Lâm Vi Tiếu đẩy cửa phòng, nhìn Đường Trọng đang ngồi trên ghế mát xa, ngâm chân nước ấm.
Trời mùa đông giá lạnh, Lâm Vi Tiếu đi giày cao gót bận bịu cả ngày, trở về phòng riêng, cởi giầy ra, nằm trên ghế thư giãn gân cốt, ngâm nước ấm, toàn bộ thể xác và tinh thần đều sẽ trở nên thoải mái sung sướng.
Ghế mát xa vận động không ngừng dọc theo người Đường Trọng. Mắt hắn khép hờ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, dáng vẻ rất hưởng thụ, giống như căn bản không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xảy ra vậy.
Lâm Vi Tiếu đổi dép lê, đi tới cạnh bồn nước, tự tay rửa chân cho Đường Trọng.
Đường Trọng mở to mắt, ngăn cản:
- Loại chuyện này còn phiền tới em sao? Anh cũng có tay mà.
- Trước kia chẳng phải đều do em rửa cho anh à?
Lâm Vi Tiếu oán trách:
- Em còn chưa già đã ghét bỏ em rồi hả?
Đường Trọng nhìn ánh mắt cố chấp của Lâm Vi Tiếu, thở dài khe khẽ, nói:
- Chị khóa trên, thật ra chị không cần làm vậy. Dù ở thời điểm nào thì chị vẫn là chị khóa trên của tôi.
Cái tiếng chị khóa trên liền động tới tâm sự của Lâm Vi Tiếu. Hốc mắt cô đỏ bừng, không ngăn nổi nước mắt chảy xuống.
Cô cúi thấp đầu, cẩn thận mát xa huyệt vị trong lòng bàn chân Đường Trọng.
- Nhà em ở trong một thị trấn nhỏ, cha là công nhân nhà máy thép, mẹ mở một cửa hàng nhỏ... Cuộc sống tuy không dư giả nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Nhà có hai phòng chắn gió che mưa, không cần lo lắng mấy người trong nhà bị lạnh, bị đói.
- Lâm Trạch Đào là anh trai em, lớn hơn em ba tuổi. Thành tích học tập của hắn cũng không tốt không kém, xếp hàng bình thường trong lớp. Thành tích học tập của em tốt hơn một chút, đứng đầu khối tiểu học rồi khối trung học của huyện, sau đó là đứng đầu khối trung học của toàn thành phố. Ở trong nhà có hai học sinh trung học, nếu đi học cả thì đúng là hơi quá sức.
- Bởi anh trai ở lại lớp nên em với hắn cùng học chung. Vào năm khi sắp thi đại học, cha em thao tác sai tại nhà máy, bị nghiến đứt cả bàn tay phải. Video theo dõi thể hiện lúc đó cha em đang ngủ gật, vi phạm kỷ luật nhà máy, cho nên nhà mày quyết định không chịu trách nhiệm.
- Cãi vã với nhà máy mãi, cuối cùng cũng không được đền bù. Cuối cùng có một ông chú họ hẹn giúp một vị nhân vật lớn trong huyện tới ăn cơm, đút lót toàn bộ tiền nhà em chuẩn bị lên tòa cho vị nhân vật lớn kia. Nhân vật kia nói đỡ một câu, nhà máy mới quyết định trả một phần viện phí, hơn nữa sau khi cha về hưu sẽ bồi thường mỗi tháng một ngàn sáu trăm tệ.
- Tuy so với yêu cầu của nhà em cũng còn nhiều chênh lệch nhưng vẫn tốt hơn là không có gì nhiều. Chuyện này khiến em rất xúc động, làm em lần đầu hiểu được, rốt cục xuất hiện này đen tối tới mức nào.
- Tất cả tiền dành dụm trong nhà đều để trả viện phí. Bởi khó khăn tài chính nên mẹ cũng phải bán cả cửa hàng đi. Thời điểm đó nhà nghèo rớt mùng tơi. Mà sau đó thì cả em và anh trai đều thi đại học. Em thi đỗ đại học Nam Đại, khoa phát thanh mà em thiết tha mơ ước. Anh trai em thì thi vào một trường dạy nghề.
- Đối với hiện trạng nhà em mà nói, việc nuôi đồng thời hai sinh viên là không có khả năng. Cha mẹ do dự thật lâu, cảm thấy thành tích học tập củ em tốt hơn, thi đỗ trường cũng nổi danh hơn, chuẩn bị để anh trai nghỉ học, đồng tâm hiệp lực nuôi em đi học.
