Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 699: Truy cứu đến cùng






Tâm tình của Ngô Thư cũng không có nhẹ nhàng được như Đường Trọng, cô là người đại diện cho nghệ sĩ, nếu danh dự người nghệ sĩ bị tổn hại, đó chính là do cô làm việc thất trách.

- Cậu nói chuyện này xảy ra ở Cẩm Tú quán đúng không? Ngô Thư hỏi.

Ngô Thư cũng tới Minh Châu khá lâu rồi nên cũng biêt được cái tên Cẩm Tú nổi danh này. Cô cũng từng được các ông chủ của các công ty khi bàn bạc về các hạng mục hợp tác mời tới Cẩm Tú quán làm khách.

Cô cũng biết Cẩm Tú quán quản lý theo hình thức hôi viên, nếu như không phải là hội viên hay không được hội viên mời tới thì không thể nào đi vào được.

Thế nên kẻ nào đem chuyện này thông báo ra bên ngoài cơ chứ?

- Đúng thế. Hơn nữa còn là bên trong một phòng lớn của Cẩm Tú quán nữa.

Ngô Thư là người thông minh, nhưng Đường Trọng cũng không phải là kẻ ngu đần. Hai người đều hiểu chuyện này phía sau chắc chắn có kẻ thúc đẩy.

Thế nhưng mục đích của bọn chúng làm như vậy là ý gì? Có thể làm được gì?

- Ở nơi đó có những ai? Ngô Thư hỏi.

- Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Long Mã Long mời tới mấy người bạn thôi.

- Mã Long? Ngô Thư sững sờ:

- Hắn có thể làm ra loại chuyện này sao?

Thanh danh Mã Long trong giới kinh doanh rất tốt, có vô số người đưa ông ta lên làm cha đẻ của ngành IT, thậm chí chỉ mấy câu mà ông ta thuận miệng nói ra cũng được người ta coi là Kinh Thánh của ngành kinh doanh rồi. Một đại nhân vật như vậy có thể làm ra được loại chuyện này hay sao?

- Có lẽ không phải hắn. Chúng ta hãy cứ chờ xem. Để xem bọn hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì.

- Tôi sẽ theo dõi chuyện này sát sao. Ngô Thư vẻ mặt âm trầm nói.

- Vất vả cho Ngô tỷ rồi. Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Ngô Thư cứng nhắc ôm máy tính đi ra ngoài, Trương Thượng Hân nhìn về phía Đường Trọng nói:

- Tôi cùng Mã đổng cũng có chút giao tình, có muốn tôi làm cầu nối, mời ông ta một bữa cơm không?

Đường Trọng ngẫm nghĩ rồi cười nói:

- Thế thì làm phiền rồi.

Đạo diễn Phùng Đại Cương đứng lên, hét lớn bắt đầu làm việc. Mọi người liền cười toe toét tụ tập tới trước màn ảnh.

Đạo diễn Phùng Đại Cương và đạo diễn Ngô Sâm Lâm có tác phong làm việc trái ngược hẳn nhau, tựa như hai thái cực vậy. Khi trong studio thì Ngô Sâm Lâm rất là nghiêm khắc, kể cả diễn viên chính như Đường Trọng, Trương Hách Bản cũng bị ông mắng không ít lần.

Phùng Đại Cương thì khác, ông lại giống như mấy diễn viên hài kịch vậy, trong lúc làm việc ông thích kể chuyện cười để cho mọi người cùng hòa mình vào. Nên trong quá trình làm việc ai cũng mang theo nụ cười trên môi.

Đương nhiên hai người họ cũng có điểm chung, đó là sự hoàn mỹ tới từng thước phim.

Trong lúc Đường Trọng đang vội vàng đóng phim thì, âm mưu bắt đầu mọc lên như những con giun đầy đồi núi xuất hiện sau cơn mưa.

- Đại sư Thiên Cơ cùng minh tinh điện ảnh (lỗi tên) chụp ảnh chung, minh tinh quỳ xuống nhận cha nuôi.

- Không tin khoa học chỉ tin thần, các cao cấp quan viên cùng đại sư tình như thủ túc.

- Bí mật động trời, chân tướng sự việc Lý Linh Ngọc mang thai.

Sau khi chuyện xung đột của Đường Trọng và Thiên Cơ đại sư bị truyền ra ngoài thì thân phận của Thiên Cơ đại sư cũng dần bị người ta cởi bỏ ra.

Vốn lão chỉ là một tên nông dân có đọc qua vài quyển sách huyền học mà thôi. Trong lúc vô tình giả làm thầy tướng số giúp được một vị quý nhân. Nên vị quý nhân đó có ý tuyên dương lão, từ đó danh tiếng lão cũng càng ngày càng lớn, người tới tìm lão giúp đỡ cũng càng lúc càng đông hơn.

Thiên Cơ phát hiện được món lợi kếch sù trong chuyện này, nên đã tìm cách để tự đánh bóng chính mình. Đầu tiên là lấy cho mình một cái tên khá uy phong, sau đó là chuẩn bị một ít trang phục và đạo cụ, rồi bày ra mấy cái ảnh mà các vị quan viên hay minh tinh tới thăm mình từng chụp chung bày ra đó, quả thực là điển hình cho kẻ nhà giàu mới nổi.

