Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 697: Thù hận của nữ nhân




Đại sư quả nhiên là đại sư.

Nếu như chỉ là người bình thường, bị Đường Trọng dùng bình rượu nện cho một phát như vậy, chỉ sợ là ngất xỉu tại chỗ.

Đại sư ngoại trừ trên đầu chảy một chút máu, trên mặt lộ ra chút đau đớn, còn lại đều cảm thấy rất là bình thường không thể bình thường hơn.

Mặc kệ là đạo hạnh của đại sư ra sao, nhưng năng lực chịu đòn của ông tôi cũng thực mạnh.

Đường Trọng lúc trước hỏi như vậy, bây giờ thì tất cả người xem đều trợn mắt há mồm hiểu ra.

Đây chính là cái “tôii ương đổ máu” mà hắn dự đoán sao, quả thực là ăn gian quá đi?

Đại sư nổi giận.

Triệt để nổi giận.

Một tay lão chỉ thẳng vào Đường Trọng, tôiy còn lại thì bắt ấn, tức giận quát:

- Nếu không phải là trời cao có hiếu sinh mà tôi cần phải tuân thủ môn quy, thì ngươi bây giờ đã bị tôi đánh thẳng xuống chín tầng địa ngục rồi. May mắn giữ được một mạng mà còn không hiểu được, lại còn muốn làm nhục tôi nữa hay sao?

Lão lấy tay lau lau vết máu trên trán, ánh mắt khinh bỉ nhìn Đường Trọng:

- Tôi chính là được thần linh nhập thể, ngũ quỷ hộ pháp, chỉ là phàm vật sao có thể làm khó tôi?

Đường Trọng thuận tay lại cầm lấy một chai rượu đỏ khác, cười cười:

- Nếu ông có thần linh nhập thể, ngũ quỷ hộ pháp thật thì để cho tôi nện thêm một phát nữa đi nhá? Nếu lúc đó ông không có việc gì tôi sẽ quỳ xuống mà liếm bàn chân thối của ông, dập đầu gọi ông là sư phụ. Nếu muốn xin lỗi thì miễn đi, coi như hôm nay là tôi làm sai nhé?

Mọi người không nghĩ tới Đường Trọng còn muốn đánh nữa, liền đứng dậy ngăn cản hắn.

- Đường tiên sinh, Đường tiên sinh, chuyện này dừng tại đây đi ——

- Đại sư cũng là có ý tốt. Tin thì tin không tin thì thôi ——

- Kim cương bất hoại thể của đại sư anh cũng thấy rồi đấy, thôi mau đến xin lỗi ông ấy đi ——

- Nằm mơ.

Thấy ánh mắt chớp động của Đường Trọng, đại sư sợ hãi kêu lên:

- Phàm vật làm sao có thể thương tổn thân thể tôi, tôi là thần tiên mà sao có thể để cho tên côn đồ như cậu tùy ý làm nhục chứ? Bản tính tôi thuần lương, không nên bức tôi làm chuyện không hay. Tôi cũng không dấu gì, cậu đã bị tôi hạ “nghiệp chướng” lên người, nếu mà chậm trễ giải chú, bảy bảy bốn chín ngày nữa ắt sẽ gặp đại tai nạn.

Nói xong, đại sư cũng rất có phong phạm hất ống tay áo lên, chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa, lão lại không cam lòng xoay người lại lần nữa.

- Cẩm Tú quán này cũng đã bị tôi hạ “thi chú” rồi. Nếu như không giải, thì máu sẽ chảy thành sông.

Sau đó lão mặc kệ những ánh mắt hoặc kinh hãi hoặc hoảng sợ mà bước nhanh ra ngoài.

Ầm!!

Khôn biết có phải là nhìn không rõ do máu che mắt, hay là do đầu óc có chút mơ hồ mà lão không nhìn rõ đường, ngã nhào vào mấy cái ghế trước cửa.

Va chạm này quả thực chấn động chân khí, à không, tiên khí.

Hai chân đại sư hơi loạn, thân thể không giữ được liền ngã về phía trước.

Oạch!!

Đại sư ngã đập đầu xuống đất, cuối cùng không đứng dậy được nữa.

- Đại sư ——

- Đại sư ——

Âm thanh hốt hoảng của mọi người vang lên.

- Đây là chuyện gì cơ chứ?

Lâm Vi Tiếu thở phì phì tiến vào, nhìn thấy Đường Trọng đang thảnh thơi uống trà, giọng tủi thân nói:

- Thế giới to lớn như vậy, đâu thiếu cái lạ. Rõ ràng đây là một tên lừa gạt, mà ai cũng chịu ôm chân cho hắn, nói là muốn chúng tôi chịu trách nhiệm.

Đại tiên ngất xỉu, Lâm Vi Tiếu là chủ của Cẩm Tú quán, nên đành phải lưu lại để giải quyết chuyện lần này. Đường Trọng thì không có tâm tư ở đó mà hồ đồ với bọn họ nên bỏ đi về uống trà. Khoảng thời gian này hắn đã quá mệt mỏi, nên cần tìm chút thời gian mà nghỉ ngơi cho tốt.

