Mặc dù biết Levin Melbourne có ý tốt nhưng Đường Trọng vẫn cự tuyệt nói:
- Levin tiên sinh ạ, tôi vẫn hy vọng trở thành Đường Trọng của Trung Hoa hơn.
- A.
Levin Melbourne có chút sững sờ rồi cười nói:
- Tôi cuối cùng cũng hiểu sao đạo diễn Ngô lại phải tuyển anh tới đảm nhiệm nhân vật chính trong Hắc Hiệp rồi.
- Levin tiên sinh, tôi hi vọng đây là sự ca ngợi chân thành của ông.
- Tất nhiên rồi. Tôi rất thích cách diễn xuất của cậu. Hơn nữa rất thích tính cách của cậu. Cậu Đường này tôi muốn nói chuyện với cậu, không biết cậu có thời gian hay không?
- Tất nhiên.
Đường Trọng cười:
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Levin Melborne muốn được nói chuyện riêng với Đường Trọng nên cao tầng của Hoa Thanh Ngô Nhạc chỉ có thể lập tức chuẩn bị.
- Tôn quản lý, Điện ảnh thế giới có đào góc tường của chúng ta hay không? Có cần phải đề phòng không?
Tổng giám đốc bộ phận PR Lý Nhạc đứng bên cạnh Tôn Văn Lâm cất tiếng nhắc nhở.
- Đào góc tường á? Tôn Văn Lâm sững sờ, lắc đầu cười rồi nói:
- Bọn họ đào không nổi đâu.
Đường Trọng là ông chủ lớn của Thanh Hoa Ngô Nhạc, bọn họ còn lo ông chủ lớn sẽ bị Levin Melbourne kéo đi được sao?
Trong phòng họp nhỏ, Đường Trọng đang ngồi cùng Levin Melbourne. Thư kí Tiểu Linh sau khi mang trà lên liền biết ý mà lui ra ngoài.
Levin Melbourne bưng chén trà lên, cái mũi to bè của ông ta ngửi ngửi, mặt tràn đầy say mê nói:
- Đường ạ, tôi rất thích uống trà. Hương của cà phê quá nồng, còn hương trà lại rất tự nhiên. Tôi lại thích tự nhiên.
- Tôi cũng vậy. Cà phê là uống cảm xúc, còn trà là uống tình thú.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ồ. Tôi rất thích cách nói này. Tôi sẽ nhớ kĩ nó.
Levin Melbourne cười lớn, ông ta nhìn thẳng Đường Trọng rồi nói:
- Đường này tôi rất cám ơn cậu. Bởi cậu diễn Hắc Hiệp rất tốt, cực kỳ tốt.
- Cám ơn Levin tiên sinh. Đây là vinh hạnh của tôi. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cậu Đường này, cậu là một diễn viên rất có thiên phú. Bộ phim đầu tiên mà đã có thành tích lớn như vậy rồi, quả là khiến cho người ta phải thán phục đó, lúc nãy tôi khen cậu là Leonardo của Trung Hoa, nhưng mà Titanic lại không phải bộ phim đệ nhất của anh ta. Tôi nghĩ anh ta làm được thì cậu về sau cũng sẽ làm được thôi. Đương nhiên là cậu cần có một sân khấu lớn hơn nữa.
- Sân khấu lớn hơn nữa ư?
- Đúng thế. Ví dụ như Hollywood. Là công ty có hợp tác với nhiều nghệ sĩ có danh tiếng trên toàn thế giới, lại có những công nghệ kỹ thuật quay phim chế tác tiên tiến nhất.
Levin Melbourne không chút che dấu mục đích của chính mình.
- Levin tiên sinh muốn mời tôi tới Hollywood sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không sai. Gia nhập vào Điện ảnh thế giới Hollywood của chúng tôi.
Levin Melbourne gật đầu khẳng định.
- Điều này….. Đường Trọng cảm thấy đây là chuyện hết sức là vớ vẩn.
Muốn dụ dỗ người của công ty, lại còn lại ông chủ lớn nữa, mấy tên người Mỹ này có ý gì đây?
- Đường, hãy tin tưởng thành ý của tôi.
Levin Melbourne vẻ mặt thành thật nói.
- Tôi sẽ cho cậu tiền lương cao nhất, cho cậu những ưu đãi lớn nhất, hơn nữa còn sáng tạo cho cậu những cơ hội hiếm có, bất kể người nghệ sĩ nào chẳng phải đều muốn tiến vào Hollywood hay sao?
- Đúng như vậy.
