Hội sở Tây Lâm là một trong những hội sở cao cấp ở Minh Châu này, cũng theo quy chế quản lý bằng thẻ. Người không có thẻ hội viên thì không có tư cách tiến vào nơi này.
Khi Đường Trọng ba người vừa lái xe tới cửa của hội sở, thì chiếc Audi của Đường Trọng bị bảo an ở đây chặn lại.
- Xin các anh lấy thẻ hội viên ra.
Bảo an sau khi chào một cái, cung kính nói.
- Tôi không có thẻ hội viên, tôi chỉ là tới tìm người thôi.
Hoa Minh thò đầu ra vừa cười vừa nói.
- Thế thì rất xin lỗi. Không có thẻ hội viên, tôi không thể nào cho mấy người đi vào được.
Thái độ làm việc của bảo an vẫn khá nghiêm túc.
- Làm thế nào thì mới có thể được đi vào?
Hoa Minh vẫn nhẫn nại hỏi.
- Nếu có hội viên có thẻ khách quý ở trong thông báo ra ngoài thì chúng tôi mới có thể cho các anh vào.
Hoa Minh bất đắc dĩ, chuần bị móc điện thoại ra để gọi cho anh trai hắn nhờ giúp đỡ.
- Ây, ây. Chờ chút.
Đường Trọng ngăn cản Hoa Minh, vừa cười vừa nói:
- Nếu như nhớ không nhầm thì tôi cũng có thẻ hội viên ở đây.
- Cậu có thẻ hội viên á?
Hoa Minh cùng Lương Đào đồng thời hỏi.
- Nhưng chẳng qua để ở chỗ người khác, cũng không có thời gian tới lấy.
Hắn vừa cười vừa nói:
- Chờ tôi gọi điện đã.
Đường Trọng lấy di động của mình ra, rồi bấm máy gọi cho William, hắn cười nói:
- William có chuyện cần làm phiền anh đây. Tôi đang ở hội sở Tây Lâm, nhưng bị bảo an chặn lại vì không có thẻ hội viên.
William nghe vậy liền hiểu nhã ý, cũng cười mà nói:
- Cậu lại quên không mang thẻ chứ gì?
Chờ chút tôi gọi điện đã.
Mấy phút sau, một cô gái trẻ bước nhanh ra đón. Nhìn chiếc Audi bị chặn trước cửa hội sở, liền cúi gập người chào rồi hỏi thăm:
- Xin hỏi vị nào là Đường Trọng tiên sinh?
- Là tôi.
- Đường tiên sinh, chào anh. Tôi là người quản lý Minh Nhã của hội sở Tây Lâm. Rất vinh hạnh khi anh tới hội sở Tây Lâm của chúng tôi, tôi tới nghênh đón mấy người vào.
Vẻ mặt Minh Nhã tươi cười. Cô xoay người sang hướng bảo an, phất phất tay, bảo an liền cho xe chạy vào.
Sau khi chiếc xe ngừng lại, Minh Nhã lại mang theo mấy cô gái xinh đẹp chạy tới. Trong tay mỗi người bon họ đều cầm một chiếc ô, sợ những vị khách quý này bị ướt người vì mưa.
Minh Nhã tự mình che ô cho Đường Trọng, tiện hỏi:
- Đường tiên sinh là lần đầu tiên đến Tây Lâm à?
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu. Hắn đã nghe nói về Tây Lâm, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới chơi.
Hắn cũng nghĩ lấy năng lực của William ở Minh Châu thì kiếm cho hắn một tấm thẻ hội viên cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Quả nhiên là William không để cho hắn thất vọng.
- Vậy để tôi giới thiệu cho anh một chút về hội sở Tây Lâm của chúng tôi nhé?
Minh Nhã cười hỏi. Cảm giác mà cô tạo ra người nghe thực như là bạn bè đang tùy ý nói chuyện với nhau, nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng, rất dễ chiếm được sự yêu thích của người khác.
- Không cần đâu. Tôi tới đây chỉ là gặp bạn mà thôi.
- Vậy bạn của anh đang ở nơi nào?
Đường Trọng quay người nhìn về phía Hoa Minh, Hoa Minh nói:
- Hoa Sơn sảnh.
- Để tôi mang mấy người tới.
Minh Nhã nói với Đường Trọng.
- Cám ơn.
Đường Trọng cười nói.
Từng gian của Tây Lâm đều lấy tên núi nổi danh của Hoa Hạ mà đặt tên, ví dụ như Thái Sơn, Hoa Sơn, Hoàng Sơn các loại… Minh Nhã đứng trước cửa phòng Hoa Sơn, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.
- Mời vào.
Bên trong truyền ra âm thanh uy nghiêm của một người đàn ông.
Minh Nhã đẩy cửa vào, vừa cười vừa nói:
- Tiên sinh, khách của ngài tới rồi.
Sau đó cô lùi sang một bên, để cho Đường Trọng ba người đi vào.
Thấy Hoa Minh xuất hiện trước mắt làm cho Tiền Quân có chút thất thần.
