Chặt hai chân rồi đuổi hắn ra khỏi nhà.
Từ công tử nhà giàu biến thành tên ăn mày tàn tật, cái này so với giết bọn họ còn dễ chịu hơn.
Sự chênh lệch khác biệt này khiến người ta điên cuồng, chứ đừng nói đến việc sinh sống ngày sau.
Khương Khả Kỳ lớn tiếng khóc, dập đầu kêu bang bang nhưng Khương Lập Nhân vẫn cắn chặt hàm răng, không nhúc nhích.
Lão phu nhân nóng nảy chạy tới van xin Khương lão gia tha cho con trai một lân, Khương Lập Nhân tức giận quát:
- Từ bao giờ mà một người đàn bà làm chủ chuyện nhà họ Khương hả? Tôi là tộc trưởng nhà họ Khương, có công thì thưởng, có sai thì phạt, phải tuân thủ qui định của tộc nếu không sau này nhà họ Khương làm sao duy trì được?
- Nhưng nó cũng là con ông mà.
Lão phu nhân khóc nói.
- Con tôi sẽ không làm loại chuyện táng tận thiên lương này.
Khương Lập Nhân tức giận đỏ mặt quát, giống như Khương Khả Kỳ không phải con của ông vậy.
- Anh cả, Khả Kỳ chỉ đùa một chút thôi, nó nói nó không có ác ý mà, chuyện này bỏ qua đi.
- Đúng thế, không phải Khả Nhân không bị thương sao? Nếu Khả Kỳ thật sự muốn thương tổn Khả Nhân thì chúng ta đâu cứu được Khả Nhân chứ..
- Chắc là anh em chúng nó giận dỗi nhau thôi, chúng ta không cần ra tay nặng với bọn trẻ mà. Hơn thế nữa, gia pháp kia cũng lạc hậu mấy trăm năm rồi, bao nhiêu năm không sử dụng rồi. Nếu bây giờ chúng ta dùng tới thì chính là phạm pháp đấy.
Mặc kệ thật lòng hay giả ý, mấy đứa em trai em gái của Khương Lập Nhân vẫn khuyên nhủ ông bỏ qua cho Khương Khả Kỳ lần này.
Khương Lập Hành hơi trầm ngâm nói:
- Anh cả, chúng ta chấp hành điều thứ hai, bỏ qua điều thứ nhất được không?
Ý của Khương Lập Hành là đuổi Khương Khả Kỳ ra khỏi nhà mà không cần đánh gãy chân hắn. Bởi như vậy, Khương Lập Nhân vừa không còn thể diện ở Yến Kinh đồng thời mất đi uy nghiêm ở nhà họ Khương và không còn được người họ Khương khác ủng hộ. Không chỉ thế, Khương Khả Kỳ vẫn quan hệ thân thiết với Khương Như Long mà Khương Như Long lại quan hệ rất thân với cháu gái hắn là Khương Di Nhiên cho nên hắn vẫn khá thiên vị Khương Khả Kỳ.
Tên ranh này vậy mà lại bắt cóc Khương Khả Nhân rồi, chỉ số thông minh đã không cao mà lại dám có gan lớn như thế. Đáng tiếc, nếu có thể làm Khương Khả Nhân chết đi thì đâu có chuyện ngày hôm nay.
- Không được.
Sắc mặt Khương Như Long tái nhợt từ chối:
- Ai nói giúp cũng vô dụng. Người đâu, chấp hành gia pháp.
Lão quản gia Khương Lâm đứng trong góc nhỏ không nhúc nhích. Bình thường những lúc như thế này đều là ông ta phân phó người làm chuẩn bị các việc để chấp hành gia pháp. Đây thuộc phạm vi chức trách của ông ta.
Nhưng hắn đâu dám làm chuyện này chứ?
Hắn đúng là quản gia của nhà họ Khương nhưng nếu hắn chủ trì chấp hành gia pháp đối với Khương Khả Kỳ thì những người nhà họ Khương này sẽ không ăn tươi nuốt sống hắn sao? Dù là mình già rồi không e ngại cái gì nhưng con cháu mình thì sao? Dù không thể kết thêm mấy mối quan hệ tốt cho chúng thì cũng không thể kết thêm tử thù cho chúng chứ.
- Khương Lâm, tôi nói chấp hành gia pháp. Ông quên chức trách của mình rồi hả?
Khương Lập Nhân bắt đầu tức giận với Khương Lâm. Tộc trưởng nhiều năm không tức giận vậy mà tối nay lại bão nổi nhìn ai cũng không vừa mắt.
- Dạ, lão gia.
Dù Khương Lâm có tiểu tâm tư nhưng bây giờ Khương Lập Nhân đã trực tiếp nhắm vào mình thì hắn cũng không có gan chống lại.
