Đường Trọng cũng không có nói nhảm nhiều với bọn họ, bởi dù cho có nói nhiều hơn nữa thì cuối cùng kết quả vẫn chỉ như vậy.
Có rất nhiều lúc, lời nói không thể nào giải quyết được mà chỉ có nắm đấm mới làm được.
Ví dụ như là bây giờ, dù cho Đường Trọng có là người quen thân với bọn hắn, xưng hô huynh đệ với nhau, nhưng bọn hắn chắc chắn sẽ không đồng ý cho Đường Trọng xem video giám sát hai mươi tư giờ qua của cư xá này.
Đường Trọng đánh ngất một người, khống chế một người, mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn nhiều.
So với tưởng tượng của hắn còn dễ dàng hơn hẳn.
Đường Trọng cũng không có tìm video mà bọn hắn chuyển tới, chỉ hỏi từ hôm qua tới giờ có cỗ xe khả nghi nào tiến vào cư xá hay không. Gã bảo vệ bị hắn bóp chặt yết hầu liên tục gật đầu, nháy mắt.
- Tao sẽ buông mày ra nhưng mày phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đường Trọng uy hiếp nói:
- Tao là người nóng tính nên là mày hãy cầu nguyện để tao không phát tiết bực bội của tao lên người mày đi.
Tên bảo an liên tục gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý lời nói của Đường Trọng.
Đường Trọng lúc này mới buông cái cổ của gã ra, hắn liền ôm cổ mà ho khan kịch liệt.
Nhổ một ngụm nước bọt xong, hắn mới cẩn thận nhìn về phía Đường Trọng mà nói:
- Đêm hôm qua có một chiếc Volkswagen mới tiến vào đây.
- Volkswagen?
Đường Trọng sững người:
- Cái này có gì lạ hay sao?
Đường Trọng cảm thấy như mình đang bị lừa gạt.
- Bởi vì trong cư xá có rất ít xe
Volkswagen tiến vào. Tôi ở đây làm bảo vệ được hai năm rồi cũng không thấy xe Volkswagen tiến vào trong cư xá được mấy lần. Cậu biết đấy, người có thể sống ở trong biệt thự Lộc Linh cũng không phải là người bình thường. Những người này ít nhất cũng đi Mercesdes-Benz, BMW, còn có rất nhiều xe mà tôi còn không thể nhận ra được nhãn hiệu đó.
- Lái xe là ai? Đường Trọng hỏi
Bởi hôm mà Khương Khả Nhân biến mất, bà ngồi trên một chiếc Mercesdes-Benz S900 màu đen, không giống như lời mà tên bảo an nói là Volkswagen. Cũng có thể là Khương Quân cho đổi xe cũng nên.
Chẳng qua bọn hắn đổi sang dùng Volkswagen bởi loại đó ít khi xuất hiện nhưng lại không biết rằng các vị phú hào xuất hiện ở đây không hề ít, thế nên lại dẫn tới sự chú ý lẫn hiếu kỳ của mấy tên bảo vệ này.
- Một gã đàn ông.
- Trông thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Không có chú ý lắm.
Bảo vệ trả lời rất nghiêm túc:
- Tóc hơi xoăn.
Trái tim Đường Trọng bỗng đập mạnh hơn, hỏi:
- Trên xe còn có ai không?
Kẻ biến mất cùng Khương Khả Nhân và Khương Quân là một lái xe tên là Hứa Bân. Mắt nhỏ, tóc thưa thớt, hơi xoăn.
- Không nhìn thấy được. Bởi cửa xe có dán màng che. Chỉ có lúc tài xế đưa giấy chứng nhận thì tôi mới nhìn thấy hắn mà thôi.
- Hắn là khách nghỉ trong cư xá hả?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng vậy. Do xe của hắn là Volkswagen nên tôi có chút ý đến giấy tờ của hắn, hắn ở nhà số 16 khu C. Nhưng mà hắn không phải là chủ hộ.
- Chủ hộ là ai?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi cũng không biết.
- Có biện pháp nào để tra ra không?
- Tôi không có cách. Nhưng mà đội trưởng của tôi thì có thể làm được. Bởi ở chỗ này thì người nào cũng rất có bối cảnh, lại có một ít đại minh tinh nên là chúng tôi không có tư liệu về người ở. Cũng là do công ty lo lắng có người tiết lộ thông tin ra bên ngoài thôi. Tất cả xe hay người nào muốn ra ngoài đều phải dùng giấy thông hành. Chỉ có đội trưởng của chúng tôi mới có tư liệu về người ở, cậu có thể đi tìm anh ấy mà hỏi.
- Mày nói hắn ở khu C nhà số 16?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng vậy. Chính là nơi đó.
- Tao có thể vào xem được không?
Đường Trọng hỏi.
- Tiên sinh à, chuyện này chỉ sợ là không có hợp quy củ lắm.
Bảo vệ lo lắng nói. Bởi nếu để cho người xông vào thì hắn có thể sẽ gặp phiền phức lớn.