Hắn cố ý không thông báo cho bảo an, chính là chờ điện thoại cầu cứu của Hoa Minh. Để cho hắn hiểu rõ một điều, không có sự trợ giúp của gia tộc thì hắn chẳng là cái gì hết.
Nhưng hắn sao đã tới được đây nhỉ? Hắn vào bằng cách nào?
Tất nhiên vẻ mặt qua hắn cũng chỉ thoáng qua thôi. Hắn nhíu nhíu mày nhìn Đường Trọng và Lương Đào bên người Hoa Minh mà hỏi:
- Hai người bọn họ là ai? —— Đường Trọng?
Hỏi cái câu đó rồi Tiền Quân mới phát hiện ra, cái tên đầu trọc lốc kia không phải là đại minh tinh vang danh Đường Trọng đó sao?
Hắn biết Hoa Minh cùng với tên minh tinh này quan hệ vô cùng tốt, không nghĩ rằng hôm nay hắn cũng đưa người này tới.
- Đường Trọng, Lương Đào đều là anh em tốt của em.
Hoa Minh cười lớn nói:
- Nghe nói anh muốn mời khách ăn cơm, nên em đem bọn họ tới. Anh em tốt sao có thể ăn mảnh được, phải không anh trai?
Ánh mắt Đường Trọng lại nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngồi cạnh Tiền Quân, sao cô ta lại chỗ này?
Cô gái bị Đường Trọng nhìn chằm chằm vào khiến cho toàn thân không thoải mái đành đứng lên chào hắn:
- Đường đại ca, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được anh.
Lý Sắt.
Một trong những diễn viên nữ trong phim Hắc Hiệp tập 4, người phụ nữ ngoan độc tính kế tráo quả bom giả thành thực, suýt chút nữa khiến cho Đường Trọng nổ thành một đống thịt rồi.
Cũng bởi bộ phim Hắc Hiệp đang vô cùng hot, mọi người đều chú ý tới tất cả các diễn viên chính trong phim. Cho nên Đường Trọng vãn chưa có cơ hội để có thể tìm cô gái này hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới cũng thể ở nơi này gặp phải cô ta. Hơn nữa, cô ta giống như có quan hệ mật thiết với anh trai Hoa Minh. Vừa rồi lúc bước vòa cửa, Đường Trọng còn tận mắt nhìn thấy cô ta đút cho Tiền Quân một trái anh đào nữa.
Quan hệ tình nhân sao?
Phải chăng Tiền Quân biết về cái vụ nổ bom ấy? Hắn có đảm nhiệm chuyện gì trong vụ án ấy không nhỉ?
Tốc độ suy nghĩ thực nhanh, chỉ trong chút thời gian mà Đường Trọng đã nghĩ tới khá nhiều khả năng.
Đường Trọng chỉ chỉ Hoa Minh nói:
- Cậu ấy nói là mang bọn tôi đi ăn, tôi sao bỏ lỡ được cơ hội tốt như thế chứ.
Tiền Quân chỉ cái bàn lớn trước mặt:
- Mọi người ngồi hết đi. Muốn ăn gì cứ thoải mái mà gọi. Mọi người cứ tùy ý, không cần khách khí làm gì.
Ba người cũng không khách khí nữa, Hoa Minh chọn một phần bò bít tết và trứng cá muối, Lương Đào thì chọn một phần bít tết với hai phần trứng cá muối.
Đường Trọng thực chất đã ăn cơm ở nhà thầy giáo rồi, nhưng vì để phối hợp với mấy người cũng chọn một phần salad.
Lý Sắt chủ động mang một bình rượu đỏ rót cho ba người một ly cười nói:
- Nào, khó có cơ hội gặp mấy người, tối hôm nay nhất định phải uống cho sướng nha.
Hoa Minh không động tới ly rượu mà nhìn vào Tiền Quân ngồi đối diện hỏi:
- Anh gọi em tới cũng chỉ là mời ăn thôi sao?
- Ăn trước đi đã. Ăn no rồi mới có tâm tình mà nói chuyện. Tiền Quân nói. Có Đường Trọng với Lương Đào ở đó, làm sao mà nói chuyện với Hoa Minh được?
Ngoại hình Tiền Quân và Hoa Minh khá tương tự nhau, đều giống mấy con tinh tinh. Chẳng qua là hắn so với Hoa Minh thì trắng hơn chút, khí chất của hai người cũng khác nhau khá nhiều.
Hoa Minh thì cả ngày nói cười không chút hình tượng nào, giống như một tên đại tinh tinh chỉ biết làm trò.
Tiền Quân thì khá nghiêm túc, vững như thạch bàn. Khi nói chuyện thì đâu ra đó, trông cũng khá là tâm kế.
Mà hắn ngồi ở đâu thì cũng thẳng lưng, đem tới cảm giác kiêu ngạo, coi rẻ mọi thứ. Như hắn chẳng để ai vào mắt hết.
Đâylà bệnh chung của mấy tên công tử. Đường Trọng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.
