Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 710: Tình địch




Ba ngày sau, Levin Melbourne đại biểu tập đoàn điện ảnh Toàn Cầu cùng Tôn Văn Lâm đại biểu cho giải trí Hoa Thanh ký hợp đồng hợp tác. Hoa Thanh cũng không chịu thua kém, lễ ký kết được chuẩn bị còn long trọng sôi nổi hơn Bác Nghệ nhiều.

Hiệp ước, hợp đồng, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng bị truyền thông đưa tin không bỏ sót tí gì. Ví dụ như, Đường Trọng ký hợp đồng đóng hai bộ phim của Toàn Cầu, Toàn Cầu dựa vào Hoa Thanh và Bác Nghệ mở rộng qui mô tiến quân vào thị trường điện ảnh Trung Quốc, hay điện ảnh Toàn Cầu coi trọng cổ phần của Hoa Thanh nên dùng cổ đổi cổ…

Trong quá trình này, Đường Trọng vẫn biểu hiện không quá nổi bật. Hắn làm tốt công việc một ngôi sao phải làm, cũng không tham gia vào các công việc quản lý của Hoa Thanh.

Một tuần sau, đoàn người Levin Melbourne thắng lợi trở về, những phóng viên chuyên xen vào chuyện của người khác mới yên tĩnh lại.

Hành trình đến Trung Quốc của Levin Melbourne có ảnh hưởng rất lớn đến thị trường giải trí và thị trường điện ảnh của Trung Quốc. Trong lần tiếp đón này, giải trí Hoa Thanh thu hoạch tương đối lớn, không chỉ góp vốn vào con thuyền Toàn Cầu khổng lồ mà còn làm cho danh tiếng của công ty nổi tiếng ở vả nước Mỹ và trên toàn thế giới.

Bởi vì điện ảnh Toàn Cầu và Hoa Thanh dùng phương thức cổ đổi cổ, đã chứng minh Levin Melbourne rất coi trọng tương lai của Hoa Thanh nên bây giờ, toàn bộ người đầu tư trên thế giới đang quan tâm đến công ty giải trí Hoa Thanh này.

Hoa Thanh cũng đang tranh thủ lúc có ngọn gió đông này mà chuẩn bị đưa ra thị trường chứng khoán, biết đâu có thể có một khởi đầu tốt đẹp thì sao. Tất nhiên, những công việc này đều giao cho mấy người Tôn Văn Lâm phụ trách, Đường Trọng vẫn còn bận việc của mình nữa.

Bác Nghệ cũng không phải không thu hoạch được gì, chỉ là trả giá cao một chút thôi. Từ sau sự kiện lần trước, Quách Vân Tung không hề xuất hiện trước mặt công chúng, mà ngay cả khi Levin Melbourne rời Trung Quốc thì Bác Nghệ cũng chỉ cử một phó tổng đến tiễn mà thôi.

Quách Vân Tung không còn mặt mũi gặp người khác, nhưng có một số người không thể không gặp.

Hắn đứng trước cửa khu nhà nhỏ, nịnh nọt nói:

- Ông à, hôm nay tâm tình đại thiếu gia cũng được phải không ạ?

Ông già nhìn người đàn ông cao lớn này, trong lòng có chút khinh bỉ. Cái người trong sân kia, dù bị què hai chân vẫn kiêu ngạo giống phượng hoàng như cũ, mà thằng này đầy đủ tứ chi nhưng lại không có cốt khí như vậy.

- Gần như vậy.

Ông già nói.

- Gần như vậy?

Quách Vân Tung nghĩ ‘như vậy’ là thế nào, liền nói:

- Vậy cháu vào gặp đại thiếu gia một chút, làm phiền ông thông báo một tiếng.

- Cứ vào đi.

Ông già xua tay nói:

- Cậu là người đại thiếu gia muốn gặp, không cần thông báo.

- Aiz, cảm ơn ông.

Quách Vân Tung nói cảm tạ với ông già, sau đó lặng yên đi vào trong sân.

Lúc Quách Vân Tung đi vào là lúc người thanh niên què hai chân kia tập đi bị ngã. Hai người đàn ông tuỳ tùng đang bận nâng hắn dậy, Quách Vân Tung biết cơ hội biểu hiện của mình đã đến liền bước nhanh tới, vừa đỡ lưng hắn vừa nói:

- Đại thiếu gia, cậu làm sao vậy? Phải chú ý an toàn chứ. Nếu ảnh hưởng đến chân….

- Cút, cút hết cho tao.

Đại thiếu gia què chân không có tâm tư nghe hắn nói cái gì, khàn giọng quát:

- Ai bảo chúng mày vào? Tự tao không đứng dậy được à? Cút đi cho khuất mắt tao.

Vì thế, hai người hầu nam kia giúp hắn ngồi lên xe lăn xong liền đi thật xa.