Đường Trọng gật đầu đồng ý. Bất kể một minh tinh điện nào đều có ý nghĩ tiến vào Hollywood, bởi nơi đây chính là phim trường cao cấp nhất trên thế giới. Điều này thì không ai có thể phản bác được.
- Nhưng nếu như tôi ra đi thì Hoa Thanh Ngô Nhạc sẽ xảy ra vấn đề đó.
- Oa. Đường, cậu đồng ý rồi sao?
Levin Melbourne cao hứng nói:
- Chỉ cần cậu nguyện ý thì tôi sẽ nói chuyện với bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ sẽ phải tôn trọng sự lựa chọn của nghệ sĩ chứ. Không phải sao?
- Không không, ý của tôi là nói, nếu tôi ra đi thì Hoa Thanh Ngô Nhạc sẽ không thể vận hành tiếp được.
- …………………………..
Levin Melbourne liền trầm mặc.
Tuy ông ta cảm thấy người trẻ tuổi này rất là ưu tú, rất có tiềm lực. Nhưng quá mức kiêu ngạo hay phải nói là cuồng vọng rồi.
Dù cho anh có ra đi thì công ty sao lại vận hành khó khăn được? Nghệ sĩ có tên tuổi lớn thế sao? Như là Smith hay Denzel ở Hollywood cũng không dám nói như vậy?
- Tôi là ông chủ của Hoa Thanh Ngô Nhạc. Đường Trọng chậm rãi nói.
- ……………………………
Vẻ mặt của Levin Melbourne trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.
Kinh ngạc. Kinh hãi. Xấu hổ, nhưng nhiều nhất vẫn là khó tin.
Ông ta cũng không hề nghĩ tới, chính mình tới Trung Hoa tìm một tên minh tinh đàm phán thì lại tìm đúng phải ông chủ lớn của công ty. Loại chuyện này quả thực quá hoang đường.
Hơn nữa hành vi đào góc tường này của ông sẽ khiến cho người trẻ tuổi nghĩ như thế nào? Sẽ khiến cho người Hoa Thanh Ngô Nhạc nghĩ như thế nào về chính mình?
Nếu như trên mặt đất có một cái hố thì ông ta thực sự muốn đâm đầu xuống đó.
Thật mất thể diện.
Thấy sắc mặt của Levin Melbourne không ngừng thay đổi, Đường Trọng tự nhiên cũng hiểu được ông ta lúc này đang nghĩ gì, cũng đành cười nói:
- Levin tiên sinh, thật sự cám ơn sự coi trọng của ông với tôi. Làm một người diễn viên nếu có thể được một công ty lớn mời chào thì đối với tôi đó là một sự ca ngợi đó.
- Đường ạ, cũng do tôi yêu quý tài năng mà thôi, nên hơi sốt ruột.
Levin Melbourne ha ha cười. Cũng may Đường Trọng cho ông ta một cái thang để xuống. Nếu không thì ông ta cứ việc ngồi đó mà xấu hổ thôi.
- Đúng thế. Tôi cũng hiểu ý của Levin tiên sinh mà.
Đường Trọng gật đầu phụ họa:
- Nhưng chính là như tôi đã nói, tôi không thể tiếp nhận lời mời của Levin tiên sinh được.
- Ài, thật sự là tiếc nuối quá.
- Tôi nghĩ chúng ta sẽ có những phương thức hợp tác khác.
- Là sao?
Levin Melbourne hỏi.
- Hoa Thanh Ngô Nhạc nhập cổ phần với Điện ảnh thế giới.
Đường Trọng chân thành nói với Levin Melbourne, trên mặt còn mang theo nét cười.
- Cái gì? Sắc mặt Levin Melbourne chợt thay đổi.
Hoa Thanh Ngô Nhạc muốn nhập cổ phần với Điện ảnh thế giới? Nói dễ nghe là nhập cổ phần, nói khó nghe chính là mua chút cổ phần của Điện ảnh thế giới.
Người thanh niên này, tuổi của hắn làm cho người ta coi thường, nhưng dã tâm lại không phải những người tầm tuổi này có thể có được.
- Tôi là để Hoa Thanh Ngô Nhạc nhập cổ phần với Điện ảnh thế giới. Để cho cả hai công ty cùng có lợi.
Đường lặp lại một lần nữa. Hắn cũng hiểu Levin Melbourne không phải là nghe không rõ mà chẳng qua ông ra có chút không tin mà thôi.
- Cả hai cùng có lợi? Như thế nào mà cùng có lợi?
Levin Melbourne hỏi lại.