- Em được vào Nam Đại như nguyện ước, anh trai chỉ có bằng trung học đành phải đi làm công nhân. Sau khi em vào Nam Đại liền đi làm ngoài giờ, thường xuyên làm người mẫu, thu nhập cũng không tồi. Hơn nữa trường còn có học bổng, em cũng không cần xin tiền của gia đình, ngược lại còn thường xuyên gửi tiền về trợ cấp...
- Nhưng em còn cảm thấy em vẫn nợ anh trai mình. Em nhận được càng nhiều thì lại càng cảm thấy nợ hắn nhiều. Nếu lúc ấy hắn học đại học thì em có được như hiện tại không? Nếu hắn có được một tấm bằng, có phải là cuộc đời sẽ biến đổi không?
Đường Trọng đã mở mắt, nhìn mái tóc đen nhánh trên mái đầu đang cúi của Lâm Vi Tiếu.
Hắn không nhìn thấy mặt cô nhưng có thể tưởng tượng ra biểu hiện trên mặt cô lúc này.
- Cơ hội đều dành cho người có sự chuẩn bị.
Đường Trọng an ủi dịu dàng.
- Nếu hắn học tốt hơn em, nếu hắn thi vào trường tốt hơn em thì khả năng hắn sẽ được đi học chứ không phải em. Mỗi thời mỗi khắc chúng ta đều đang cạnh tranh. Ở nhà cạnh tranh với anh chị em, ra ngoài cạnh tranh với đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí là một số người đột nhiên xuất hiện. Chỉ cần em chuẩn bị tốt thì em sẽ là người thắng.
Đường Trọng đưa tay vỗ bả vai Lâm Vi Tiếu, cười nói:
- Em có được gì đều là đáng có cả. Bởi đó là do em cố gắng nên mới gặt hái được thành quả. Nếu cha mẹ em trọng nam khinh nữ, cảm thấy con trai học đại học càng quan trọng hơn, lại để em bỏ học thì bọn họ mới là người nên phải thấy ái náy với em. Nếu thế thì hiện tại bọn họ có thành công sao?
Từ một cô bé tỉnh lẻ biến thành nữ vương quán Cẩm Tú hiện tại, như vậy chỉ dựa vào số mệnh và may mắn là được sao?
Cha mẹ, người nhà Lâm Vi Tiếu thấy con gái có thành tựu, nhất định sẽ không tiếc nuối vì lựa chọn trước đây.
- Em hiểu được đạo lý này nhưng em vẫn muốn bù đắp cho bọn họ.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Em mua nhà ở Minh Châu, đưa cha mẹ tới ở cùng. Em muốn ở gần họ một chút, chăm sóc cho bọn họ dễ hơn.
- Căn nhà kia đứng tên anh trai em. Em nghĩ tới lúc anh ấy kết hôn sẽ dùng tới. Em để anh ấy làm việc tại quán Cẩm Tú. Hắn không có bằng cấp, không có năng lực, thậm chí không có kinh nghiệm công tác tương ứng... Em cho hắn làm ở phòng bảo vệ. Thoải mái tùy thích, mỗi tháng lại lĩnh được một khoản lương cố định.
- Trước kia nghe người ta nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, trong lòng em cảm thấy phản cảm phi thường. Hiện tại không phải em chính là một ví dụ rõ ràng sao? Có một số người khi đối mặt với cuộc sống đột nhiên thay đổi vẫn có thể duy trì bổn phận của mình. Có một số người thì tính tình lại biến đổi hẳn. Bởi có chỗ dựa cho nên hắn làm việc cũng không kiêng nể gì.
- Em biết hắn tác uy tác phúc dựa vào tên tuổi của em tại bộ phận bảo vệ, thường xuyên đi muộn về sớm. Em cũng biết hắn động tay động chân với một số con gái của quán Cẩm Tú, khiến người ta ghét bỏ... Đã có người tố giác với em từ trước rồi. Nhưng bởi hắn là anh trai em, em cũng muốn nói chuyện với hắn, cho hắn thêm cơ hội. Thậm chí bởi chuyện hắn vì em nên phải thôi học... Em đúng là tôn trọng hắn.
Lâm Vi Tiếu cười khổ nói:
- Em còn chưa kịp nói chuyện với hắn thì hắn đã đụng phải anh...
Đường Trọng cũng cười theo, nói:
- Anh không phải là con giời, hắn đụng một chút thì có sao đâu? Mà dù sao thì anh cũng chẳng chịu thiệt, không phải cũng dạy dỗ hắn rồi sao?
- Nếu chuyện có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Lâm Vi Tiếu nói.