Đường Trọng cười cười nhìn hắn, nói:
- Tao cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi chút thôi, chứ không có ý muốn trưng cầu ý kiến của mày đâu.
Bị cái tên thanh niên trẻ tuổi này nhìn chằm chằm vào khiến cho gã bảo vệ cảm thấy người mình như nhũn ra, cả người run lẩy bẩy.
Cái thằng này quả thực không phải người lương thiện, trông vậy mà chớp mắt đã hạ gục cái tên mãnh nam Vương Đào kia.
Hắn lắp bắp trả lời:
- Tôi —— tôi cũng chỉ nói vậy thôi. Anh có thể đi vào.
- Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn đi đến cửa tiểu khu, vung tay lên, lập tức có một đám mặc áo đen bước nhanh chạy tới.
Ninh Tịnh chỉ huy hai người canh gác phòng bảo vệ, sau đó những người khác mang theo sơ đồ phân bố cư xá tìm được trong phòng bảo vệ rồi đưa Đường Trọng nhanh chóng đi vào bên trong.
Khu C nhà số 16 là nơi sâu nhất bên trong cư xá, sau nhà chính là một dãy núi. Phía trước nhà chính là một hồ cá có diện tích thực lớn. Tựa núi ngắm nước, quả là bảo địa phong thủy.
Đường Trọng và bọn người Ninh Tịnh vội theo hướng ngọn núi mà đi về phía trước, sau đó tới bên cạnh tòa nhà biệt thự số 16.
Ninh Tịnh lấy ra một cái ống nhòm mini, dựa người vào một khối đá lớn, sau đó nhìn ra bên ngoài một lúc, nói:
- Khả năng chính là nơi này. Hậu viện có người canh gác.
- Ai?
Đường Trọng hỏi.
- Không biết lai lịch. Tôi chưa gặp bao giờ.
Ninh Tịnh nói vậy đã bài trừ khả năng là Khương Quân hoặc Hứa Bân.
- Chúng ta không thể xông vào, tránh đánh rắn động cỏ làm bị thương con tin.
Đường Trọng nói.
Ninh Tịnh nhìn Đường Trọng nói:
- Cậu không phải nói là để cho tôi chỉ huy sao?
- Đúng. Tôi chỉ là nhắc nhở thôi.
Đường Trọng đáp.
- Cám ơn.
Ninh Tịnh nói mà giọng không có ý cảm tạ nào.
- Bọn chúng rất là cảnh giác, chúng ta không có cách nào có thể lừa chúng để chúng mở cửa, chỉ có thể đột phá từ phía sau, trước là tìm người, sau đó là giải quyết bọn cướp. Cậu đi giải quyết hết mấy cái chốt ngầm đi rồi sau đó tôi sẽ dẫn người vào.
- Ok.
Đường Trọng trả lời.
Đường Trọng trượt xuống từ dốc núi, sau đó lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong tiểu viện của tòa nhà 16.
Biệt thự tuy ở thoải mái nhưng mà phương diện đề phòng an toàn cũng có vấn đề. Ví dụ như là tường bao quanh của biệt thự này quá thấp, Đường Trọng chỉ nhẹ nhàng nhảy lên là có thể đi vào.
Hắn tiến tới sau lưng một tên cướp đang uống trà ở cửa hậu viện, ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của đối phương, đối phương liền không phát được một tiếng kêu nào mà ngã vào trong lòng Đường Trọng.
Đường Trọng nhẹ nhàng lôi hắn vào trong một bụi hoa bên góc tường, sau đó lại co người hướng tới lầu trên mà tiến tới.
Trên đường đi lại giải quyết hết hai cái chốt ngầm, sau đó Đường Trọng thuận lợi lên lầu hai.
Hắn lần lượt đẩy cửa các gian phòng mà tìm, lại không phát hiện bất luận dấu vết của kẻ nào.
Trong lúc hoài nghi có phải mình tìm nhầm nơi rồi không thì hắn cuối cùng cũng tìm thấy được ba người mất tích ở dưới hầm ngầm.
Khương Khả Nhân, Khương Quân, còn có tên lái xe Hứa Bân.
Khương Khả Nhân thong dong ngồi ở trên ghế sa lon, Khương Quân và Hứa Bân một trái một phải đứng ở sau lưng Khương Khả Nhân.
Trên tay Khương Quân và Hứa Bân đều có một khẩu súng, họng súng đều hướng vào đầu của Khương Khả Nhân.
- Con đã tới rồi.
Giọng Khương Khả Nhân bình tĩnh nói.
- Đã tới.
Thấy được Khương Khả Nhân vẫn bị yên vô sự, lòng hắn bỗng thả lỏng ra hẳn.
Còn sống là tốt rồi. Còn sống thì vẫn còn cơ hội.
Dù cho có phải đối mặt khó khăn như thế nào, hắn đều tin tưởng có thể giải quyết hết những vấn đề đó.
Hắn đã đáp ứng Khương Khả Khanh, tìm Khương Khả Nhân về, mang về một Khương Khả Nhân vui vẻ.
Hắn cũng đã hứa với chính bản thân mình như vậy.
