Phòng tập yoga, khu giải lao.
Đường Trọng há to mồm uống sạch một ly nước chanh to, nói với nhân viên phục vụ cách đó không xa:
- Phiền cho tôi một ly nước chanh nữa.
- Tốt. Đường tiên sinh, xin chờ một chút.
Cô gái phục vụ khó tìm được cơ hội tiếp cận gần gũi với ngôi sao lớn, rất kích động nói.
Đợi Đường Trọng cầm ly nước chanh ấm trong tay xong, hắn mới nhìn Đổng Bồ Đề phía đối diện, nói:
- Cô muốn giết tôi thật à?
- Anh nói xem?
- Tôi không biết.
Đường Trọng lắc đầu:
- Nói thật, trước kia cô rất dễ hiểu, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì tôi cũng đoán được một chút. Hiện tại tôi không hiểu được. Tôi không biết rốt cục cô suy nghĩ gì. Giết cũng có cái cớ của giết, không giết cũng có lý do của không giết. Chẳng qua tôi cũng không dám để cho cô cơ hội thực hiện mười tầng trói buộc với tôi nữa.
- Bởi vì tôi đã trưởng thành rồi.
Đổng Bồ Đề cười:
- Trước kia tôi rất ngớ ngẩn, bị người ta tâng bốc là thất khiếu linh lung liền xem thường anh hùng thiên hạ, cảm thấy anh và Đổng Tiểu Bảo cả ngày chỉ biết trêu hoa gheo nguyệt kia không có gì là giỏi. Đợi tới lúc các người lộ bộ mặt dữ tợn ra rồi, tôi mới phát hiện ra, tôi và các người chênh lệch quá xa.
- Thật ra cũng không xa lắm.
Đường Trọng nói.
- Đàn ông thì lạnh lùng hơn một chút. Phụ nữ hay mềm lòng hơn. Cũng chỉ chênh lệch một chút như vậy thôi.
- Đó cũng là cả một khoảng xa rồi.
Đổng Bồ Đề thở dài nói:
- Tôi không thể vượt qua được.
- Nói cũng đúng.
Đường Trọng lộ vẻ giống như mình chiếm lợi lớn:
- Nếu cô đã vượt qua được thì giờ tôi thành người chết rồi.
Đường Trọng không biết rốt cục trong lòng Đổng Bồ Đề có ý muốn giết mình thật hay không nhưng hắn biết cuối cùng cô đã lựa chọn bỏ qua.
Nếu cô ấy không muốn bỏ qua thì khi mười tầng trói buộc hoàn thành, hắn không thể động đậy, miệng không thể nói thành lời, chờ đời hắn chính là con đường chết.
Vì sao cô ấy lại bỏ qua?
Bởi vì có nhiều người đứng xem, giết mình thì sẽ khiến cô ấy gặp phiền toái sao?
Cũng bởi vì... Cô ấy luyến tiếc sao?
Tâm tình Đường Trọng thật sự phức tạp.
- Ba đao.
Đổng Bồ Đề vung ra ba ngón tay.
- Cộng thêm một mạng.
- Dù sao thì tôi cũng quên tất cả mọi chuyện trước đây rồi.
Đường Trọng cười.
- Lưu manh.
Đổng Bồ Đề mắng.
- Tôi cũng chẳng còn cách nào nữa. Tuổi già rồi, trí nhớ không tốt cũng là khó tránh. Là ai nói nhỉ? Đầu óc người ta giống như một bộ máy tính, dung lượng cũng có hạn chế. Mỗi ngày chúng ta tiếp xúc với con người, sự vật mới mẻ, liên tiếp đưa ý nghĩ vào bên trong. Nếu không biết để trống đầu óc thì không phải sẽ nổ tung đầu sao?
- Thế thì cũng có thể cắt bỏ ít râu ria đi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Thật không? Tôi toàn cắt bỏ những chuyện bất lợi với tôi thôi.
Đường Trọng nói:
- Ai lại thích nhớ chuyện mình nợ tiền người khác chứ?
-...
Đổng Bồ Đề lại càng nhận rõ tính cách không biết xấu hổ của Đường Trọng.
Cô chỉ vào ngực mình nói:
- Thế cái này thì sao?
Đường Trọng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Đạo diễn Phùng sao thế nhỉ? Bao lâu như vậy rồi mà lại bảo là quay nhanh thôi? Có phải là xuất hiện vấn đề gì rồi không? Tôi đi xem một chút.
- Anh sờ soạng ngực tôi.
Đổng Bồ Đề không cho Đổng Bồ Đề giả ngây giả dại, vỗ mông chạy mất, nói rất gọn dàng dứt khoát.
