Bạch Tố và Ngô Thư lo lắng như vậy là chuyện rất bình thường.
Từ khi Đường Trọng thay thế Đường Tâm gia nhập nhóm Hồ Điệp tới giờ, đến bây giờ đã hơn một năm.
Nhưng từ sau khi Đường Trọng vào nhóm Hồ Điệp thì hầu hết thời gian đều là để giữ thân phận của Đường Tâm cả. Đợi cho tới khi thân phận của hắn sáng tỏ thì hắn cũng sáng tác một bài Thanh Phong tặng cho Lâm Hồi Âm. Ngoài bài này ra thì nhóm Hồ Điệp mới cũng không có bài hát nào của riêng mình nữa. Tất cả các bài hát đều là bài cũ từ hồi có Đường Tâm.
Từ lúc Đường Trọng vào nghề tới nay đã hơn một năm, cũng đã thu được thành tích nghịch thiên. Nhóm Hồ Điệp phát triển trong làng giải trí có thể dùng bốn chữ " như mặt trời ban trưa" để hình dung.
Sau đó cần phải có các thủ đoạn như phát hành album mới để củng cố dang tiếng hoặc khuếch trương số lượng fan.
Nếu một người đại diện không thể nghĩ tới những chuyện này thì rõ là trách nhiệm của cô ta.
Nhưng đề nghị này lại khiến Đường Trọng trầm tư.
Hắn vẫn nhớ rõ thân phận của mình. Hắn chỉ thay thế em gái Đường Tâm của mình mà gia nhập nhóm. Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần Đường Tâm trở về là hắn lập tức rời khỏi làng giải trí, trả lại vị trí trưởng nhóm cho nhóm Hồ Điệp lại cho Đường Tâm.
Lúc viết Phong Thanh cũng là bởi nhóm Hồ Điệp phải biểu diệu tại HongKong. Hiện tại bọn họ ra album mới hoàn toàn, hắn sẽ để lại dấu ấn sâu nặng với nhóm Hồ Điệp sao?
Nếu Đường Tâm nhìn thấy thì nó sẽ nghĩ thế nào?
Chua xót? Hay là chúc phúc?
Ngô Thư nói xong những lời này, ánh mắt mọi người lại tập trung lên người Đường Trọng.
Phát hành album mới hoàn toàn, đối với Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng không phải chuyện khó khăn gì. Trương Hách Bản hiện giờ chủ yếu là đặt hết sức lực vào Cận Thân Bảo Tiêu của Hàn Tứ Bình, Ninh Ngọc Long. Phần lớn thời gian của Lâm Hồi Âm đều dùng ở quảng cáo, cũng có vài cậu khúc riêng, được fan hâm mộ hưởng ứng khá tốt.
Số lượng fan hâm mộ của Lâm Hồi Âm ở nhóm Hồ Điệp là ít nhất nhưng lại ngưng tụ nhất. Chỉ cần đã thích Lâm Hồi Âm thì có khả năng sẽ thích Lâm Hồi Âm cả đời.
Lâm Hồi Âm là một người trọng tình. Fan của cô cũng vậy. Người ta nói nồi nào úp vung nấy cũng không phải nói chơi.
Vấn đề mấu chốt là thái độ của Đường Trọng với chuyện này thế nào?
Ngô Thư nhìn thoáng qua bình thường, ý bảo cô hỏi ý Đường Trọng xem. Cô cũng biết tạm thời mình khó thay thế được lực ảnh hưởng của Bạch Tố trong lòng Đường Trọng, mà khả năng là vĩnh viễn không thay thế được.
Bạch Tố hiểu ý Ngô Thư, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Đường Trọng, ý cậu ra sao?
- Tôi không có ý kiến gì.
Đường Trọng nói. Hắn quyết định đồng ý với đề nghị này. Nếu đã quyết định gia nhập nhóm thì phải làm tốt bổn phận của mình. Hắn không thể bởi tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới sự phát triển của cả nhóm được.
Một năm phát hành album mới, đối với một nhóm nhạc thần tượng đang nổi cũng là chuyện rất bình thường. Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng có thái độ ủng hộ phát hành album mới, một mình hắn phản đối thì nhìn sao được?
- Tốt lắm. Vậy chuyện này quyết định như vậy đi.
Bạch Tố vui vẻ nói:
- Tôi sẽ để Diệp Sơ Dương tự tay soạn album mới cho mọi người. Mọi người thấy sao?
Diệp Sơ Dương là người rất nổi tiếng trong làng sáng tạc. Các tác phẩm của hắn đều bán được với giá trên trời cả. Mời hắn tới soạn riêng bài hát cho album mới của nhóm Hồ Điệp cũng chứng tỏ công ty đã không tiếc bỏ vốn cho album mới của nhóm.
Đường Trọng vừa cảm động, trong lòng vừa âm thầm nhỏ máu.