- Có quan hệ gì với chúng ta chứ?

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Đại sư không phải nói chính mình có thần tiên nhập thể, ngũ quỷ hộ thân, phàm vật bình thường không thể gây thương tổn tới lão. Chẳng lẽ bình rượu tôi dùng là thần khí à? Nếu không phải thì chuyện này chẳng có quan hệ gì với chúng ta hết.

- Có khi là do vị thần tiên nhập thể kia có chuyện phải đi làm, hoặc là ngũ quỷ kia đi tắm hơi nên tạm thời rời đi, thân thể đại sư liền suy yếu nên mới bị ngã sấp xuống đất như vậy.

Nghe lời nói thú vị như vậy của Đường Trọng, Lâm Vi Tiếu nhịn không được mà phải bật cười.

Cô cười hì hì nhìn Đường Trọng nói:

- Đại sư này quả là đáng thương. Đi ra ngoài mà không tính được hôm nay gặp được một tên côn đồ.

- Bác sĩ không tự chữa được bệnh, đại sư cũng không thể bấm số cho mình.

Đường Trọng thành thật nói.

Nghe vậy, Lâm Vi Tiếu càng cười thêm vui vẻ.

- Cậu nói xem chuyện này cũng thật kỳ quái nha. Bên cạnh đại sư đều có một số người là quan lớn phú hào, đều là những kẻ khôn khéo chừng nào, sao lại có thể bị đại sư lừa gạt chứ? Ví dụ như Mã Long đó, tên này rất có tính cách, hắn làm sao lại có thể dâng không cái gì cho đại sư?

- Bởi vì lợi ích mà thôi. Mã Long không tin nhưng mà có người tin. Mà Mã Long cần chính là những người này nên hắn cũng đành phải tới. Mà hắn cũng là người mà người khác cần đến nên lại có thêm người. Cuối cùng là một đống người cùng tới. Quan viên và thương nhân, minh tinh và quan viên, thương nhân….đây chẳng phải là lợi ích cho toàn cộng đồng sao?

- Thì ra là vậy.

Lâm Vi Tiếu cười. Kỳ thật đạo lý này cô không phải là không rõ, chỉ là nghe chính miệng Đường Trọng nói ra, cô vẫn lên tiếng tán thưởng. Người phụ nữ thông minh là người biết làm nổi bật người đàn ông của mình còn người ngu xuẩn chỉ biết đè ép mà thôi.

- Đây cũng giống chuyện bộ đồ của hoàng đế thôi, mà tôi là chính là thằng nhóc vạch trần việc hoàng đế cởi truồng đó.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Nếu thế thì cậu em thân yêu của tôi, tại sao lại phải làm thằng nhóc vạch trần việc hoàng đế không mặc quần áo chứ?

Ánh mắt Lâm Vi Tiếu ẩn tình, dịu dàng hỏi.

- Hắn muốn lừa em, nên tôi cảm thấy tức giận.

Đường Trọng nhìn thẳng ánh mắt của cô mà nói.

Quả nhiên, đây là đáp án trong lòng Lâm Vi Tiếu nghĩ đến.

- Vậy thì cậu nhìn xem tôi có mặc quần áo hay không nào?

Lâm Vi Tiếu ánh mắt mê hoặc, giọng nói run rẩy nói.

Vừa nói cô liền tiện tay cởi nút áo trên bộ sườn xám của mình.

Đêm tối âm trầm, ánh sao ròi rọi. Quả là một đêm đẹp trời.

Rất nhiều người đã tiến vào mộng đẹp, cũng có một số người mới bắt đầu cuộc sống về đêm.

Đường Trọng từ trong Cẩm Tú quán đi ra thì bên ngoài đã thấy toàn là xe, xe xịn tập trung bên sông Hoàng Phổ vô số. Bao nhiêu người túm năm tụm ba lại vui đùa, tán tỉnh, sờ soạng. Đương nhiên cũng có kẻ cò kè mặc cả.

Đầu phố là một quán bar nổi tiếng khắp Minh Châu này, mà quán bar tiếp đó mọc lên như rừng vậy. Mỗi khi màn đêm buông xuống thì vô số người trẻ tuổi hoặc là làm ra vẻ trẻ tuổi đều tụ tập bước về phía này.

Có thể là để giải trí một chút, có thể là để giải tỏa nỗi ức chế lâu ngày. Chỉ cần xác định được mục đích là được.

Đường Trọng cũng không có tâm tư đi tham gia mấy chuyện náo nhiệt này, quay người hướng bóng hình xinh đẹp trên lầu kia vẫy vẫy tay, sau đó liền chui thẳng vào trong xe của mình.

Hắn lái xe ra khỏi bãi đỗ rồi tiến lên đại lộ mà đi.

Ban đêm lái xe quả thực là thoải mái bởi vì xe ít người cũng chẳng nhiều, tuyệt đối không gặp phải cảnh kẹt xe.

