Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 839: Dùng binh!




Cạch!

Du Hý Ngôn ngắt điện thoại, tức giận quá:

- Buồn cười, thật buồn cười. Lão già Khương Lập Nhân kia lại dám khinh tôi. Lão khốn lại dám khinh tôi.

Cái tên Du Hý Ngôn thật nhã nhặn nhưng người lại là vừa mập vừa béo, đầu trọc lốc như bóng đèn. Độ mập mạp thì tới lớn nái cũng không bằng hắn.

Mày rậm, miệng rộng, dầy như lạp xườn, giống như vừa mới ăn vụng dầu nhà ai. Toàn thân hắn bộc lộ một luồng khí phách hung hãn như giặc, cực kỳ giống đám cường đạo, sơn tặc trong các bộ phim kháng chiến, hoặc là một tên phú hộ thông địch bán nước.

Bởi hắn háo sắc, giỏi thải bổ, tướng mạo thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thực tế nhiều.

Hắn vừa tức giận, cái mặt đầy thịt trắng bóc liền biến thành màu đỏ.

Ba em gái xinh đẹp lập tức chạy tới, một người lau mồ hôi trên trán, một người vuốt ve ngực cho thuận khí, một người thì bưng chén trà thơm tới, nũng nịu nói:

- Lão gia, uống một ngụm trà cho ngọt giọng. Đừng tức giận, đừng tức giận nhé.

Các cô vây lại khiến Du Độ Lục không còn cơ hội tỏ vẻ ân cần nữa.

Du Độ Lục đứng ngoài nhìn ông bố hưởng thụ, không phải không hâm mộ, nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Khương Lập Nhân lại gọi điện tới thế cha?

- Tốt, tốt rồi. Tôi không sao. Tôi với Độ Lục còn có việc muốn nói, không đánh cờ nữa.

Du Hý Ngôn phất phất tay, đuổi hết mấy cô bé ra ngoài, nói:

- Khương Lập Nhân nói cháu ngoại hắn bị người ta đánh bom bị thương. Là Du Mục làm.

- Du Mục sao?

Du Độ Lục nhíu mày.

- Bọn họ có chứng cớ gì không?

- Nói là một ngôi sao nhỏ đang ở chỗ hắn.

Giọng điệu Du Hý Ngôn không tốt.

- Thì sao? Dám chọc tới Du Hý Ngôn tao à? Hắn cũng không ngẫm lại xem tao lập nghiệp dựa vào cái gì chứ? Chỉ bằng lời nói của một ngôi sao nhỏ mà đã muốn đòi nợ Du gia chúng ta sao? Không có cửa đâu.

Du Độ Lục đợi cha mình phát tiết mấy câu xong mới nói:

- Chuyện này quả thực không liên quan tới Du Mục sao?

Du Hý Ngôn đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đứa con trai mình.

Du Hý Ngôn có ba đứa con trai. Con lớn nhất là Du Độ Không, con thứ Du Độ Thủy, con thứ ba chính là Du Độ Lục đang đứng trước mặt hắn. Con lớn nhất theo chính trị, con thứ hai theo kinh thương. Đứa con thứ ba không có sở trường gì, chỉ có thể ở lại nhà chăm sóc cha.

Du Mục là con trai lão đại Du gia Du Độ Không, cho nên hắn dù trời sinh tàn phế nhưng vẫn được Du gia từ cao xuống dưới coi trọng.

Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới việc hắn tâm ngoan thủ lạt, lại rất có tài cán.

Du Độ Lục cả kinh, kích động giải thích:

- Cha, không phải con có ý kiến gì với Du Mục. Con chỉ tò mò... Cha cũng biết tính tình Du Mục, hắn làm ra chuyện như thế cũng không khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, có phải không?

Du Hý Ngôn cười lạnh nói:

- Là cháu tao làm thì sao? Khương Lập Nhân có năng lực làm gì tao? Cháu của hắn là thứ gì tốt chứ? Ngôi sao sao? Hắn mà là một ngôi sao đơn giản à? Chưa từng đỏ mặt tía tai với ai à? Lời như thế mà Khương Lập Nhân cũng không biết xấu hổ mà nói được?

Dừng lại một chút, Du Hý Ngôn nói:

- Lại nói, cháu ngoại Khương Lập Nhân kia đánh gẫy chân Du Mục, chuyện này chúng ta còn chưa tính nợ với hắn đâu. Giờ hắn lại còn muốn tính toán gì với chúng ta chứ? Hắn coi Du Hý Ngôn tao là ai? Động vào Du Hý Ngôn tao, Khương Lập Nhân hắn cũng không ổn đâu.

- Cha nói phải.

Du Độ Lục thầm thở dài.