Nhiều tiền thế!
Nhưng chuyện của ông chủ lớn, ai dám không quan tâm chứ?
Vì thế Tôn Văn Lâm liền nhanh chóng tỏ thái độ, nói:
- Nếu ba người đồng ý thì tối nay tôi sẽ đi gặp Diệp Sơ Dương. Lão Diệp còn nợ tôi một món ân tình đấy. Tôi đi tìm hắn, khẳng định không sẽ không từ chối đâu.
-...
Ngô Thư thấy vừa chua xót vừa vui sướng.
Chua xót là bởi vì trước kia thời điểm cô tính phương án cho các ngôi sao khác thì phải nói rã miệng mới xin được tài chính của công ty. Một phần báo cáo giao lên, một phần bưu kiện phát đi, kết quả là nếu không bị từ chối thì cũng bị cắt giảm, chưa bao giờ được phê chuẩn hoàn toàn.
Vui sướng chính là hiện giờ cô làm đại diện cho nhóm Hồ Điệp, còn chưa kịp há mồm thì công ty đã ào ào tỏ thái độ, muốn mời những nhóm chế tác tốt nhất trong nước để tới làm cho bọn họ. thậm chí bọn họ cũng thông qua toàn bộ dự toán.
Người so với người, đúng là tức chết thôi.
Đường Trọng cũng không quen thân với Diệp Sơ Dương lắm, tất cả mọi chuyện đều cho Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản quyết định.
Mà đối với chuyện nghiêm chỉnh, biểu hiện của Trương Hách Bản lại khá bình thường.
Cô gật gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:
- Diệp Sơ Dương được đấy. Ý mọi người thế nào?
- Được.
Lâm Hồi Âm nói.
- Vậy thì chọn hắn đi.
Đường Trọng đáp.
- Tốt. Tôi lập tức đi liên hệ với hắn, xếp lịch sáu tháng cuối năm cho Diệp Sơ Dương luôn.
Tôn Văn Lâm lập tức nói.
Bạch Tố nhìn về phía đang, nói:
- Tuy rằng đã nói là nhờ Diệp Sơ Dương ra mặ nhưng mọi người cũng phải tập trung làm việc nhé. Trương Hách Bản, Cận Thân Bảo Tiêu còn một thời gian nữa mới xong, cháu tập trung vào quay phim đi. Đợi cho giai đoạn chuẩn bị xong rồi thì cháu lại gia nhập.
Bạch Tố nói như vậy cũng bởi cảm thấy Trương Hách Bản có mặt trong loại chuyện như sáng tác nghệ thuật cũng chẳng giúp được gì.
Phá hoại có tính là giúp không?
- Đường Trọng, Nhạc Phụ Vạn Tuế sắp công chiếu, cậu phải cố gắng hết sức. Lần trước cậu viết bài hát Phong Thanh cho Hồi Âm đã được hưởng ứng nhiệt liệt, cho tới bây giờ vẫn xếp hạng rất cao. Cho nên đã có thiên phú ở phương diện này thì cứ phát huy đầy đủ đi. Hồi Âm, cháu cũng thế. Cô vẫn nói là trong nhóm Hồ Điệp, nhạc cảm của cháu là độc nhất vô nhị, hơn nữa đã được học tập bài bản. Ở phương diện này cháu phối hợp với Đường Trọng cho tốt. Chúng ta hãy cố gắng sáng tác ra nhiều ca khúc giống như Phong Thanh, thậm chí còn hay hơn cả Phong Thanh...
- Hiểu rồi.
Lâm Hồi Âm lạnh nhạt đáp.
- Tôi sẽ cố gắng.
Đường Trọng cười khổ:
- Chẳng qua tôi cảm thấy chuyện này giao cho người chuyên nghiệp làm thì đáng tin hơn.
- Yên tâm đi. Tôi và tổng giám đốc Tôn đều đã liên hệ với Diệp Sơ Dương rồi.
Bạch Tố nói.
- Được rồi, chúng ta nói tới chuyện thứ hai.
Ngô Thư cười nói.
- Thời gian này ngoài việc chuyển bị album mới thì cũng có một số công ty phát ngôn tìm tới cửa. Tôi và tổng giám đốc Bạch đã lựa chọn tỉ mỉ một vài nơi có thể hợp tác. Hiện giờ nêu ra cho mọi người lựa chọn.
- Công ty nào thế?
Trương Hách Bản hỏi.
- Tập đoàn Mifu mọi người hẳn không còn xa lạ gì nữa hả?
Ngô Thư cười ha hả nói.
- Lưu Minh Uy sao?
Mặt Đường Trọng cứng đờ, lên tiếng hỏi.
Bạch Tố chỉ vào Đường Trọng, cười to, xoay người nói với Ngô Thư:
- Tôi đã biết là hắn sẽ phản ứng mãnh liệt mà. Hiện giờ cô tin chưa?