- Hoa Thanh Ngô Nhạc sẽ rót tài chính vào công ty ông, để mượn tài nguyên của công ty ông. Hai công ty cùng đầu tư, sau đó chia hoa hồng tiền doanh thu phim theo cổ phần.
- Không có khả năng đó. Tôi không thể đáp ứng.
Levin Melbourne trực tiếp cự tuyệt.
- Vì sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu biết đó nếu như chúng tôi đồng ý làm thế thì đã có bao nhiêu người tình nguyện rót tài chính cho chúng tôi rồi. Chỉ cần chúng tôi cần thì chúng tôi không thiếu tiền đâu.
- Nếu thế sao không ông lại không làm?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì…………..
Levin Melbourne cũng không biết nói thế nào. Bởi vì bề trên của ông ta không thích như thế thì ông ta còn có biện pháp nào đây?
- Tôi cũng hiểu nguyên nhân. Nhưng mà Levin tiên sinh à, chẳng lẽ ông muốn dùng nguyên nhân đó để ngăn cản sự phát triển của Điện ảnh thế giới sao? Nói thì vì sao ông lại coi trọng Hắc Hiệp? Bởi Hắc Hiệp đã hóa giải nguy cơ tài chính cho Điện ảnh thế giới. Bây giờ đã thế vậy tương lai nó sẽ ra sao?
Levin Melbourne cảm giác có cái gì đó đau nhói trong tim.
Ông ta dĩ nhiên muốn tương lai càng tốt đẹp hơn, nhưng với xu thế phát triển như bây giờ thì Điện ảnh thế giới cũng không thể khá hơn được.
Thấy Levin Melbourne không nói gì nữa, Đường Trọng biết rằng lời nói của mình đã làm cho ông ta phải suy ngẫm.
Không sợ ông ta làm gì, chỉ sợ người ta không làm.
- Trước kia người làm ra quyết định này là một vị Levin khác, nhưng bây giờ ngài Levin Melbourne đây mới là người đứng đầu Điện ảnh thế giới mà tôi kính ngưỡng, vì nó tạo ra nhiều bộ ảnh mà tôi yêu thích. Thê nên tôi cũng mong muốn Điện ảnh thế giới có thể phát triển được. Tôi mong con tôi cũng có thể được xem những bộ phim của Điện ảnh thế giới làm ra. Levin tiên sinh, ngài thấy nguyện vọng này của tôi có thể làm được hay không?
- Có thể.
Levin Melbourne chỉ có chút thất thần, rồi lại khôi phục ngay lập tức.
- Tôi tin nguyện vọng này có thể làm được. Nhưng nếu chúng tôi tiếp nhận tài chính đầu tư thì làm sao chúng tôi nhất định phải nhận từ Hoa Thanh Ngô Nhạc đây?
Đường Trọng cũng không trả lời vấn đề của ông ta mà đứng lên bước tới góc phòng họp.
Hắn chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ treo trên tường hỏi:
- Levin tiên sinh ông có biết nơi tôi chỉ này có bao nhiêu người khong?
Levin Melbourne lắc đầu. Tên của thành thị đó ông ta cũng không biết thì làm sao biết nơi đó có bao nhiêu người chứ?
- 18 triệu người đó. Trên bản đồ nước tôi một chỗ đó đã có ngần ấy người.
- Tôi quên không nói nhưng chắc Levin tiên sinh cũng sớm biết rồi, tổng doanh thu tiền vé của Hắc Hiệp ở nước tôi là 1.6 tỷ 50 triệu, ông nên biết ở điểm này. Ông không chỉ nhận được số tiền chuyển tới Hoa Thanh Ngô Nhạc mà còn có được thị trường tiêu thụ của hơn 1 tỷ người nữa đó.
- Hợp tác với Hoa Thanh Ngô Nhạc thì ông sẽ có tất cả. Hãy nói cho tôi lý do gì mà ông lại từ chối chứ?
Lời nói của Đường Trọng tràn ngập hương vị đầu độc tâm hồn.
- …………………..
Thời gian Đường Trọng và LEVIN MELBOURNE ở trong phòng họp cũng không có lâu, hai mươi phút sau hai người thân mật sóng vai bước ra ngoài.
- Ông ta nói gì với cậu vậy?
Ngô Thư đến bên người Đường Trọng hỏi nhỏ.
- Ông ta muốn dụ tôi đi Hollywood.
- Lão ta thực là giảo hoạt.
Ngô Thư cười mắng:
- Chúng ta sẽ đi Hollywood đóng phim sao?
- Không.
Ánh mắt Đường Trọng lấp lóe tinh quang, nói:
- Diễn viên của Hollywood sẽ đóng phim cho chúng ta.