Rầm...
Một đám vệ sĩ liền vọt tới, chắn trước người mấy người đàn ông Du gia. Bọn họ lo lắng chòm râu dài giận dữ sẽ vỗ mấy người này thành bột phấn.
Người chết thì bọn họ chẳng sợ, chỉ sợ không có ai phát lương cho thôi.
Du Mục ngồi trên xe lăn, tuổi trẻ nhất, tính tình nóng nảy nhất.
Thấy hành vi dã man của chòm râu dài, Du Mục chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể trào dâng, nổi trận lôi đình, muốn nhảy dựng lên. Đấy là nếu hắn nhảy lên được.
Hắn chỉ vào chòm râu dài, tức giận quát:
- Đường Liệp, lão đừng khinh người quá đáng. Lão cho đây là địa phương nào hả? Có thể cho phép lão càn quấy sao? Đừng tưởng hiện tại lão biến thành chó nhà Khương gia thì chúng tôi sẽ không dám động tới lão. Lão tưởng Khương gia sẽ che chở được cho lão sao? Người muốn cha con lão chết thảm bên trong Khương gia còn nhiều gấp mười lần số người trong phòng này.
Khuôn mặt béo phì của Du Hý Ngôn cũng từ trắng biến thành hồng, từ hồng thành tím, sau đó lại biến thành màu trắng còn tái nhợt hơn trước.
Chẳng qua hắn bình tĩnh thong dong hơn Du Mục nhiều.
Đôi mắt ti hí của hắn giờ lại càng khép nhỏ hơn, lóe ra ánh sáng độc ác, cười lạnh nói:
- Thế nào? Muốn chạy tới Du gia chúng ta động võ à? Muốn bức bách bằng vũ lực chắc.
- Nếu không phải Du gia chúng ta còn mấy cây xương cứng thì...
Du Hý Ngôn chỉ cái bàn gỗ đổ dưới đất kia, nói:
- Không phải là cậu cũng muốn đập chết hết chúng tôi như thế kia đó chứ? Tôi còn chưa biết ai dám đánh tôi đâu. Đường Liệp, nếu cậu dám làm thế thực thì tôi đúng là bội phục dũng khí của cậu đấy.
- Đương nhiên là tôi sẽ không giết người ở nhà ông.
Chòm râu dài nói.
- Giết người là phạm pháp.
-...
Lôi Chấn thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà huấn luyện viên còn tỉnh táo. Nếu hắn ra tay quá nặng tại Du gia hoặc đập chết hết Du Mục với hai bố con Du Hý Ngôn thì dù có Khương gia ở sau lưng hắn, hắn cũng chỉ còn con đường chết.
Xông vào nhà người ta, đánh người ta mất mạng. Cả hai đều là tội nặng cả.
Khương gia có lớn thì cũng lớn hơn pháp luật được không?
Khi thực lực hai bên đều cường đại, pháp luật sẽ chỉ như kỹ nữ đứng ra biểu diễn.
- Ở nơi pháp luật không nhìn thấy, tôi muốn làm chuyện gì sẽ đều dễ dàng hơn nhiều.
Chòm râu dài bổ sung.
- Đường Liệp, rốt cục ông muốn làm gì?
Du Độ Lục cũng phát cáu. Đập tan cửa lớn của Du gia, đánh thương bảo vệ, hiện giờ ngồi trong phong khách nhà bọn họ mà vẫn còn ra uy bức hiếp. Hắn coi Du gia là cái gì? tưởng là con kiến muốn đạp thì đạp không? Là heo muốn giết thì giết sao?
- Tôi muốn công bằng?
Mặt Đường Liệp không đổi sắc trả lời.
Cho dù là người khác tức giận thế nào, hắn cũng vẫn cứ như chuyện không liên quan tới mình. Nhưng hắn lại khiến người ta tức thành như vậy có được không??
Vẻ mặt của hắn lại khiến người ta bị tổn thương lần thứ hai.
- Công bằng gì chứ?
Chòm râu dài nhìn Du Mục một cái, nói:
- Hắn muốn giết con trai tôi, tôi muốn làm cho hắn không có con trai.
Không có con trai chính là đoạn tử tuyệt tôn, hoặc giết, hoặc thiến.
Mọi người Du gia đều không ngốc, tất nhiên hiểu được ý của chòm râu dài.
Mấu chốt chính là bọn họ đều không thể nhận cả hai kết quả này.
- Ông dựa vào cái gì mà nói tôi muốn giết con trai ông? Ông có chứng cứ gì không?
Ánh mắt Du Mục hung ác nhìn Lý Sắt phía sau, châm chọc nói:
- Chỉ dựa vào lời nói một phía của một con đàn bà đê tiện sao?
Du Mục hiểu rõ trong tay Lý Sắt cũng không nắm được nhược điểm gì của hắn. Nếu không thì lấy tính tình chó điên không biết há miệng của Đường Trọng kia, hắn lại không làm gì hết mà mang người tới Yến Kinh giao cho cha hắn sao?