- Nhưng nếu Khương Lập Nhân gọi điện tới thì khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ sớm. Hay là chúng ta gọi điện hỏi Du Mục một chút?

Du Hý Ngôn cũng hiểu lời con trai nói có lý, đáp:

- Lo trước khỏi họa. Gọi điện cho Du Mục bảo nó về nhà một chuyến.

- Được, con đi gọi điện cho nó.

Du Độ Lục nói.

Két!

Thân xe khổng lồ ngừng lại trên đường. Trên thân xe màu đen đã có thêm một tầng tro bụi.

Cửa kính xe mở ra. Chòm râu dài nhìn khu kiến trúc trước mặt, nói:

- Đây là Du gia sao?

- Dây là Du gia Tấn Tây.

Lôi Chấn cười ha hả nói:

- Khu nhà này cũng không nhỏ phải không?

- Chừng trăm mẫu.

Chòm râu dài nói.

- Đúng vậy. Du gia độc chiếm Phượng Lai sơn này, những người khác cũng không dám ở cùng bọn họ. Bởi vậy có thể thấy quyền thế của Du gia ở Tấn Tây mạnh thế nào rồi.

Lôi Chấn nói. Hắn nhìn liếc qua Lý Sắt bên cạnh mình, nói tiếp:

- Sợ là món nợ này hơi khó đòi đấy.

Trong mắt chòm râu dài lóe lên vẻ ác độc, nói:

- Hận Sơn tôi ở cả trăm dặm cũng không có ai ở cùng.

-...

- Diện tích lớn không phải vấn đề.

Chòm râu dài nói.

- Nắm đấm rắn là có thể nói đạo lý.

- Thảo nào.

Lôi Chấn nói. Huấn luyện viên dạy dỗ như thế thì Đường Trọng như vậy cũng không có gì khiến người ta bất ngờ.

- Gõ cửa.

Chòm râu dài nói.

Lôi Chấn đẩy cửa xuống xe, chạy tới cửa lớn có kỳ lân trấn thủ kia, nói với bảo vệ đang nhìn mình chằm chằm:

- Chúng ta muốn gặp Du Hý Ngôn.

Bảo vệ trẻ tuổi tức giận quát:

- Các người là ai? Dựa vào cái gì mà muốn gặp lão gia nhà chúng tôi?

Bảo vệ trẻ khí thế kiêu ngạo, vừa nghe thấy người này dám gọi thẳng tên lão gia nhà mình thì đã cảm thấy không tốt rồi.

- Đúng thế. Lão gia nhà chúng tôi dễ gặp thế sao? Nếu ngày nào cũng có người chạy tới nói muốn gặp lão gia thì có đến mười năm sau cũng không hết ấy nhỉ?

Một bảo vệ khác cười lạnh nói:

- Đi về nhà tự soi gương trước đi.

- Được rồi, được rồi.

Một người đàn ông trung niên cầm chén trà thủy tinh công nghiệp đứng trước cửa phòng bảo vệ, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lôi Chấn nói:

- Quân nhân à?

- Trước kia thôi.

- Thảo nào.

Ánh mắt người trung niên kia nhìn về phía Lôi Chấn mang theo chút ý cười:

- Có thiệp mời không?

- Không có.

- Có hẹn trước không?

- Không.

- Thế... Thế thì không thể cho cậu vào được.

Người đàn ông trung niên nói.

- Ông gọi điện cho Du Hý Ngôn, nói là người Khương gia muốn gặp hắn.

Lôi Chấn nói với người đàn ông trung niên. Quân nhân thấy quân nhân có một loại thân cận trời sinh. Hắn cũng rất có thiện cảm với người đàn ông trung niên này, không muốn vừa tới đã ra tay với hắn.

- Xin lỗi, tôi không có quyền này.

Người đàn ông trung niên nói:

- Trước kia đều là người khác đã hẹn gặp trước, tôi trực tiếp cho đi là được. Không hẹn phía trong, tôi chỉ có thể chặn cậu ở cửa. Tôi bảo này, các cậu hoặc là hẹn luôn đi, hoặc là... Về đi.

- Chúng ta không thể về được.

Lôi Chấn nói.

- Sếp, bọn họ tới gây chuyện đấy. Chúng ta không cần nói lời vô nghĩa với hắn nữa. Xông lên đập xe xem bọn họ có đi không?

Một bảo vệ trẻ hơi thiếu kiên nhẫn nói:

- Chả có cái gì mà cũng muốn vào Du gia sao? Nhìn kỹ lại xem. Đây là Du gia đấy.

- Du gia thì làm sao?

Chòm râu dài đứng ở cửa, nhìn bảo vệ kia hỏi.

- Ông nói cái gì đấy? Không cho ông vào thì ông không được vào.

