Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 695: Đại sư




Trong lúc Đường Trọn và Lâm Vi Tiếu đang thương lượng việc tổ kiến lại và khuếch trương công ty thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

- Mời vào.

Lâm Vi Tiếu vừa hô lên thì một cô gái kiều diễm mặc trang phục nghề nghiệp màu đen từ từ đẩy cửa bước vào, áy náy nhìn Đường Trọng mỉm cười, rồi mới hướng Lâm Vi Tiếu nói:

- Lâm tổng, Mã tiên sinh đã đến, muốn mời cô tới uống chén rượu.

Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng rồi nói:

- Bảo Mã tiên sinh tí nữa tôi sẽ qua bên đó.

- Vâng.

Cô ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

- Người hâm mộ em hả?

Đường Trọng cười hỏi.

- Là một vị khách khá quan trọng. Sao nào? Ghen hả?

- Có chút thôi.

Đường Trọng ra vẻ tủi thân nói.

- Nếu vậy để em từ chối hắn nhá.

Lâm Vi Tiếu cười hì hì nói. Mặc dù biết Đường Trọng chỉ là vui đùa cùng mình nhưng tận sâu đáy lòng vẫn rất là hưởng thụ điều này. Đối với những người phụ nữ làm thương nhân, sau khi thỏa mãn được phương diện vật chất thì chỉ cần nhận được chút cảm tình liền dễ bị rung động.

- Ông ta có vui vẻ hay không thì mặc kệ, nhưng cậu em của chị không vui thì chị phải quan tâm rồi.

Đường Trọng vẫy vẫy tay, Lâm Vi Tiếu mặc một thân sườn xám màu sen trắng có điểm xuyết những bông hoa đỏ, sắc mặt đỏ bừng bước tới trước mặt hắn.

Ai cũng biết rằng, Cẩm Tú nữ vương chính là điển hình của người phụ nữ sườn xám. Mà sườn xám quả đã trở thành tiêu chí cho Lâm Vi Tiếu.

Người biết mặc sườn xám, nhất định là cực phẩm mỹ nhân.

Lâm Vi Tiếu người cao chân dài, làn da trắng như tuyết. Lúc mặc sườn xám lên thì những đường cong thân thể lả lướt hấp dẫn xuất hiện, cặp mông vì thế mà vểnh lên, bờ eo càng thêm đẫy đà, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đủ quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Đường Trọng cũng biết một người phụ nữ khác khi mặc sườn xám lên mình cũng cực đẹp, bởi phong cách uyển chuyển khi mặc sườn xám được cô ấy phát huy vô cùng tinh tế.

Đương nhiên lúc này hắn cũng không dở hơi đến mức mà bình phẩm về sự phân biệt của hai người ra ngoài miệng được.

Đường Trọng thò tay ôm cái eo nhỏ nhắn, hơi dùng chút lực kéo, cô liền “nha” một tiếng rồi bổ nhào vào trong lòng hắn.

Tay hắn vuốt ve tấm lưng mềm mại, miệng thì nói:

- Chị khóa trên càng ngày càng biết nói chuyện nha.

- Biết làm sao được chứ.

Lâm Vi Tiếu nhẹ nhàng thở dài:

- Cậu được nhiều người thích như vậy, nếu chị đây không cố gắng chút nha có khi cũng bị cậu lãng quên rồi.

Nghe được những lời ai oán này nội tâm Đường Trọng cũng rất là áy náy. Ngẫm lại thì đúng là bản thân cũng khá lâu rồi không tới Cẩm Tú quán thăm người ta.

- Sao có thể như vậy được? Chẳng là thời gian này có chút bận mà thôi.

Đường Trọng an ủi.

- Em biết chứ.

Cô ôm chặt eo hắn mà cười khanh khách:

- Chỉ cần anh có thể cho em một lời giải thích, dù cho nó thật hay giả thì em cũng vẫn vui. Vì anh giải thích nghĩa là em vẫn nhớ chị. Nếu một ngày kia mà đến giải thích cũng không có thì người ta đau lòng chết mất.

- Vậy từ này về sau không cho phép buồn như thế nữa, như là người ta khất nợ em không bằng.

Vừa nói hắn vừa vỗ một cái lên cặp mông co dãn ấy.

- Em biết mà.

Lâm Vi Tiếu rên khẽ một tiếng. Một vỗ này quả thực đã khơi dậy lửa nóng trong lòng cô như là ngọn cỏ gặp mưa thì đứng dậy vậy. Nếu như không phải ở nơi này, thì cô quả muốn được hoan hảo với Đường Trọng một phen.

- Mã tiên sinh này cũng khá thú vị, em nghĩ anh nên thử làm quen với ông ta.