Đường Trọng thở dài nói:
- Lúc ấy tôi cho là tôi đã sắp chết, nghĩ không thể để cô giết không như thế. Dù sao thì cũng phải chiếm chút lợi từ trên người cô chứ? Thế nên tôi mới sờ soạng một chút.
- Nếu anh không chết.
- Thì tôi sẽ không sờ.
- Anh lại sờ rồi.
- Không có.
- Anh dám không thừa nhận?
Đổng Bồ Đề cười lạnh nói:
- Có thể đạo diễn Phùng đã quay hết rồi đấy.
-...
Đường Trọng nghẹn lời.
Có một số việc mình muốn loại bỏ khỏi trí nhớ nhưng không thể được. Đã có bằng chứng hắn tập kích ngực của Đổng Bồ Đề.
- Anh chuẩn bị đền bù thế nào đây?
Đường Trọng cắn chặt răng, nói rất không tình nguyện:
- Thôi thì tôi cho cô sờ lại nhé?
- Anh mơ đi.
Đổng Bồ Đề đá một cái.
Đường Trọng giơ chân chặn lại. Chân hai người lại giằng co trên không trung.
- Chúng ta như vậy có phải là không ổn lắm không? Người khác còn tưởng là chúng ta tán tỉnh nhau đấy.
Đường Trọng nói nhỏ:
- Cô xem, nhân viên phục vụ đang nhìn kìa.
- Tôi kệ bọn họ muốn nhìn thì nhìn. Bọn họ chẳng dám nói gì hết.
Đổng Bồ Đề nói rất bá đạo. Nhưng cô cũng chủ động thu chân lại trước.
- Chuyện đó là như thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Cái gì như thế nào?
- Phúc ngữ? Thiên lý truyền âm?
Vẻ mặt Đường Trọng tò mò hỏi:
- Rõ ràng không thấy miệng cô chuyển động, sao tôi lại nghe thấy lời cô nói?
- Đó là tâm khế.
Đổng Bồ Đề đắc ý nói.
- Là sao?
- Chính là khế ước tâm linh, một loại mật thuật sư phụ dạy tôi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Khế ước tâm linh sao?
Đường Trọng vẫn chưa rõ.
- Anh hẳn cũng hiểu rõ chuyện những cặp sinh đôi có mối liên hệ nhất định về tâm linh và máu thịt. Em gái bệnh, chị ở ngoài ngàn dặm cũng cảm nhận được. Em trai bị thương ngón tay, anh trai cũng cảm thấy đau đớn...
- Đúng, tôi có biết việc này.
Đường Trọng gật đầu. Chuyện liên hệ máu thịt giữa các cặp song sinh thì hắn đã được nghe qua không ít, cho nên lý giải rất dễ dàng.
- Nhưng chúng ta không phải là song sinh, vì sao lại tồn tại tình huống này chứ?
- Đây là khế ước tâm linh cấp bậc rất cao.
Trong mắt Đổng Bồ Đề hiện lên một tia vui mừng.
- Giữa chúng ta giống như có một loại trạng thái... Nói thế nào nhỉ... Cộng đồng. Có lẽ lúc anh và tôi có tâm tình giống nhau hoặc vị trí, hoàn cảnh, cảm thụ và trạng thái tinh thần giống nhau là có thể dùng mật thuật này liên lạc. Tôi truyền lời muốn nói trong lòng cho anh, anh liền có thể nghe rõ ràng bên tai, không cần phải nói ra thật.
Tâm tình Đổng Bồ Đề thật sự khoái trá. Lúc đó cô cũng chỉ thử một cái, không ngờ rằng Đường Trọng lại nghe được thật.
Sau khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Trọng nhìn mình, trong lòng cô có cảm giác vô cùng ngọt ngào, giống như hai người cùng giữ một bí mật vô cùng quan trọng vậy.
Tâm linh của hắn và mình có thể kết nối, điểm này Đường Trọng không thể phủ nhận được.
Bởi nếu tâm linh mà không kết nối được thì bọn họ khó có thể thành lập loại liên hệ này.
Tựa như lần đầu tiên sư phụ thấy mình liền cảm thấy mình có phật duyên. Bà dùng khế ước tâm linh này nói chuyện với mình, cũng không bị bất cứ ai nghe thấy cả.
- Hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu. Hắn đã từng tiếp xúc với Long Thụ Bồ Đề và đồ đệ Bàn Nhược của bà, biết những người này có một số bản lĩnh thần kỳ mà bên ngoài không biết.