- Ta biết con sẽ tới. Ninh Tịnh đâu?
- Phu nhân, tôi ở đây.
Ninh Tịnh mang theo một đám người bước xuống cầu thang, xấu hổ nói:
- Phu nhân, là do tôi làm việc sơ suất, tôi rất xin lỗi bà.
- Đến là tốt rồi.
Khương Khả Nhân nói.
Ánh mắt Ninh Tịnh chợt di chuyển, nhìn chằm chằm vào Khương Quân nói:
- Tôi đã đến rồi, mau giao phu nhân cho tôi.
- Chỉ sợ không được.
Khương Quân nói. Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, cũng không vì có nhiều người đến mà có bất kỳ cảm xúc gì.
- Anh còn có lựa chọn khác sao?
Ninh Tịnh cười lạnh.
- Không có. Tôi đã sớm biết các người tới. Tôi đã cho người lén lắp camera ở cửa ra vào của cư xá. Lúc mấy người tới, tôi đều có thể biết cả. Còn ở ngọn núi phía sau tiểu viện tôi cũng có lắp camera nữa.
Đường Trọng và Ninh Tịnh liếc nhau, đều vì chính sự chủ quan của mình mà thấy kinh hãi.
Cái tên Khương Quân này thật đúng là một nhân tài, vì đề phòng người khác tìm tới cửa, ngay cả cửa tiểu khu cũng lắp đặt cameras.
Cửa tiểu khu lớn như vậy, cameras rốt cuộc lắp đặt ở chỗ nào, bọn hắn đúng là không biết. Nếu như không có dụng cụ phụ trợ, đoán chừng rất khó có thể tìm ra được.
Nói cách khác, hành động mà họ tự nhận là bí mật đều đang diễn ra dưới con mắt của Khương Quân.
Khó trách bọn họ sau khi tiến vào nơi này, tìm khắp nơi cũng không ra Khương Quân cùng Hứa Bân, hóa ra bọn hắn đã sớm chạy đến tầng hầm ngầm để khống chế Khương Khả Nhân.
Bọn hắn tin tưởng, chỉ có khống chế được con tin, bọn hắn mới có cơ hội để mặc cả.
Thấy biểu hiện chấn động trên mặt Ninh Tịnh, khóe miệng Khương Quân chợt hiện nụ cười:
- Tổ trưởng, tôi làm việc cũng không tệ lắm phải không? Coi chừng cảnh giác, đây chính là câu nói cửa miệng của cô đó. Đi theo bên cạnh cô, xác thực là học được không ít tri thức. Lúc này tôi thực phải nói một câu cảm tạ với cô.
- Anh dùng cái cách này để cảm tạ tôi sao?
Ninh Tịnh xem thường nói:
- Cách cảm tạ như thế tôi cũng không muốn nhận.
- Được được. Tôi đã sớm nói với phu nhân rồi, tôi không cần sự tha thứ của bà, bởi bất kì ai làm ra chuyện như vậy đều không đáng được tha thứ. Tôi là tội nhân, thế nhưng cũng không muốn chết. Nếu như các người có thể tha cho tôi một mạng vậy thì không thể nào tốt hơn.
- Tha cho anh một mạng là không thể được. Tôi muốn dẫn phu nhân đi, còn cả anh nữa.
- Tôi không thể trở về cùng mấy người đâu.
- Anh phải làm vậy.
- Cô không sợ tôi sẽ giết bà ấy sao?
Khương Quân nói. Họng súng ngắn lại hướng gần tới đầu của Khương Khả Nhân thêm một chút.
- Sợ. Anh giết bà ấy, thì anh sẽ chết vô cùng thảm. Hạ vũ khí đầu hàng, các người sẽ không phải chết.
- Tất nhiên. Bởi vì chết thật sự là quá tiện nghi cho tôi rồi.
Khương Quân cười ha hả nói:
- Chỉ sợ là sống không bằng chết phải không?
Ninh Tịnh trầm mặc.
Khương gia không có khả năng tùy tiện giết người. Nhưng mà bọn họ có một vạn các loại biện pháp dùng cho những kẻ phản bội mà khiến cho họ cảm thấy sống không bằng cái chết.
- Đường Trọng, tôi nghĩ, trong lúc này cậu là người có quyền lên tiếng.
Khương Quân nhìn về phía Đường Trọng, cười ha hả nói:
- Tha cho tôi đi. Hai mẹ con nhà cậu thật là khó khăn mới có thể đoàn tụ được. Cậu sẽ không hy vọng lại bị người ta chia rẽ nhanh thế chứ đúng không? Tôi rất tôn trọng phu nhân, cũng không muốn bị cưỡng ép hay bị làm cho tức giận mà làm ra loại chuyện mà bản thân mình phải hối hận đâu.
- Mày suýt chút nữa là làm cho tao cảm động đó.
Ánh mắt Đường Trọng lãnh liệt nhìn chằm chằm vào Khương Quân, nói:
- Đáng tiếc, còn kém một chút thôi—— Khương Quân,mày quá quan trọng, tao thực không nỡ thả mày đi.