Lâm Vi Tiếu nhắc lại lần nữa, đã khiến cho Đường Trọng hiểu ra cái vị Mã tiên sinh kia là thần thánh nơi nào rồi. Ở đất Trung Hoa này, còn có mấy ông Mã tiên sinh mà có thể khiến cho Lâm Vi Tiếu phải đích thân tới uống rượu cùng mà còn phải chú ý tới mặt mũi của ông ta?

Nhưng Đường Trọng cũng không có ý đáp ứng chỉ cười nói:

- Mấy ngày nay mệt mỏi quá rồi không muốn xã giao gì hết. Em cứ đi đi thôi. Chút nữa anh xuống lầu đi quanh kiểm tra nhân viên chút xem có ai lười biếng không thôi.

Lâm Vi Tiếu lại dính với Đường Trọng một lúc rồi mới không tình nguyện mà tách ra.

Lâm Vi Tiếu dưới sự dẫn đường của một nhân viên bước vào phòng lớn nhất của Cẩm Tú quán, chưa bước vào mà đã nghe thấy những âm thanh quái dị vọng ra.

Bên trong có sáu bảy vị khách đều không ngồi, tất cả đều đứng thành một vòng. Họ đang nghe một lão già mặc trang phục thời Đường màu đen, rất có phong phạm của thần côn giảng giải gì đó.

- Đầu tiên là nói về cái tên, “Cẩm” tách ra thì bên trái là “Ngân” ý chỉ là vàng, ý nói là sinh ý của cửa hàng rất là tốt. Ngày kiếm đấu vàng. Ta nói đúng chứ?

Lão già hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Có kẻ phụ họa.

- Lại nhìn bên phải của nó, là cái gì? Bạch điều? Bạch điều là gì? Là vải trắng. Mà vải trắng có nghĩa gì? Nước ta có một câu là “Đốt giấy để hiếu”, “hiếu” là gì? Đó chính là vải trắng này. Một bên là tiền tài nhưng bên kia lại là cái chết. Ngày kiếm đấu vàng nhưng cũng hấp thu Âm sát chi khí. Cứ kéo dài như thế khiến nơi này biến thành tử địa.

- Lại nói tiếp về vấn đề này. Nước ta có tam đại long mạch, trong đó có một đầu long mạch ở Minh Châu này. Nó ở nơi nào? Chính là ở sông Hoàng Phổ. Mọi người nhìn từ trên cao xuống xem con sông khúc khuỷu có giống một con Cự Long đang du động không? Trước đây lúc người ta xây cầu bắc qua sông, khi đóng cọc xuống sông, dù cho công nhân có cố gắng đến mức nào thì cọc cũng không đứng được. Ban ngày đóng cọc, ban đêm sóng lên đánh bật đi. Trát xi măng lên thì xi măng chưa khô thì đã bị nước cuốn đi. Kinh khủng hơn nữa có biết bao nhiêu người đã thiệt mạng nơi đây không?

Lão già này quả thực có thiên phú kể chuyện, mỗi khi đưa ra câu hỏi đều dừng lại làm điểm nhấn. Mà hắn kể chuyện lại là những thứ ít ai biết, hơn nữa cùng chung nhịp với vấn đề phong thủy nên ai cũng chăm chú nghe.

Mà Lâm Vi Tiếu sau khi kinh ngạc cũng đứng ở cửa ra vào nghe tiếp.

- Một trăm linh tám vị hảo hán.

Lão già ra vẻ cao thâm cho ra đáp án của lão.

Xôn xao —— mọi người đều kinh hãi.

- Nhiều thế sao? Sao từ trước tới giờ chưa có nghe qua loại chuyện này chứ?

- Tôi cũng có nghe qua, trước kia không tin nhưng đại sư nói thế thì tôi tin.

- Nghe nói đây là cơ mật quốc gia, cũng chỉ ít người biết được. Đại sư làm sao có thể biết được vậy?

- Tôi làm sao mà biết ư?

Lão già cười lạnh nói:

- Loại phá hoại phong cảnh này trong nghề chúng ta là gọi là đóng Long trụ. Có người đóng cọc lên người rồng, nó sẽ để im sao? Nếu không giải quyết cho tốt thì chỉ sợ cái đất Minh Châu này sẽ có đại nạn.

- Mới đây có một vị đồng môn sư đệ của tôi đi qua nơi đây, thấy cảnh này, thở dài nói nghiệp chướng rồi. Lúc đó có một vị quan viên đi cạnh liền hỏi sư đệ ta duyên cớ gì lại nói thế, sư đệ chỉ sông Hoàng Phổ kia mà nói Long hưng chi địa sao có thể tùy ý phá hoại? Đây là đại họa cho con cháu đó.

- Sau đó thì sao?

Có người gấp giọng hỏi.