Nhưng tâm tình Đường Trọng cũng không thoải mái nổi.

Hắn bị người theo dõi rồi.

Từ Cẩm Tú quán đi ra thì có một chiếc BMW đi theo ngay phía sau. Hăn đi trên đường ven sông, nó cũng chạy theo. Hắn chuyển hướng lên đường Hoàn Thành, nó cũng chạy lên đường Hoàn Thành.

Đường Trọng tăng tốc, nó cũng tăng tốc. Đường Trọng đi chậm, nó cũng không có vượt qua.

Phịch!!

Đường Trọng liền đỗ xe ngay ven đường, hắn muốn xem xem kẻ đi sau mình là thần thánh phương nào.

Xe BMW chậm rãi nhích gần đến, rồi dừng ngay bên người hắn.

Cửa sổ xe mở ra, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mặt Đường Trọng.

- Tô Cẩm Dự.

Ánh mắt Đường Trọng lạnh như băng nhìn người con gái này. Người mà bị hắn thẳng tay ném vào thùng rác, vậy mà cô ta lại xuất hiện lần nữa trước mặt mình.

Trả thù sao?

Thiếu đi sự trở giúp của gia tộc, ngay cả công ty Giang Nam một tay cô ta gây dựng cũng không còn, cô ta còn vốn liếng gì để trả thù chứ?

- Người ta nói quý nhân thường hay quên. Không nghĩ tới Đường đại thiếu còn nhớ được tôi, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?

Thấy cái tên đàn ông trước mặt mình, tính nóng của Tô Cẩm Dự cũng không thể áp chế nổi nữa.

Nếu không phải do hắn làm sao cha mình phải ngồi tù, làm sao em trai mình lại chết thê thảm vậy?

Nhà tan cửa nát, đều là do cái tên này phá hoại.

Càng đáng buồn hơn chính là bởi vì trước kia tính cách cô chanh chua, tại Tô Hàng đắc tội rất nhiều người. Sau khi Tô gia xuống dốc, những người kia ngấm ngầm đả kích hay công khai phản kích, thật sự là làm cho cô phải chịu nhiều đau khổ.

Những ngày này, Tô Cẩm Dự chỉ có thể dùng từ “bi thảm” để hình dung.

- Nếu cô không muốn thế thì không làm cũng được.

Đường Trọng nói tiếp:

- Không phải ai tôi cũng có thể nhớ kĩ được.

- Đường Trọng.

Tô Cẩm Dự rốt cục nhịn không nổi.

- Cái gì vậy?

Nụ cười trên mặt Đường Trọng càng thêm thâm ý.

- Cô đã tự mình tìm đến cửa, chắc là muốn mắng tôi một trận hả? Nếu đây là sự trả thù của cô thì quả thực tôi hơi bị thất vọng rồi.

Nghĩ đến mục đích của chính mình lần này, Tô Cẩm Dự đành phải cố gắng nhịn nỗi bực dọc trong lòng mình.

Cô đẩy cửa xe ra rồi bước xuống xe, sau đó cúi đầu thật sâu trước Đường Trọng.

Bởi vì cô đang mặc chính là áo lót màu đen, bả vai cùng phần lớn da thịt trắng như tuyết hiện lên. Lúc mà cô cúi đầu, đôi nhũ phong tuyết trắng kia cứ như xích lõa trước mặt hắn.

- Tôi tới là để cám ơn anh.

Tô Cẩm Dự ngẩng đầu lên, nhìn Đường Trọng nói.

- Cám ơn cái gì?

Đường Trọng cười hỏi. Hắn quả thực không nhớ rõ chính mình chủ động giúp cô ta làm chuyện gì.

- Cám ơn thay tôi báo thù cho em trai tôi.

Vẻ mặt Tô Cẩm Dự thành thật nói. Đôi môi hồng mấp máy, hiện lên vẻ phong tình vạn chủng.

Đáng tiếc, Đường Trọng bây giờ không có tâm tình, cũng không có quá nhiều khí lực ——

- Vậy sao?

Khóe miệng Đường Trọng hơi vểnh, cười tủm tỉm nhìn Tô Cẩm Dự.

- Tôi biết không phải là anh vì em trai tôi mới làm chuyện này, nhưng mà cuối cùng thì Khương Như Long cũng bị anh đánh gãy hai chân. Em trai tôi chết chắc chắn là do Khương Như Long làm hại. Tai nạn lái xe sao? Lấy kĩ thuật của em trai tôi làm sao có thể xảy ra tai nạn được? Quả thực là chuyện cười.

- Nếu là như vậy, cô xác thực cần phải cám ơn tôi. Tuy nhiên tôi sẽ không thừa nhận hai chân Khương Như Long tê liệt có quan hệ tới tôi đâu nha.

- Thế nhưng hắn bây giờ còn sống, em trai của tôi thì đã chết.

Tô Cẩm Dự nhìn Đường Trọng, hơi dừng lại nói.

Trong giọng nói của cô, không hề che dấu sát ý chút nào.