Bảo vệ trẻ nói.

- Cái loại ngớ ngẩn như ông sao lại chạy tới đây được chứ?

Chòm râu dài nhìn quanh bốn phía, chỉ vào con kỳ lân hỏi:

- Thần thú trấn trạch, bảo hộ bình an sao?

- Đúng thì sao? Mà không phải thì sao?

Bảo vệ trẻ châm biếm.

- Đây có phải là thần thú hay không thì Du gia vẫn là Du gia, rất bình an. Chẳng qua các người muốn vào cửa này sao? Không có cửa đâu.

Chòm râu dài đến tới cạnh kỳ lân thú, đi một vòng xung quanh.

Sau đó hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân thể kỳ lân thú.

Đám bảo vệ cười to. Tên bảo vệ trẻ mặt đầu mụn nói:

- Trời đất bao la, tới giờ chưa có gặp ai ngu ngốc như vậy.

Hắn phất tay hô với chòm râu dài:

- Này, ông bạn ơi. Nếu ông có thể ôm con kỳ lân thú này lên thì tôi có thể ăn sống nó đấy...

Sau đó đồng tử của hắn mở lớn, hầu như không thể tin vào mắt mình.

Chỉ thấy chòm râu dài quát lớn một tiếng. Con kỳ lân thú cao hơn nửa người kia bị hắn bê bổng lên.

Chuyện này cũng chưa tính là gì. Hắn dùng sức, kỳ lân thú đã bị hắn giơ lên đỉnh đầu.

Chạy nhanh!

Rầm rầm rầm rầm!

Mỗi bước chạy đều vô cùng nặng nề. Mỗi một bước đều vang đội, không giống dẫm lên nền xi măng mà trực tiếp dẫm lên trái tim của bọn họ vậy.

Ánh mắt bọn họ mở lớn, vẻ mặt hoảng sợ, hô hấp cũng trở nên gian nan.

Thế này còn là người sao?

So với kỳ lân thú, cái tên này mới càng là kỳ lân thú đó.

- Hống...

Chòm râu dài vung mạnh tay. Tảng đá kia liền nện lên cánh cửa lớn.

Cửa điện tử bị tấn công, tiếng cảnh báo vang lên khắp toàn bộ trang viên.

- Hiện tại không cần gọi điện nữa rồi.

Chòm râu dài nói.

-...

Đại sảnh Du gia, không khí hơi khẩn trương.

Du Hý Ngôn, Du Độ Lục, Du Mục nhận được điện gọi về lúc này đều lộ vẻ tức giận.

Cửa bị người ta đập. Chuyện này còn càng đáng xấu hổ hơn là chuyện bị người ta tới phá quán. Du gia sừng sững trăm năm, còn chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ.

Vẻ mặt chòm râu dài hờ hững, Lôi Chấn thản nhiên, Lý Sắt lo lắng phát run, ánh mắt cũng không dám đối diện với Du Mục.

Cô biết Du Mục có chỗ dựa rất lớn nhưng còn chưa tận mắt thấy. Cô không biết Du Mục lại có uy thế lớn tới mức này.

Nếu thế, cha Đường Trọng có thể bảo vệ được mình không?

Cô đang lo lắng cho vận mệnh của mình.

Ngoài ra thì còn có một đám vệ sĩ của Du gia đang đứng hai bên, chỉ đợi lão gia ra lệnh một tiếng là sẽ ào ào xông lên, gô cổ đám người dám tới khiêu khích danh dự của Du gia này.

Rầm!

Du Hý Ngôn đập một cái lên mặt bàn, căm tức quát chòm râu dài:

- Đường Liệp, cậu khinh Du gia chúng ta không có người phải không? Cậu đập cửa nhà tôi, đánh bảo vệ nhà tôi, đây là thái độ tới nhà thăm hỏi hả? Đây là tố chất đáng có của Khương gia các người à?

Chòm râu dài sau khi đập đổ cổng xong, một số bảo vệ của Du gia không biết chuyện tức giận liền xông lên, chuẩn bị lấy ưu thế người đông thế mạnh vây đánh chòm râu dài. Kết quả là bọn họ lại bị chòm râu dài vây đánh.

Rầm!

Chòm râu dài cũng đập một cái lên bàn gỗ bên cạnh.

Đập xong hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng đợi.

Một giây, hai giây, ba giây...

Lôi Chấn vừa đếm tới ba, cái bàn gỗ kia đột nhiên sập xuống mặt đất.

Không phải là vỡ tan răng rắc mà là âm thầm ngã xuống đất, không có chút dấu hiệu nào.

Mấy cái chân bàn bằng gỗ lê kia giống như bị mọt ăn, biến thành bột phấn trên mặt đất.