Không ngừng phân phó người dưới, có người chuẩn bị hương án ở nhà thờ tổ, có bốn người đàn ông tráng kiện ăn mặc gọn gàng tiến đến, hai người nhấc tay hai người nhấc chân khiêng Khương Khả Kỳ tiến về từ đường.
- Ông già kia, nếu ông dám đụng đến con tôi…
Lão phu nhân tức giận công tâm, chưa nói hết câu đã ngất đi.
- Mẹ.
- Mẹ.
Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh nhanh chóng chạy lên, sốt ruột hô.
Mấy người phụ nữ khác cũng xúm lại, có người lo lắng cũng có kẻ chê cười, mỗi người mỗi vẻ mặt, đều đeo lên tấm mặt nạ cho mình.
Bạn già mình ngất xỉu thì Khương Lập Nhân cũng chỉ quay lại nhìn thoáng qua.
Sau đó ông vung tay lên nói:
- Đến nhà thờ tổ.
Nhà thờ tổ của họ Khương là một căn phòng nằm trong hậu viện. Căn phòng này khác với những căn phòng khác, nó rất cao, chỉ có một tầng, đỉnh nhọn, ngói lợp màu xám kiểu cũ.
Trong từ đường, bài vị của các đời tổ tiên nhà họ Khương được sắp xếp theo hình bầu dục trên mấy chiếc bàn.
Khói hương nghi ngút, mùi thơm tràn ngập căn phòng.
Khương Khả Kỳ bị dẫn đến trước, đang bị dây thừng cột vào một cái bàn, tứ chi giang rộng, có dây thừng buộc chặt ở mỗi nơi. Cả người hắn bày thành hình chữ đại để tiện cho việc thực hiện gia pháp.
Khương Khả Kỳ ngày càng kêu to đến nỗi khàn cả giọng.
Lúc này, hắn càng sợ hãi thì càng kêu to, mà càng muốn kêu to thì lại càng không phát ra thanh âm nào được.
Hắn không giống như đang kêu to mà càng giống như đang đứt hơi gào.
Bình thường Khương Khả Kỳ quần là áo lượt, vậy mà hôm nay lại rơi vào thảm cảnh như vậy đúng là khiến người ta cảm thán không thôi.
Khương Lập Nhân không thèm nhìn Khương Khả Kỳ, trực tiếp đi đến trước hương án, lấy ba nén nhang thắp lửa rồi chắp tay nói nhỏ:
- Con cháu Khương Khả Kỳ bất hiếu đã bắt cóc em gái ruột là Khương Khả Nhân khiến nhân thần đều phẫn nộ, không bằng cầm thú, ông trời cũng không dung tha. Việc này đã vi phạm điều thứ nhất trong gia pháp của nhà họ Khương nên phải đánh gãy hai chân nó rồi đuổi ra khỏi nhà. Lấy đây là tấm gương cho con cháu đời sau noi theo, anh em phải hoà thuận, đồng tâm hiệp lực, làm rạng danh nhà họ Khương chúng ta.
Khương Lập Nhân răn dạy xong, sau đó cắm ba nén nhang vào trong lư hương lớn.
Tiếp đó ông lại quỳ gối trên bồ đoàn, bắt đầu dập đầu, vì vậy, những người khác có nguyện ý hay không cũng phải dập đầu theo.
Trong căn phòng này, Khương Lập Nhân đại biểu cho tộc trưởng nhà họ Khương, đại biểu cho quyền uy của nhà họ Khương.
Lễ bái xong, Khương Lập Nhân đứng dậy, lưng thẳng tắp, không quay đầu lại hô:
- Hành lễ.
Sau lưng không một tiếng động.
- Tôi nói hành lễ.
Khương Lập Nhân hét lớn.
Vẫn không có ai dám ra tay.
Ai dám cầm gậy đánh gãy hai chân Khương Khả Kỳ chứ?
- Đồ vô dụng.
Đôi mắt Khương Lập Nhân đỏ au như một con dã thú bị thương. Thân hình ông gầy gò nhưng lại như có rất nhiều năng lượng, khiến cho những người ở đây cảm thấy thật áp lực.
Ông mạnh quay người, đi đến trước mặt một người đàn ông cầm gầy, tát một cái vào mặt hắn ta quát:
- Tôi nói hành lễ, cậu bị điếc rồi hả?
Dù là bị tộc trưởng tát nhưng người đàn ông kia cũng không dám ra tay.
Vì thế, Khương Lập Nhân đoạt trường côn trong tay hắn, cười lạnh nói:
- Các người không dám nhưng tôi dám. Các người không đánh thì tôi đánh.
