thầm tiếc nuối.

Kẻ kia đứng nhìn hai người đang bò trên mặt đất, tiếng nói lạnh như băng: - Các người còn muốn thử không? Đàn Bà và Quạ Đen đồng thời lắc đầu. Tấm gương Lí Quỷ ám sát thất bại ở ngay trước mắt, bọn họ làm sao có thể ngu ngốc mà đi vuốt râu hùm lần nữa chứ? - Lại đây. Ánh mắt người kia nhìn về phía trước, hô. Đàn Bà và Quạ Đen đều hiểu, người này nhất định đang nói với Hổ gia. Bởi mấy anh em bọn họ giờ chỉ còn ba người bọn họ sống sót. Hiện giờ hai người bọn họ đang quỳ trên mặt đất ở đây rồi, chỉ còn có Hổ gia tránh ở cách đó không xa. Hổ gia không nhúc nhích. Hắn cũng không phải kẻ ngu. Ông bảo tôi tới là tôi làm theo, thế không phải là quá mất mặt à? Lại nói, nếu tôi đi qua đó thì không phải sẽ thành tù binh sao? Tù binh cũng có được phát giấy khen đâu? Lão quỷ cười lạnh. Hắn rút một mũi tên từ sau lưng, nhắm vào vị trí Hổ gia đang né tránh. Đàn Bà và Quạ Đen ngồi im không nhúc nhích, cả thở cũng không dám thở mạnh. Bọn họ đã ấy tài bắn cung lợi hại của người này rồi. Nếu không cẩn thận mà chọc giận hắn, đột nhiên hắn xoay mũi tên, bắn cự ly gần thì bọn họ còn mạng không? Hổ gia cũng không nhúc nhích. Hắn biết bọn họ gặp cao thủ rồi. Hắn biết nhiệm vụ hôm nay của bọn họ thất bại rồi. Hắn biết anh em mình tổn thất quá thảm rồi. Nhưng hắn cũng hiểu là chỉ cần hắn tránh sau tảng đá này, người đàn ông tóc dài kia sẽ không thể làm gì mình được. Nếu hắn có gan tới tìm mình, mình nâng cổ tay lên bắn cho hắn hai phát là được. Tài bắn cung có cao siêu, chẳng lẽ còn nhanh hơn đạn à?

Lão quỷ giương cung cài tên, mũi tên vẫn nhắm vào vị trí Hổ gia trốn mà không nhúc nhích. Hổ gia không động, hắn cũng không động. - Đây là quyết đấu. Đàn Bà và Quạ Đen đồng thời nghĩ thầm. Bọn họ hầu như cảm thấy không khí xung quanh đọng lại, mây đen quay cuồng, trời đất biến sắc. Bọn họ cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn hẳn. Xoẹt! Đầu ngón tay giương cung của lão quỷ buông rất nhẹ. Vút... Mũi tên bay ra. Xoẹt một tiếng, khối đá lớn mà Hổ gia đang tránh né kia bị tên bắn thủng một lỗ sâu. Thân tên tiến vào trong đá, sau đó bị ghim lại.

Lấy cái lỗ kia làm tâm, trên mặt tảng đá bắt đầu có đầy khe nứt. Răng rắc... Vào lúc những cái khe này càng ngày càng nhiều, rốt cục tảng đá không còn chịu nổi sức nặng bản thân nữa, vỡ tung ra bốn phía. Tảng đá vỡ nát rồi! Hổ gia choáng váng!