Quách Vân Tung đứng bên cạnh đại thiếu gia què chân kia, ân cần giúp hắn phủi bụi đất, cỏ dại trên quần áo, nói:

- Đại thiếu gia, cậu đừng chấp với bọn chúng. Những người như bọn chúng thì có thể làm được gì chứ?

- Mày thì làm được chuyện gì?

Đại thiếu gia què chân kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quách Vân Tung, xem thường hỏi.

- Tôi…

Quách Vân Tung mặt đỏ tới mang tai, á khẩu không nói được một lời. Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

- Mày lại giỏi hơn bọn chúng bao nhiêu? Lần trước mày tới nói như thế nào? Mọi nói nhất định sẽ thắng. Mày bảo tao chờ tin tức tốt của mày…Tao bỏ tiền vào công ty mày là để cho mày bị người ta lừa đi hết đấy à? Mày là thằng ngu hả?

- Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Quách Vân Tung kiên trì giải thích.

- Lão Levin Melbourne đúng là cáo già, thế mà lại cùng Đường Trọng lừa gạt tôi.

- Vì sao không phải mày cùng Levin Melbourne hợp tác lừa tên họ Đường kia? Tại sao là bọn chúng cùng nhau lừa mày?

Đại thiếu gia què chân không kìm được tức giận trong lòng, mỗi câu nói như bắn ra một viên đạn:

- Điều đó nói rõ cái gì? Chính là mày quá đần.

“……”

Quách Vân Tung im lặng. Việc đã như vậy, hắn cũng cực kỳ xấu hổ.

- Đồ vô dụng. Mày không đáng xách giày cho người ta.

Người què chân lạnh giọng nói.

Trong mắt Quách Vân Tung loé lên sát khí rồi biến mất, vẫn đứng im không nói một lời.

Chẳng qua, trong lòng hắn cũng biết tự an ủi mình. Tao đấu cùng Đường Trọng lớn như vậy mà chỉ bị tổn thất một chút tiền. Còn mày giỏi sao lại bị mất cả chân chứ?

- Những gì ăn của tao thì phải nhổ ra cho tao.

Què chân hung dữ nói.

- Nhưng chúng ta ký hợp đồng với điện ảnh Toàn Cầu, đâu có liên quan gì đến giải trí Hoa Thanh.

Quách Vân Tung nói.

- Không phải không có cơ hội lật ngược tình thế.

Người què chân nói:

- Không phải bọn chúng muốn lên thị trường chứng khoán sao?

Quách Vân Tung nhìn gương mặt xấu xí của tên què chân, càng nhìn càng thấy đáng yêu, sau đó hắn nhếch môi cười, nói:

- Tôi hiểu rồi. Những gì ăn của chúng ta thì phải nhổ hết ra cho chúng ta.

Bố vợ vạn tuế là bộ phim Đường Trọng quay dễ dàng nhất, tuy nhiên đây mới chỉ là bộ thứ hai hắn đóng.

Hắn và Trương Thượng Hân diễn với nhau rất ăn ý, mà diễn hài với Cát U cũng rất vui vẻ. Quan trọng nhất là, Đường Trọng đóng nhân vật này là hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Hắn cảm giác mình chính là người như vậy, cho nên cứ đem nó diễn đạt ra. Điều này lại khiến Phùng Đại Cương vui sướng như điên, không chỉ một lần khen Đường Trọng có thiên phú còn mình thì tinh mắt.

Quá trình quay phim thuận lợi, thời gian rảnh của Đường Trọng cũng nhiều hơn một chút.

Hôm nay, hắn cố ý rời đoàn làm phim để đến trường tiễn Hoa Minh.

Chuyện của Hoa Minh đã quyết định xong, chuẩn bị rời Nam Đại đến học viện quân sự Yên Sơn. Tại học viện quân sự học hai năm, sau đó mang theo quân hàm xuống doanh trại bộ đội, như vậy sẽ không cần ở tầng dưới chót quá lâu. Đã có quá trình học tập ở trường quân sự thì sẽ mở ra con đường tương lai tốt đẹp hơn.

Trong triều có người, dễ làm quan. Những lời này vẫn đúng từ xưa đến nay.

Xe Đường Trọng chạy đến cửa trường học, ba người Hoa Minh, Lương Đào, Vương Ái Quốc chờ sẵn ở đó liền lên xe.

- Lão Nhị, cuối cùng mày đã đến. Nếu mày không đến thì tao đã bị ánh mắt của mấy cô gái kia làm thịt rồi. Là một thần tượng, cuộc sống của tao thật áp lực mà.

Hoa Minh đặt mông ngồi ở ghế tay lái phụ, tuỳ tiện nói.

- Mày mơ à? Mấy nữ sinh kia là nhìn tao đấy. Loại ngốc nghếch như mày thì ai thèm nhìn hả?

Lương Đào phản bác nói.

- Cả hai chúng mày nằm mơ ấy.