Hắn mượn thực lực Khương gia tới áp bách DU gia, sau đó lại để chòm râu dài tới cửa đòi công bằng, cũng chứng minh sức mạnh của hắn không đủ.
Nếu sức mạnh không đủ thì vì sao hắn còn làm như vậy chứ?
Đó là bởi hắn muốn "dát vàng".
Chỉ một mình Lý Sắt không đủ, hắn liền cột cả Khương gia vào chuyện này. Như vậy thì phương thức giải quyết chuyện này sẽ khó khăn hơn.
Nếu chỉ mình Lý Sắt thì cô có thể bước tới cửa Du gia an toàn hay không?
Còn về chuyện để Lý Sắt báo cảnh sát thì lại càng là một chuyện cười.
Làm thế không chỉ khiến Lý Sắt bị bắt mà lại chẳng gây tổn thương được gì cho Du Mục.
Nếu không thì bọn họ có lý do gì để tìm tới cửa nữa?
Chủ động tìm tới cửa, không phải có nghĩa là muốn giải quyết riêng tư sao?
- Đường Liệp, cậu luôn miệng nói cháu trai tôi muốn giết con trai cậu. Cậu có chứng cứ gì không?
Du Hý Ngôn cười lạnh hỏi:
- Nếu không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung. Tôi có thể kiện cậu vu oan phỉ báng người khác đấy. Tôi không sợ nói cho cậu biết, khu nhà này sẽ bị cảnh sát vây quanh. Đương nhiên tôi biết thực lực cậu thâm hậu, ngay cả thần thú ở cửa cũng bê đi được, muốn thoát khỏi vòng vây cũng chỉ là việc nhỏ.... Ha ha, tôi thực chờ mong biểu hiện của cậu đấy.
- Ngu ngốc.
Chòm râu dài nói.
- Sao tôi lại phải chạy chứ? Cũng không phải tôi muốn giết chết con tôi.
Hắn xoay người nhìn về phía Lý Sắt, nói:
- Vị lão tiên sinh này muốn biết đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho hắn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi...
- Tôi... Tôi...
Lý Sắt ấp úng. Cô không biết có nên nói ra hay không. Nếu cô nói ra thì đã hoàn toàn đắc tội với Du gia rồi.
Thực lực Du gia sâu không thể lường, đây là chuyện trước đây cô không thể ngờ tới. Mình nếu nói ra thì sau này còn đường sống sao?
Ánh mắt Lý Sắt liếc về phía Du Mục đối diện, có cảm giác toàn thân lạnh như băng. Có là một đối mặt như thế nào chứ?
Điên cuồng, cừu hận, khát máu... Và hủy diệt.
Uy hiếp của Du Mục khiến Lý Sắt lập tức quyết định.
Răng cô đập vào nhau răng rắc, vẫn kiên cường chỉ vào Du Mục nói:
- Là hắn... Hắn bảo tôi đổi boom đạo cụ đi. Hắn muốn nổ tan xác Đường Trọng khi quay phim. Tôi... Hắn trả cho tôi hai triệu, còn nói sẽ giúp tôi thành ngôi sao. Bọn họ còn bắt cha mẹ và em trai tôi...
- Cô có chứng cứ gì không?
Du Mục không sợ Lý Sắt có chứng cứ. Nếu ở Minh Châu hắn còn e dè thì đây lại là nhà hắn tại Tấn Tây. Hắn thật sự không lo lắng gì.
- Là tự tôi bảo cô đổi boom đạo cụ sao? Tự tôi đưa hai triệu cho cô sao? Còn nữa, cô có biên lai chuyển khoản của tôi cho cô không?
- Tôi không có.
Lý Sắt nói.
- Là Kiều Lỗi, Kiều Lỗi là người của anh.
- Thật à?
Du Mục cười.
- Vậy là trong tay cô có chứng cứ Kiều Lỗi sai khiến cô hả? Nếu vậy thì tôi cũng không ngại đưa cô tới đồn cảnh sát tố cáo hắn. Đối với phần tử phạm tội, mỗi người đều phải cố gắng loại trừ.
- Cô tôi không có.
Chòm râu dài nói:
- Trong tay cô ta không có chứng cứ gì.
Du Hý Ngôn cảm thấy cơ hội của mình tới rồi. Hắn chuẩn bị phản đòn thật đẹp mắt.
Hắn giơ tay đập bàn theo thói quen nhưng lại nhìn thấy đám bột gỗ của cái bàn dưới chân chòm râu dài, vội áp chế hành động có thể dẫn tới hiểu lầm này.
Vẻ mặt hắn giận dữ, khuôn mặt béo ú chấn động, thở phì phì nói:
- Không có chứng cứ gì mà dám chạy tới Du gia chúng tôi khởi binh vấn tội à? Tôi sẽ gọi điện cho Khương Lập Nhân, hỏi hắn dạy dỗ con cháu kiểu gì. Chó mèo con cũng chạy tới nhà gây chuyện. Hắn coi Du Hý Ngôn tôi là người thế nào chứ?