Sau khi việc này bị bạo lộ ra bên ngoài thì có không ít quan viên, phú hào, minh tinh nổi tiếng cũng bị cuốn vào trong đó. Có ảnh lão ôm minh tinh, có ảnh lão cầm tay một vị quan nào đó hàn huyên, còn có ảnh so sánh giữa lão và con trai của nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng Lý Minh Ngọc nữa, còn hơn nữa là một số người cảm kích tới mức liều chết báo đáp.

Trong lúc này thì danh dự của Thiên Cơ đại sư đã không còn sạch sẽ rồi. Lão đã trở thành một đống hỗn hợp phân và nước tiểu, đã ủ liền mấy tháng trời, nên chỉ đứng ở xa thôi cũng đã thấy có một mùi tanh tưởi bốc lên rồi.

Những người có chút quan hệ với lão thực là không may, đã trở thành đối tượng công kích của mọi người. Có một số người thì không ngừng phát ngôn ý kiến chính mình trên Microblogging, còn một số người khác thì lại bảo trì trầm mặc.

- Có chuyện hay để xem rồi. Khi Đường Trọng thấy được những tin tức về Thiên Cơ đại sư trên internet, thì hắn cũng đã hiểu bọn người kia muốn làm trò gì rồi.

Đại sư không gây thương tổn tới hắn. Nhưng cũng bởi vì Đường Trọng nổi nóng cho đại sư một trận nên trong sự kiện lần này đã khiến cho hắn trở thành một vị anh hùng độc hành không bị mê hoặc…

Nhưng mà những kẻ có liên quan tới chuyện này sẽ hận hắn tới tận xương tủy.

Nếu như không có chuyện Đường Trọng đánh đại sư thì chuyện của bọn họ làm sao có thể bị đưa ra ánh sáng cơ chứ?

Huống chi còn có tin đồn đại sư trở nên thân bại danh liệt như vậy là do Đường Trọng trả thù lão. Cũng là bởi Đường Trọng hận đại sư đã hạ chú lên người hắn nên hắn đã cho người vạch trần tất cả mọi chuyện.

- Đường Trọng cậu xem đây không phải là đưa cậu lên lò nướng sao? Ngô Thư tức giận nói.

Một chiêu này quả thực sẽ đẩy Đường Trọng vào đường cùng, khiến cho hắn trở thành kẻ địch chung của toàn giới giải trí lâm thời.

Hắn không chỉ đắc tội với người trong nghề, còn triệt để đắc tội với mấy vị quyền cao chức trọng, không chế mạch máu kinh tế thương mại kia nữa, quả thực đã đưa Đường Trọng vào thế hai mặt thọ địch.

Không thể không nó, kẻ đứng phía sau giật dây đó quả thực đã ra một chiêu số thật cao minh, tuyệt đẹp.

Tuy không lộ diện ra nhưng lại tặng cho Đường Trọng một đống kẻ địch.

- Có thể thấy được đối thủ lần này quả là người có học thức đây. Đường Trọng cười ha ha rồi nhìn Ngô Thư hỏi:

- Ngô tỷ, chị có thấy tôi rất là lợi hại hay không? (tự sướng kinh)

- ……………………………….. Ngô Thư đành im lặng. Đến lúc này rồi mà hắn còn có tâm tư để đùa hay sao?

Khách sạn Tứ Quý là một trong những nhà hàng năm sao nổi tiếng ở Minh Châu này.

Đường Trọng và Ngô Thư vừa bước vào gian Thủy Vân Thiên, thì đã thấy Trương Thượng Hân đã ngồi cùng với Mã Long ở chỗ đó rồi.

Thấy Đường Trọng bước vào, Trương Thượng Hân và Mã Long cùng đứng dậy chào hắn.

Mã Long vẫn một vẻ mặt nhiệt tình như trước vươn tay ra, cười nói:

- Chào Đường tiên sinh, quả thực chúng ta thật là hữu duyên thiên lý đó. Minh Châu này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thế mà hai chúng ta chưa tới một ngày đã gặp nhau tới lần thứ hai rồi đấy.

- Có thứ duyên phận là do trời định, nhưng cũng có duyên phận là do bản thân chúng ta tự quyết định mà thôi. Thế nên để có thể kết bạn cùng với một người như Mã tiên sinh đây, dù có thiên sơn vạn thủy thì tôi cũng sẽ vượt qua. Đường Trọng cũng cười rồi nói.

- Nếu mỗi lần ăn cơm như thế này mà được gặp mỹ nữ như tiểu thư Trương Thượng Hân thì tôi dù có thiên sơn vạn thủy cũng sẽ vượt qua ngay. Mã Long cũng cười lớn rồi nói đùa. Tuy hắn không biết Ngô Thư nhưng vẫn khá có phong độ chào hỏi cô.

- Tuổi trẻ thực là tốt. Tới nơi nào cũng có mỹ nữ bầu bạn. Bên cạnh cậu cũng đã có mỹ nhân thì đừng có mà tranh với tôi nhé?

