Căn phòng đen kịt được thắp sáng, ánh sáng mãnh liệt ập đến làm cho người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha hơi nheo mắt lại.
Nhưng ngay sau đó cô liền thích ứng với hoàn cảnh này, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang đi tới, không nói một lời.
- Phu nhân, điều kiện hơi kém, mong cô thông cảm.
Khương Quân nhìn người phụ nữ bị bắt cóc nhiều giờ mà vẫn đoan trang, cao nhã không hoảng hốt này và từ đáy lòng cảm thấy khâm phục cô. Nếu không phải bất đắc dĩ thì mình đâu muốn làm kẻ địch của người phụ nữ như vậy.
Khương Khả Nhân cũng không cảm kích hắn, nói:
- Điều kiện không kém, chỉ là anh phản bội khiến tôi đau khổ trong lòng mà thôi.
Khương Khả Nhân nói là thật tâm. Cô không biết bọn họ đang ở đâu nhưng căn phòng bọn họ đang ở không chỉ không đơn sơ mà rất thoải mái dễ chịu. Thiết kế với phong cách châu Âu, trên tường còn phác hoạ tranh của Van Gogh, điêu khắc kiểu Rome và có hệ thống sưởi ấm trong tường. Ghế sô pha làm bằng da thật, mà ngay cả thảm trên nền nhà cũng cùng nhãn hiệu với ở biệt thự của cô.
Điều kiện như vậy mà coi là kém sao?
Trong lòng cô đau, chính là vì bị người mình tín nhiệm bán đứng. Cảm giác này khiến người ta khó mà tiếp nhận. Khương Quân có thể trở thành tổ phó đội bảo vệ cho cô, chứng minh ngoài Văn Tịnh thì người cô tin tưởng nhất chính là hắn.
Một người như vậy bán đứng mình thì lực phá hoại sẽ kinh khủng đến mức nào?
- Phu nhân, tôi không thể nói xin lỗi cô. Bởi vì tôi biết cô ghét nhất chính là ba chữ kia. Tôi cũng không cầu xin cô tha thứ. Dù là ai, đã làm ra chuyện như vậy thì đều không đáng được tha thứ. Tôi chỉ mong cô đối tốt với chính mình một chút.
Khương Quân trầm giọng nói.
- Tất nhiên rồi.
Khương Khả Nhân giơ tay nhìn đồng hồ nói:
- Đến giờ ăn điểm tâm rồi phải không?
- Vâng.
Khương Quân kinh ngạc nói. Sau khi bọn họ mang Khương Khả Nhân về đây từ đêm qua, mỗi lần mang đồ ăn đến đều bị cô từ chối không ăn. Không ngờ bây giờ cô lại chủ động muốn ăn bữa sáng.
- Vâng, phu nhân.
Khương Quân nói:
- Bây giờ tôi đi bảo người chuẩn bị.
- Tốt nhất nhiều một chút. Tôi đói.
Khương Khả Nhân nói.
- Nhất định sẽ no bụng.
Khương Quân cười nói. Nghe được Khương Khả Nhân đồng ý ăn cơm, trong lòng hắn rất cảm ơn cô. Người phụ nữ vừa thông minh, xinh đẹp lại có tình nghĩa như vậy, thì không một người đàn ông nào trên thế giới cam lòng tổn thương cô.
- Làm phiền rồi.
Khương Khả Nhân nói.
Khương Quân bước nhanh đi ra ngoài, rất nhanh, hắn bê một bát mì hải sản đến, nói:
- Phu nhân, mời cô.
Khương Khả Nhân cũng không khách khí, đem đôi đũa cho vào cốc trà tẩy rửa liền cúi đầu ăn.
Tuy cô nói đói bụng nhưng cũng không ăn nhanh mà từ từ nhấm nuốt, bảo trì phong phạm thong dọng.
Khương Khả Nhân không kén chọn, cô ăn hết bát mì lớn rồi lại uống thêm mấy thìa nước, sau đó mới dùng khăn lau miệng.
- Phu nhân.
Khương Quân vẫn chờ ở bên cạnh hỏi:
- Tôi muốn biết vì sao?
- Bởi vì tôi suy nghĩ cẩn thận rồi.
Khương Khả Nhân nói:
- Nếu được thì tìm cho tôi vài quyển sách, sách gì cũng được.
_________
Qua tối nay là một ngay mai khác.
Việc Khương Khả Nhân bị bắt cóc và Đường Trọng nổi giận ở nhà họ Khương rồi đánh Khương Như Long trọng thương càng ngày càng truyền bá rộng rãi và có nhiều phiên bản mới.
Có người nói Khương Như Long là kẻ đã sai người bắt cóc Khương Khả Nhân, đồng thời phái sát thủ ám sát Đường Trọng nhằm một lần giải quyết hai cái phiền phức lớn này.
Lại có người nói Khương Như Long bắt cóc Khương Khả Nhân là vì hai người đang tranh đoạt quyền khống chế đông điện. Khương Khả Nhân đã làm ở đông điện nhiều năm, thâm căn cố đế, còn Khương Như Long đã mất kiên nhẫn cho nên chuẩn bị đi nước cờ cực đoan. Đường Trọng bị ám sát là do hắn đã đắc tội với quá nhiều người. Người có mâu thuẫn với hắn còn ít sao?