- Ông không diễn hay bằng con tôi đâu.
Chòm râu dài nói với Du Hý Ngôn.
- Cái gì?
Du Hý Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn. Người này là kẻ điên hay người ngốc vậy? Nói những lời khiến người ta không hiểu ra sao.
- Diễn kịch ấy.
Chòm râu dài nói.
- Tôi nói là diễn kịch. Con tôi chuyên nghiệp hơn ông nhiều.
-...
Du Hý Ngôn sống tới chừng này tuổi rồi, chưa từng bị ai khinh thường tới vậy.
Cậu dựa vào đâu mà nói tôi diễn không tốt hả? Người khác cũng phải khen tôi thuộc phái hành động đấy.
Ánh mắt chòm râu dài sáng quắc nhìn Du Hý Ngôn, nói:
- Rốt cục là có hay không thì ông còn không rõ sao?
- Làm sao mà tôi rõ được hả?
Du Hý Ngôn bị câu này của chòm râu dài khiến nghẹn chết đi sống lại. Nhưng hiện tại là chuyện liên quan tới an nguy của cháu trai và lợi ích của gia tộc, hắn còn phải chống đỡ không để mình bị thiệt thòi.
- Du Hý Ngôn tôi luôn ân oán rõ ràng, đối với người trong nhà cũng vậy. Đúng là đúng, sai là sai. Điểm này không bởi hắn có quan hệ thân cận với tôi mà thiên vị được. Nếu trong tay các người có bằng chứng Du Mục phạm tội thì các người không cần nhiều lời, tự tôi sẽ đánh chết hắn trước linh bài của tổ tông. Nhưng nếu bởi một ngôi sao nhỏ ăn nói bừa bãi mà các người dám đổ tội cho hắn, tới gây sự với hắn thì phải dẫm qua cái xác hơn trăm cân của Du Hý Ngôn tôi đã.
Chòm râu dài cũng không bởi thái độ hiên ngang lẫm liệt của Du Hý Ngôn mà bỏ qua. Mỗi người đều có mấy khuôn mặt. Hắn chẳng qua chỉ đổi một cái mặt nạ khác mà thôi.
- Cháu trai ông muốn giết con trai tôi, chuyện này tôi đã biết, các người cũng biết.
Vẻ mặt chòm râu dài rất chân thành, nói:
- Các người không muốn tin, còn tôi thì tin.
- Hắn muốn dùng boom nổ chết con trai tôi...
Chòm râu dài liếc nhìn Lôi Chấn một cái, nói:
- Nói khoác trước mặt đội viên của mình, chuyện này thật hơi quái dị. Chẳng qua để các người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tôi không thể không nói một chút.
- Người khác không biết chuyện tôi trải qua, ông Du chắc cũng biết một chút. Khi tôi tiến vào đội quân đặc thù nhất Trung Hoa kia, hơn nữa ba năm sau liền trở thành huấn luyện cao cấp của đội quân kia. Chương trình tôi dạy có chiến đấu, ám sát, ẩn nấp, súng ống, boom, điều khiển... Còn cả bắn tên.
Chòm râu dài chỉ Lôi Chấn, nói:
- Hắn là đệ tử giỏi nhất tôi dạy năm đầu tiên. Một mình hắn có thể giải quyết hai mươi ba người đang chắn trước mặt các người... Còn có sức hạ gấp đôi số đó.
Đám vệ sĩ rất phẫn nộ. Tuy bọn họ không có quyền nói chuyện trong phòng như bọn họ cũng là người mà. Rõ ràng là người, vậy mà lại bị nhục nhã như vậy sao?
Hai mươi ba người, lại hạ gấp đôi thì phải là bốn mươi sáu người. Lấy một địch bốn sáu, ông cho ông là siêu nhân chắc?
- Đây là tôi nói trong thời gian ba mươi giây.
-...
Lồng ngực đám vệ sĩ như sắp nổ tung. Bọn họ muốn chết, muốn cho chòm râu dài chết.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Mục, hỏi:
- Kỹ năng của tôi nhiều lắm. Cho nên tôi muốn hỏi một chút... Cậu muốn chết thế nào?
Chương 841: Chòm râu dài đức nghệ song hành!
Đối mặt với sự tôn trọng dịu dàng như vậy, tâm tình Du Mục không thể tốt nổi.
Cậu muốn chết thế nào đây?
Vấn đề này thì Du Mục biết trả lời thế nào hả?
Căn bản hắn không nghĩ tới chữ "chết".
Đương nhiên hắn cũng biết người sẽ phải chết. Hắn cũng biết mình sẽ không sống quá lâu. Nhưng trước khi xử lý xong Đường Trọng thì hắn không thể chết được. Hắn không thể chết trước Đường Trọng được.