- Đây là người đại diện của tôi cô Ngô Thư. Đường Trọng giới thiệu.

- Chào Ngô tiểu thư. Mã Long liền bắt tay với Ngô Thư.

Sau một phen giới thiệu mọi người liền phân chủ khách ngồi xuống.

Mã Long mời Đường Trọng ngồi ghế chủ vị nhưng hắn không muốn. Ngược lại hắn muốn Mã Long ngồi chủ vị nên Mã Long dứt khoát cho bỏ ghế chủ vị đi, hai người một trái một phải, để cho Trương Thượng Hân và Ngô Thư ngồi vào giữa.

- Lúc Đường Trọng với Ngô tiểu thư chưa tới thì Thượng Hân đang kể chuyện cho tôi nghe về mấy chuyện lý thú trong nghề diễn viên đó. Quả là khiến người ta hâm mộ đó. Mã Long quả thực tìm đúng chủ đề để nói chuyện, dù mới chỉ tiếp xúc lần đầu thôi nhưng lại không hề làm cho không khí trở nên tẻ nhạt. Những người thành công chắc chắn có bổn sự, Mã Long là một kẻ rất biết khống chế cục diện,

- Đáng tiếc là cha mẹ tôi không sinh tôi ra đẹp trai chút nữa. Nếu không thì tôi cũng đi đóng phim chơi rồi. Nghĩ tới quả thực là rất hay đó.

- Mã tiên sinh là người làm đại sự, mấy cái chuyện khóc khóc cười cười này cứ để cho chúng tôi đi. Đường Trọng cũng cười cùng ông ta.

- Nhân sinh như trò chơi vậy đó, nếu không giết đại quái cửa ải này thì làm sao biết được nó sẽ rơi ra bảo vật gì, tôi thích chơi trò chơi. Nhưng cũng thích chơi nhiều trò khác nhau. Nhân sinh một đời, chuyện gì cũng thử một lần thì mới không làm cho con người cảm thấy tiếc nuối gì hết.

Mã Long không hề nói tới chuyện hôm qua, cứ như ông ta đã quên hết rồi. Điều này làm cho Đường Trọng thấy bất đắc dĩ, muốn mượn một đề tài nào đó để nói chuyện này mà không có cơ hội nào hết.

- Có nhiều thứ có thể thử, nhưng có những thứ thì không nên thử. Như là giả thần giả quỷ. Thế giới này thật có thần có quỷ hay sao? Một khi bị vạch trần thì không phải sẽ thân bại danh liệt sao? Hay như nhờ vào sự tín nhiệm của người khác để làm chuyện trái pháp luật thì quả thực làm cho người ta phải thống hận đó.

Vẻ mặt Đường Trọng chân thành nhìn về phía Mã Long rồi nói tiếp:

- Hôm này để Thượng Hân mời Mã tiên sinh tới ăn cơm, một là vì tôi cũng khá ngưỡng một phong cách làm việc của Mã tiên sinh, thứ hai đó là muốn xin lỗi Mã tiên sinh vì dù thế nào thì Thiên Cơ đại sư cũng là khách của Mã tiên sinh, mà hành vi lúc đó của tôi quả thực là quá vọng động rồi.

- Mọi chuyện tiếp diễn về sau càng làm cho tôi cảm thấy hối hận. Mà cũng rất là áy náy với Mã tiên sinh, bởi tôi nghe nói ngài là một người đáng để kết giao. Tôi không hài lòng với Thiên Cơ nhưng không thể không cho Mã tiên sinh đây chút mặt mũi. Bởi thế tôi cũng xin được nói xin lỗi với ông.

Mã Long chỉ một ngón tay về phía Đường Trọng, mặt cười quỷ dị mà nói:

- Đường Trọng à, cậu ấy, thanh danh lớn, tính tình bạo liệt, phong cách làm việc của cậu tôi rất là tinh tường. Cậu đã bao giờ chịu cúi mình xinh lỗi người khác bao giờ đâu?

Đường Trọng cũng cười theo:

- Đó là do tôi cảm thấy những việc mình làm là đúng. Nhưng mà bây giờ thì tôi nhận thấy cái sai của mình rồi.

- Bây giờ cậu cũng chưa biết mình có sai hay không đâu. Mã Long đung đưa ngón tay:

- Cậu vốn không có sai. Tôi cũng biết có phải cậu hoài nghi tôi là kẻ đứng sau bức màn mà giật dây đúng không?

- Sao có thể như thế được? Đường Trọng phủ nhận ngay:

- Tôi xin dùng danh dự của mình mà thề, Mã tiên sinh không phải là người làm ra chuyện này. Căn bản vì ông cũng là người bị hại mà.

- Cũng đúng. Tôi cũng là người bị hại mà. Lúc mà mấy người cấp dưới đưa tin tới cho tôi, tôi đã thấy mấy bức ảnh chụp nhà của Thiên Cơ ở Tiểu Ý sơn trên internet rồi, tuy không biết là ai làm, nhưng tôi thực không muốn trở thành bia đỡ đạn cho người ta. Đối với chuyện này tôi và cậu có cùng một quan điểm, truy cứu đến cùng