Vương Ái Quốc vỗ ngực, nói:

- Nhất định là bọn họ nhận ra tao là quản lý cấp cao của Hoa Thanh nên muốn đến nịnh tao để về sau dễ tiến vào ngành giải trí thì có. May mắn có hai chúng mày ở đây nếu không tao cũng không tránh được cái bẫy nhuyễn ngọc ôn hương này.

Ba người vừa vào liền cãi nhau chỉ vì một chuyện chẳng có ý nghĩa gì.

Cái này là chuyện thời niên thiếu, là tình cảm giữa bạn bè.

Đã ra trường thì sẽ không còn tìm được cảm giác như vậy, anh em tranh giành, cãi lộn vì củ lạc, mì tôm thêm cốc bia suốt đêm cùng với cảnh mày đánh tao một phát, tao đá mày một cước.

Đường Trọng rất thích không khí như vậy, nhưng trên đời không có bữa tiệc nào mà không tan. Đáng lẽ bọn họ còn có thêm thời gian ở chung nhưng bởi vì mình xen vào mà bọn họ phải sớm rời trường.

Đầu tiên là Vương Ái Quốc, tiếp đó là Lý Ngọc, bây giờ lại là Hoa Minh, phòng ngủ 307 giờ chỉ còn một mình Lương Đào rồi.

Đường Trọng nhìn thoáng qua đằng sau, hỏi:

- Tuyết Phù đâu? Không phải bảo mày dẫn cô ấy theo à? Sao bỏ cô ấy lại hả?

Hoa Minh vung tay nói:

- Chuyện giữa đàn ông, để phụ nữ đi theo làm gì?

Lương Đào ở phía sau bĩu môi, nói:

- Là ai một tuần nay cứ dính lấy người ta hả? Lớp mình không học lại chạy tới lớp người ta ngồi. Giường của mình không ngủ lại chạy tới ngủ cùng người ta vậy?

Hoa Minh bị Lương Đào tố cáo cũng chẳng thấy làm sao, phản bác nói:

- Đó là chứng minh tình cảm của bọn tao tốt. Lúc trước mày không phải như thế à?

Sắc mặt Lương Đào có chút mất tự nhiên, không cùng Hoa Minh đấu võ mồm nữa.

Hoa Minh thế mới biết mình lỡ lời, hận không thể tự tát mình một cái.

Đường Trọng vừa khởi động xe vừa nhìn về phía Hoa Minh, Hoa Minh nhìn hắn nhẹ gật đầu.

Đường Trọng thở dài một tiếng, nghĩ thầm, những người trẻ tuổi, ai mà không phải chịu tổn thương mới trưởng thành được?

Lịch trình tối nay là, trước ăn cơm, sau đó đến bar đi hát, uống rượu thâu đêm. Ngày mai Hoa Minh sẽ rời Minh Châu.

Quán bar do Hoa Minh nhờ Vệ Phong đặt trước. Quan hệ giữa Hoa Minh và Vệ Phong rất tốt. Nghe nói sau khi Hoa Minh học xong sẽ được phân về đội của cha Vệ Phong, Vệ Lưu Thành.

Ăn xong, mấy người liền đi đến hộp đêm nổi tiếng. Ở cửa ra vào có hai hàng cô gái mặc lộ cặp đùi thon dài làm cho mấy người trố mắt. Đường Trọng còn khá, đã trải nghiệm nhiều, loại phụ nữ cấp độ này vẫn không thể làm hắn kinh diễm. Nhưng ba người Hoa Minh, Lương Đào, Vương Ái Quốc thì không thể trụ nổi, nước miếng sắp sửa chảy xuống rồi.

- Lão Nhị, hay là chúng ta gọi mấy cô bồi rượu.

Lương Đào chạy đến trước mặt Đường Trọng, hỏi.

Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:

- Không được.

- Vì sao?

- Bởi vì mày vẫn là học sinh.

Đường Trọng nói:

- Không thể vì hành vi của mày mà phá huỷ danh dự của Nam Đại được.

“………”

Lúc mấy người đang nói đùa, thì từ sau có một đám người đi tới.

Cầm đầu là một thanh niên tóc ngắn, hắn nhìn thoáng qua bên này, sau đó con mắt liền sáng lên.

- A, thằng kia…thằng kia không phải bạn trai trước của Tiểu Như sao?

Thằng thanh niên cười hì hì, nói:

- Sao vậy? Bị Tiểu Như đá nên đến đây tìm kích thích à?

Nói xong, hắn liền cười to lên. Hắn cười làm cho một đám nam nữ đi sau cũng cười theo.

Thấy Lương Đào đột nhiên thay đổi sắc mặt cùng với nắm chặt nắm đấm, Đường Trọng liền biết cái cô Tiểu Như với hắn có quan hệ gì rồi.

- Chẳng lẽ tên này là tình địch của Lương Đào sao?

Đường Trọng lắc đầu. Sao Lương Đào có thể bại bởi loại người này được?