- Sau cầu chuyển thành cầu hình vòm, dưới cầu không có cái cọc nào thì mọi sự mới thái bình. Đại sư vẻ mặt đắc ý nói.

- Quá thần kỳ. Thế giới to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Có kẻ tán thán.

- Nhưng mà đại sư, long mạch thì có quan hệ gì với Cẩm Tú quán đây?

Lâm Vi Tiếu nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lão già xoay người tìm kiếm người lên tiếng, thấy được Lâm Vi Tiếu ở cửa ra vào, đôi mắt đục ngầu liền tỏa sáng, nhưng không chịu mở miệng trả lời vấn đề cô hỏi.

Đại sư thật có phong phạm đại sư nha.

Một gã đàn ông thấp bé thấy Lâm Vi Tiếu đứng ở cửa liền bước tới đón, cười lớn:

- Lâm tổng, cô cuối cùng cũng tới. Thật sự xin lỗi, chúng tôi đang nghe đại sư kể chuyện nên không phát hiện cô đã tới.

Lâm Vi Tiếu vẫy vẫy tay, sau lưng có phục vụ dùng khay mang một chai rượu đỏ tới.

- Mã tiên sinh đã lâu không gặp mà phong thái ông vẫn như trước. Đây là một chai rượu tôi sưu tầm, chỉ là món quà nhỏ mong ông nhận lấy cho.

Lâm Vi Tiếu bây giờ giao tiếp rất tốt, dù cho có đối mặt với một ông chủ tầm cỡ như Mã Long cũng có thể vui vẻ trò chuyện, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

- Mỹ nhân tặng rượu là vinh hạnh của Mã Long tôi đây.

Chủ tịch tập đoàn Thiên Long cười nói:

- Sao nào? Lâm tổng cũng có hứng thú với phong thủy à?

Lâm Vi Tiếu cười nũng nịu rồi nói:

- Vốn là không có hứng thú lắm. Nhưng vì có liên quan đến Cẩm Tú quán thì tôi đành phải hỏi thôi.

- Vậy thì nên nhờ đại sư giảng giải cho cô.

Mã Long nói rồi quay hướng đại sư:

- Đại sư, mỹ nhân có chuyện muốn nhờ người không thể cự tuyệt đó.

Đại sư rất lãnh đạm liếc Lâm Vi Tiếu nói:

- Cô gái, cô có huyết quang tai ương.

- Cái gì?

Lâm Vi Tiếu cả kinh:

- Phá giải thế nào?

- Muốn giải không khó nhưng cần thành ý.

- Thành ý thế nào?

Đại sư nhìn xung quanh rồi nói:

- Ở đây nói bất tiện lắm.

- Vậy thì đại sư à, nói ở nơi nào mới là tiện đây?

- Có duyên thì sẽ hội ngộ.

Đại sư ra vẻ cao thâm nói.

Có duyên? Cái gì là có duyên?

- Đạo trường của đại sư là ở Tiểu Ý sơn. Cô cứ tới đó tìm người hỏi đại sư là biết.

Có người nhắc nhở.

- Vậy thì cám ơn. Có thời gian nhất định sẽ tới tìm đại sư.

Nghe Lâm Vi Tiếu nói thế, khóe mắt đại sư lóe lên tia vui vẻ rồi rất nhanh biến mất.

- Quen biết cũng coi như có duyên. Ta tặng cho cô thêm một câu, tiền chỉ là lợi nhỏ, mạng mới là lợi lớn. Nếu như chỉ lo làm việc mà quên đi mạng mình thì có lợi ích gì? Cho nên ta khuyên cô nên tìm cơ hội tới Tiểu Ý sơn một chuyến. Chỉ cần thành tâm ta sẽ hóa giải nghiệp cho cô. Để cô cả đời vô bệnh vô tai, tình cảm sự nghiệp thuận lợi.

- Đúng đấy Lâm tổng, bản lĩnh của đại sư rất đáng tín nhiệm.

Một người trung niên nói:

- Có một minh tinh nghề nghiệp không thuận lợi đi tìm đại sư giúp đỡ, giờ lăn lộn trong giới rất mạnh.

- Ở nhà đại sư tôi còn thấy ảnh chụp chung với rất nhiều quan viên, đây toàn là cán bộ cao cấp hết.

- Nghe nói Lý Linh Ngọc tới chỗ đại sư cầu con trai đúng không?

Nghe mấy vị khách tán dương mình nhưng mặt đại sư không chút biểu tình, như muốn nói chút chuyện nhỏ thôi, nói tới chỉ làm cho người ta khinh thường.

- Tôi chỉ tính toán chút thôi cũng thấy đại sư có tai ương huyết quang đó.

Đường Trọng đứng ở cửa ra vào cười lớn nói.