Ông chạy tới, đánh một côn vào chân trái đang bị trói của Khương Khả Kỳ.
Bang.
Tuy Khương Lập Nhân dùng hết sức nhưng cũng không thể đánh gãy xương đùi của Khương Khả Kỳ.
Nhưng Khương Khả Kỳ cũng không chịu được loại đau đớn này.
Cả người hắn run rẩy, lại a a kêu to lên.
Cái yết hầu đau nhức giống như được tiếp thêm năng lượng, bất chợt kêu lên thanh âm nghe càng bén nhọn.
- Cứu mạng, mau cứu mạng, Khả Nhân, không phải anh muốn giết em đâu…
- Này thì kêu cứu này.
Khương Lập Nhân lại đánh một côn:
- Không cha con gì cả, đồ coi trời bằng vung này, người như mày nên bị tươi sống đánh chết.
- A…
Khương Khả Kỳ lại kêu thảm thiết.
Hai côn đánh liên tiếp vào chân Khương Khả Kỳ, Khương Lập Nhân càng thêm tức giận.
Ông đi đến bên cạnh Khương Khả Kỳ, định đánh tiếp thêm một côn nữa.
Khương Khả Nhân tiến lên cầm tay Khương Lập Nhân, nói:
- Cha, con không sao rồi, hãy bỏ qua cho Tam ca đi.
- Bỏ tay ra.
- Cha.
Thấy Khương Khả Nhân khuyên nhủ, những người khác cũng đứng ra bắt đầu khuyên nhủ theo.
- Anh cả, tha cho Khả Kỳ đi, cháu nó cũng được một bài học rồi.
- Đúng vậy, anh xem bộ dáng Khả Kỳ đi, anh thật sự nhẫn tâm đánh gãy chân nó sao?
- Khả Kỳ, cháu mau xin lỗi cha cháu, nói về sau không tái phạm nữa, không không, hay đưa Khả Kỳ đi xa nhà đi. Không phải nhà chúng ta còn có cửa hàng bên châu Phi sao? Phái nó đến bên ấy không cho nó trở về nữa.
- Bỏ qua à.
Khương Lập Nhân đẩy Khương Khả Nhân ra, quát:
- Nó đã làm ra chuyện như vậy thì quốc pháp hay gia pháp đều không tha cho nó. Nếu lúc này tha cho nó thì sau này khi con cháu họ Khương làm sai chúng ta cũng dung túng sao? Từ đó, nề nếp nhà họ Khương không phải sẽ bị huỷ trong tay cha sao? Làm sao cha có thể làm ra loại chuyện mất mặt này?
Nói xong, ông lại cầm côn đánh vào khớp xương đầu gối của Khương Khả Kỳ.
Răng rắc…
Côn gỗ vỗn rất nặng mà lúc này ông lão lại nhắm ngay vị trí yếu ớt nên một côn đánh xuống thì xương cốt chân cũng bị đứt gãy.
- A…..
Cả người Khương Khả Kỳ lại run rẩy, đồng tử lồi ra, há miệng kêu to, hắn đau như muốn chết đi.
Nghe thanh âm xương cốt đứt gãy đó, thân thể những người ở đây cũng run rẩy theo, trái tim như sắp nhảy ra lồng ngực vậy.
Ông lão này đằng đằng sát khí, có lẽ bị chọc giận thật rồi.
Chỉ là, việc đã đến nước này thì tất cả thể diện của ông đều mất sạch, sao còn phải ra táy ác độc với con trai mình như vậy?
Cho dù hôm nay chấp hành gia pháp thì sao? Liệu có thể làm như không có việc gì phát sinh hay không? Liệu có thể vãn hồi cái gì?
Khương Lập Nhân còn chưa bỏ qua, đi đến bên một chân khác, chuẩn bị đánh gãy chân thứ hai của hắn.
- Như Long, cứu chú…
Khương Khả Kỳ thật sự khóc rống lên, sợ hãi hô.
Như Long cứu chú?
Mọi người xôn xao!
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phiá Khương Như Long, quả thật khó mà tin vào lỗ tai mình.
Ngay khi Khương Khả Kỳ phải chịu hình phạt lại hô Khương Như Long cứu hắn. Điều này giải thích cho việc bình thường hắn rất thân thiết với Khương Như Long hay cũng có thể giải thích theo nghĩa khác?
Điều này đại biểu cho cái gì? Ở giữa cất giấu câu chuyện như thế nào?
Người có thể tiến vào căn phòng này đều không phải người ngu, bon họ rất nhanh bắt đầu suy nghĩ.
Sắc mặt cha mẹ Khương Như Long trắng bệch, hận không thể xông lên đánh chết Khương Khả Kỳ.