- Cô có thể truyền chiêu này cho tôi không?
- Truyền cho anh làm gì?
Đổng Bồ Đề hỏi.
- Tôi muốn lấy chiêu này đi tán gái. Thế không phải là tán em nào đổ em đó sao?
Vẻ mặt Đường Trọng đầy chờ mong. Nghĩ tới chuyện mình thì thầm nói chuyện yêu đương với mấy em mà mình thích, lại không bị người ngoài nhìn thấy, thấy ánh mắt kinh ngạc của em gái nhìn mình. Sau đó mình nói với cô ấy, đây là liên hệ tâm linh trời cao ban cho chúng ta... Tán gái thế mới gọi là cao tay chứ. Có cảm giác từ gà mờ biến thành cao thủ.
Đổng Bồ Đề giận dữ nói:
- Xin lỗi, sư phụ nói chiêu này chỉ truyền nữ không truyền nam.
-...
Đường Trọng càng ngày càng chán ghét lão vu bà kia.
Đạo diễn Phùng kích động chạy tới, cười ha hả nói:
- Hoàn mỹ, thật sự là rất hoàn mỹ.
- Cái gì hoàn mỹ chứ?
Đường Trọng hỏi.
Phùng Dương kéo ghế ngồi cạnh hai người, mặt mày hớn hở nói:
- Video quảng cáo ấy. Hai người biểu diễn rất phấn khích, hoàn toàn vượt qua mong muốn của chúng ta. Trước kia chưa bao giờ tôi ngờ được là yoga có thể luyện như vậy. Xem ra tôi phải đi làm thẻ học yoga rồi.
Phùng Dương đưa mắt nhìn Đổng Bồ Đề, nói:
- Chẳng qua tôi không có vẻ ngoài như Đường Trọng, cũng không có bạn gái như bà chủ Đổng. Bà chủ Đổng học yoga ở nước ngoài sao?
- Đúng, Ấn Độ.
Đổng Bồ Đề nói.
- Thảo nào.
Phùng Dương gật đầu:
- Không giống với yoga trong nước. Đúng rồi, đoạn dạo đầu hai người biểu diễn tên là gì thế?
- Tên là Trí giả.
Đổng Bồ Đề đáp.
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Video quảng cáo của chúng ta sẽ dùng đoạn nhạc dạo đầu này. Không biết bản quyền của đoạn nhạc này thế nào nhỉ? Chúng ta đi thỏa thuận với ai đây?
- Chuyện này... Tôi cũng không rõ lắm.
Đổng Bồ Đề lắc đầu. Đoạn nhạc dạo đầu này là một phần âm nhạc độc môn của Long Thụ phái. Bọn họ có thể tìm bà tôi mua bản quyền sao? Nếu muốn dùng đoạn dạo đầu này thì phải thương lượng với sư phụ Long Thụ Bồ Đề của cô.
Nhưng sư phụ sao có thể đồng ý mang pháp môn tu hành ra buôn bán chứ?
- Thế thì tiếc thật.
Phùng Dương nói.
- Tôi sẽ cho người tới Ấn Độ, xem thử có thể tìm được tác giả đoạn nhạc dạo đầu này không. Dù trả giá cỡ nào cũng phải mua lại được. Bởi không có khúc nhạc nào thích hợp hơn nó cả. Thiếu nó thì có cảm giác như thiếu thiếu gì đó.
- Chuyện này để tôi làm đi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tốt, tốt. Cô quen thuộc Ấn Độ, vậy cô làm đi.
Phùng Dương đồng ý ngay.
Đường Trọng nhìn về phía Phùng Dương, nói:
- Đạo diễn Phùng, có thể làm thế à? Chúng ta ôm nhau lăn qua lăn lại, đài truyền hình chưa chắc đã cho chiếu đấy.
- Cắt nối biên tập. Hậu kỳ đương nhiên phải cắt nối biên tập lại.
Phùng Dương nói.
- Video quảng cáo cần vài giây tinh hoa thôi. Tôi sẽ cắt nối biên tập lại các động tác khiến mọi người phấn khích nhất, sau đó liền tổ hợp lại. Cậu yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ thể hiện hoàn mỹ màn biểu diễn của hai người. Đợi tới khi video biên tập xong, tôi sẽ cho hai người xem. Nếu không hài lòng thì chúng ta lại sửa lại lần nữa, được không?
- Ông nói thế thì nhất định sẽ ổn rồi.
Đường Trọng cười gật đầu.
- Chỉ sợ là người không biết còn tưởng không phải chúng ta quay phim quảng cáo mà là quay phim cấp ba thôi.