Đường Trọng sao lại không có khả năng phản ứng mãnh liệt được chứ?
Lần đầu tiên hắn quay quảng cáo, bởi con trai tổng giám đốc của tập đoàn Mifu, Lưu Vĩ Đông động tay động chân với Lâm Hồi Âm mà sinh ra cãi cọ, cuối cùng bị Đường Trọng đánh cho chấn động não.
Từ đó về sau hai bên liền không liên hệ làm ăn gì nữa.
Hiện giờ tập đoàn Mifu lại tìm tới cửa? Chẳng lẽ Lưu Minh Uy đã quên chuyện mình đánh con hắn bị thương rồi sao?
Trước kia người ta thường nói là trong bụng tể tướng có thể chứa được thuyền, hiện giờ hẳn phải đổi thành trong bụng thương nhân có thể chứa được thuyền sao?
Vì kiếm tiền, thương nhân đúng là biết nhẫn nại thật.
- Không sai. Chính là Lưu Minh Uy, tổng giám đốc tập đoàn Mifu.
Bạch Tố giới thiệu:
- Tập đoàn Mifu hiện giờ chiếm 40% thị trường thời trang của toàn quốc, có thể coi là nhãn hiệu hàng đầu của quốc gia. Lúc này tổng giám đốc Lưu tới tìm tôi, muốn ký hợp đồng làm người đại diện phát ngôn cho thương hiệu của bọn họ, hơn nữa còn chịu điều kiện tương đối hà khắc của chúng ta. Mọi người nghĩ thế nào?
- Tương đối hà khắc là sao?
Đường Trọng hỏi.
- Tương đối hà khắc đấy.
Bạch Tố đáp.
Cô biết Đường Trọng muốn nghe thấy loại đáp án gì.
- Tôi không có ý kiến gì.
Đường Trọng thực sảng khoái đồng ý. Hiện tại công ty giải trí Hoa Thanh là của hắn rồi, kiếm tiền cho công ty là kiếm tiền cho mình, hắn có gì mà không hài lòng chứ?
- Chẳng qua tôi cứ phải nói trước, con trai Lưu Minh Uy mà dám động tay động chân với tôi...
- Người ta thích chị Hồi Âm.
Trương Hách Bản khinh bỉ nói:
- Động tay động chân cũng chỉ là động tay động chân với chị Hồi Âm thôi...
- Kệ là ai, còn dám động tay động chân với người của nhóm Hồ Điệp của chúng ta thì tôi sẽ không khách sáo đâu. Hắn cho chúng ta là người tùy tiện sao?
- Điểm này thì cậu yên tâm. Tổng giám đốc Lưu đã nói là muốn xem cậu rảnh hôm nào thì hẹn cậu đi ăn một bữa cơm, còn muốn để Lưu Vĩ Đông xin lỗi cậu.
-...
Bị đánh còn phải xin lỗi sao? Thế đạo còn có thiên lý nữa hay không?
Đường Trọng là một người đàn ông thích giúp mọi người làm điều tốt, nói:
- Xin lỗi thì không cần. Thời điểm kia mọi người đều còn trẻ, nói và làm một số chuyện cũng là điều mà người ta có thể cảm thông được. Hai bên chúng ta đều có chỗ sai. Chẳng qua tiền tham gia ăn uống thì chắc cũng phải có chứ? Phóng viên thường đưa tin là mỗi ngôi sao tới dự tiệc đầy được tiền lì xì tới trăm ngàn hoặc tới cả triệu bạc. Nhóm Hồ Điệp ra mặt thì ít nhất cũng phải được ba triệu chứ hả?
-...
Trán mọi người nhăn tít lại.
Xin cậu đấy. Phóng viên đưa tin mấy ngôi sao nữ đi dự tiệc ấy, xong rồi còn phải phục vụ những chuyện khác nữa. Cậu cũng đồng ý phục vụ sao?
- Thế thì phải hiến thân đấy. Cậu nếu nhận việc đó thì tôi có thể báo giá tốt cho cậu.
Bạch Tố trêu chọc.
- Nhưng mà Hồi Âm và Bản Bản thì không làm đâu.
- Thế thì thôi đi.
Đường Trọng hiên ngang lẫm liệt xua tay.
- Tôi chỉ bán nghệ không bán thân.
Sau đó là bàn luận vài việc quảng cáo, bởi giá đều không tồi nên Đường Trọng nắm quyền trưởng nhóm nhóm Hồ Điệp, đồng ý nhận hết mấy việc này.
Chẳng qua có một hợp đồng quảng cáo khiến Đường Trọng vô cùng đau đầu: Đổng Bồ Đề ra giá, yêu cầu nhóm Hồ Điệp quảng cáo cho phòng yoga của cô.
Có phải từ chối không? Có nhất định phải từ chối không?