- Đúng rồi. Cứ ăn đã, ăn no mới uống rượu nói chuyện phiếm sau.
Lý Sắt cũng phụ họa nói.
Ba người cũng không khách sáo, liền bắt đầu động thủ. Đồ ăn vừa lên liền cắm cúi vào mà ăn. Họ cũng chẳng quan tâm gì tới hai người chủ nhà là Tiền Quân với Lý Sắt.
Cơm nước no nê, Hoa Minh cũng chẳng quan tâm hình tượng mà tiện tay lấy cái khăn trước mặt lau miệng rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa. Em cũng phải về trường đây. Không khéo có giáo viên kiểm tra phòng đêm nay, mà đại ca còn ở Minh Châu vài ngày đúng không? Nếu có thời gian em mời anh một bữa thịt nướng cổng trường. Béo mà không ngán, quả thực là mê người a.
Tiền Quân nhìn Hoa Minh rồi nói:
- Hai vị xin hãy về trước. Còn em thì ở lại đây, tối nay hai anh em chúng ta còn bàn chút chuyện nữa.
- Không được không được.
Hoa Minh cự tuyệt:
- Anh biết Đường Trọng không? Hắn là diễn viễn chính trong phim Hắc Hiệp nổi tiếng đó, nhưng mà hắn vẫn là bạn cùng phòng với em, đã lâu rồi mà hắn không có về phòng ngủ. Hôm nay mới tới nghỉ một lần, tối hôm nay tụi em chuẩn bị thức khuya tán chuyện rồi. Bia, hạt dưa, lạc đều đã chuẩn bị đủ hết, đại ca này, anh còn có mỹ nữ bầu bạn, em không quấy rầy anh nữa ha. Bye bye.
Nói xong, Hoa Minh đã chuẩn bị chuồn đi.
- Hoa Minh.
Tiền Quân lên tiếng quát.
Hoa Minh dừng lại, khóe miệng mang theo
một tia cười lạnh.
Như thế nào? Rốt cục nhịn không được?
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào chính mình, Tiền Quân cố nén cơn tức trong mình:
- Anh là nghe theo lệnh của cha với chú tới đây, có chuyện quan trọng cần bàn bạc với em.
- Bàn cái rắm ấy.
Hoa Minh cũng nổi giận:
- Không phải là muốn tôi cắt đứt quan hệ với Vương Tuyết Phủ, sau đó tới Kiều gia ôm váy cái con mụ được gọi là xe taxi đó sao? Có cái quái gì để mà bàn bạc nữa chứ? Tôi đã nói với họ rồi, tôi không thích. Tôi không làm.
Hoa Minh không ngốc, sao mà hắn không biết được cái thằng anh chưa bao giờ coi trọng hắn cố ý tới để nói với hắn chuyện gì?
Nếu như Vương Tuyết Phủ vẫn là con gái của hiệu trưởng Nam Đại Vương Trì Quốc, Tiền gia có lẽ cũng sẽ vui vẻ để cho hai người trẻ tuổi này kết hôn mà thôi.
Nhưng do vụ án Vương Tư Ninh ảnh hưởng nên Vương Tri Quốc đã sớm nghỉ hưu rồi. Thế nên Tiền gia cảm thấy hôn sự lần này đã không còn môn đăng hộ đối nữa rồi.
Bọn hắn cũng muốn đặt quan hệ với Kiều gia thêm một bước nữa, thế nên có ý tứ muốn thông gia. Tiền Quân đã sớm kết hôn rồi, nên chỉ có thể đặt mục tiêu đó lên người của Hoa Minh mà thôi.
Không thể không nói, cái chuyện hào phú thông gia cũng quá bình thường rồi. Hưởng thụ cuộc sống xa hoa thì cũng phải gánh lấy nghĩa vụ của mình. Không có mấy người có thể thoát khỏi vận mệnh được.
Khương Khả Nhân muốn phản kháng, kết quả chính là kết cục bi thảm gia đình tan nát đó thôi.
- Đây là ý muốn của cha với chú.
- Để họ tới mà nói chuyện với tôi.
Hoa Minh lạnh giọng nói.
- Làm càn.
Tiền Quân cũng nổi giận:
- Hoa Minh mày cũng là một thành viên của Tiền gia đấy. Có nhiều chuyện mày có thể làm loạn được, nhưng có những chuyện thì mày không thể từ chối. Chuyện này đã quyết rồi, mày không chống đối được đâu.
- Nếu tôi hết lần này tới lần khác muốn chống đối thì sao?
- Thế thì không thể trách mọi người không nói tình thân.
- Tôi ngược lại cũng muốn xem mấy người làm thế nào gọi là không có tình thân.
Hoa Minh mỉa mai:
- Anh không thấy tên của tôi sao? Tôi căn bản không coi mình là người Tiền gia, dựa vào cái gì bắt tôi phải hi sinh cho các người? Dựa vào cái gì mà muốn tôi lấy ai là phải lấy, tôi sẽ cho các người thấy tôi lấy ai là do ai quyết định?