Nàng nhấc chân Đường Trọng ra khỏi bồn nước, lấy khăn mặt màu trắng bên cạnh lau chân cho hắn xong mới đi dép lê vào giúp hắn.
- Có gì phức tạp đâu?
Đường Trọng lên tiếng.
Lâm Vi Tiếu đổ nước trong bồn đi, lau tay rồi ra đứng phía sau Đường Trọng, mát xa đầu cho hắn.
- Em biết tổng giám đốc Cổ đề nghị em phối hợp làm một chuyện.
Lâm Vi Tiếu nói.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng cứng lại, nói:
- Đúng vậy. Có chuyện đó.
- Anh nghĩ thế nào?
Lâm Vi Tiếu hỏi.
- Anh tin em.
Đường Trọng trầm ngâm nói.
- Nhưng bọn họ lại không tin em.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Trước kia em còn hơi không phục Tô Sơn, hiện tại em mới biết em còn xa mới bằng cô ấy. Em đi một bước chỉ có thể nhìn một bước. Cô ấy đi một bước đã thấy được vài bước tiếp theo. Lúc trước cô ấy không muốn tiếp nhận quán Cẩm Tú, em nghĩ cô ấy không thích quán nhỏ này, không muốn phí thời gian vào đây.
- Tại thời điểm đó em còn thấy uất ức. Em nghĩ cô không muốn nhận thì đúng là cơ hội cho tôi. Tôi sẽ khiến quán Cẩm Tú lớn mạnh, muốn cả nước, thậm chí toàn bộ các thành thị phồn hoa trên thế giới đều có quán Cẩm Tú. Hiện giờ em mới biết không phải là em đấu với cô ấy mà tự mình đấu với mình. Hiện giờ đã bị hãm sâu vào rồi, khó tự thay đổi được.
Lúc này Đường Trọng lại trầm mặc.
Lâm Vi Tiếu vì sao lại nói là mình đã hãm sâu, khó tự thay đổi chứ?
Bởi vì quán Cẩm Tú không chỉ là nơi tập đoàn Cẩm Tú tụ tập mượn sức đám nhân vật cấp cao mà cũng là mạng lưới tình báo ngầm của Đường Trọng.
Dù là quan hệ hay tình báo thì cũng đều là cơ mật trung tâm của tập đoàn Cẩm Tú.
Trước kia quán Cẩm Tú chỉ phụ trách với Đường Trọng, những người khác dù có đố kỵ cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng tập đoàn Cẩm Tú thành lập. Quán Cẩm Tú thành cơ cấu con trong tập đoàn Cẩm Tú. Để một mình Lâm Vi Tiếu phụ trách hai nghiệm vụ trung tâm này là chuyện nguy hiểm phi thường.
Nắm trong tay các mối quan hệ lớn, lại nắm giữ tin tức trung tâm của tập đoàn Cẩm Tú. Người như vậy thật sự là quá mức quan trọng.
Nếu Lâm Vi Tiếu phản bội Đường Trọng, như vậy không chỉ có nghiệp vụ của quán Cẩm Tú tổn thất mà thậm chí cả tập đoàn Cẩm Tú cũng chịu tổn thất lớn.
Vì thế Cổ Anh Hùng, Tô Sơn và những lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Cẩm Tú đều đề nghị Đường Trọng phân quyền với Lâm Vi Tiếu. Cổ Anh Hùng đều xuất chọn người dự phòng là Tô Cẩm Dự. Lý do của hắn nằm ngoài ý liệu. Lấy quan hệ của Đường Trọng và Tô Cẩm Dự, không ai nghĩ cô sẽ trở thành một con rắn độc trong tay Đường Trọng. Nhưng dù sao cô cũng có kinh nghiệm quản lý Giang Nam hội, không xa lạ gì với nghiệp vụ kinh doanh và kết nối quan hệ.
Cho nên lần trước khi gặp Tô Sơn, Đường Trọng hỏi cái nhìn của Tô Sơn với Tô Cẩm Dự. Tô Sơn không đánh giá gì về Tô Cẩm Dự, lại hoàn toàn nhất trí với ý kiến phân quyền của Cổ Anh Hùng.
Ở tập đoàn Cẩm Tú, Cổ Anh Hùng và Tô Sơn có thể nhất trí thì coi như chuyện này đã được quyết định rồi.
- Tô Sơn nhảy ra ngoài, hơn nữa vị trí hiện tại của cô ấy tiến có thể công, lui có thể thủ. Còn em thì sao?
Tiếng nói của Lâm Vi Tiếu mỏi mệt.
- Tình cảnh của em hiện giờ như đi trên băng mỏng. Làm sao em không tức giận với hắn được chứ?