Tất nhiên, cũng có người đứng trên lập trường của Khương Như Long nói chuyện, nói Khương Như Long là bị tai bay vạ gió. Thực ra chuyện nay không liên quan gì đến hắn. Hắn là bị người khác vu oan hãm hại. Khương Như Long được xưng là Tham lang, với trí tuệ của Tham Lang thì hắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này.
Điều kinh khủng nhất của lời đồn chính là, mỗi người tung tin đồn đều cho rằng điều mình biết mới là chân tướng.
Dù Khương Như Long là thủ phạm hay người bị hại thì hắn cũng bị đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Khương Như Long bị thương không nặng nhưng hắn cũng không ra viện ngay.
Bởi vì nếu ra viện hắn sẽ phải trực tiếp đối diện với những nghi vấn và thăm hỏi vớ vẩn. Khi đó, hắn trả lời bọn họ như thế nào?
Khương Như Long không ra viện thì có người tới tìm hắn.
Vẻ mặt Khương Như Ngọc đầy tức giận, nói:
- Những kẻ đó thật đáng giận, em chỉ muốn cầm kéo cắt hết lưỡi bọn chúng. Bọn chúng không biết cái gì thì dựa vào đâu mà vu oan cho anh như vậy? Thật sự là tức chết người.
Khương Như Long quay sang nhìn nói:
- Em thật sự tức giận sao?
Khương Như Ngọc sửng sốt một chút, tức giận noia:
- Tất nhiên là em tức giận rồi. Tự nhiên bọn họ chỉ trích anh thì em có thể không tức giận sao. Người khác không hiểu chứ em mà còn không hiểu anh à? Anh căn bản không có khả năng làm loại chuyện này.
Sau đó, hắn mới như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Anh, anh đây là có ý gì?
- Không có gì.
Khương Như Long nhẹ thở dài. Đứa em này của hắn có chí nhưng tài mọn mà còn rất đố kỵ. Ngay cả anh trai của nó giỏi hơn mà nó cũng thấy khó chịu trong lòng. Thấy nó như thằng hề đóng kịch, ngay cả hứng thú dạy bảo vài câu hắn cũng không muốn nói.
Người như vậy thì có nói thêm cái gì cũng là phí lời.
Khương Như Hổ trầm ổn ngồi ở một góc, giả vờ như không thấy lục đục giữa hai anh em, nói:
- Chuyện này đã truyền đến trong quân đội, có liên quan đến anh nên em mới ra xem.
Khương Như Long cười nói:
- Xem ra cuộc sống của mấy đứa rất nhàn rỗi nên mới có thời gian quan tâm đến những chuyện nhà này.
Khương Như Hổ đóng quân trong đội cận vệ của Yến Kinh. Quân cận vệ là đội thân vệ năm đó được chủ tịch nước khai quốc mang đến bảo vệ xung quanh kinh thành. Bây giờ nó chỉ chịu sự điều hành của người lãnh đạo cấp cao nhất nhà nước và của bộ chỉ huy quân sự.
Tuy bây giờ là thời kỳ hoà bình nhưng vì trách nhiệm của đội quân này nên những người được tuyển đều là giỏi nhất, được trang bị vũ khí tốt nhất, chương trình huấn luyện rất nghiêm khắc, tất nhiên thăng quan cũng rất nhanh.
Nếu trong quân cận vệ có thể làm một cái đại đội trưởng thì khi được điều đến những quân doanh khác có thể làm đến trung đoàn trưởng hoặc lữ đoàn trưởng. Dù là cận vệ bình thường thì cũng có thể làm chính trị viên hay chỉ huy cấp cao nào đó. Việc này còn phải do cận vệ đó đồng ý mới được.
Bởi vì tính đặc thù của quân cận vệ nên một số con cháu nhà giàu muốn phát triển trong quân ngũ đều tranh nhau tìm mối quan hệ để vào. Khương Như Hổ cũng là con cháu nhà giàu nhưng hắn bằng thực lực của chính mình, trải qua các khảo nghiệm nghiêm khắc tiến vào.
Hắn nói việc này đã truyền đến trong quân đội, tức là mấy người con nhà giàu bàn tán với nhau chứ người bình thường sao biết được những chuyện này?
- Đây cũng không phải chuyện nhà. Việc này quan hệ đến tương lai nhà họ Khương.
Khương Như Hổ nói.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Đứng trên lập trường của em, em hi vọng anh là người chủ trì đại cục.
Khương Như Long cười nói:
- Em không thấy chuyện này còn quá xa xôi sao. Bác cả vẫn mạnh khoẻ, tinh thần vẫn minh mẫn, nhà họ Khương có ông ấy làm chủ thì có thể sừng sững không ngã. Không chỉ thế, Di Nhiên đã đính hôn với Quan Tâm, nhà họ Khương và nhà họ Quan đã chung một con thuyền, cùng tiến cùng lui. Chỉ cần nhà họ Quan giúp chúng ta có thêm một chút thời gian thì chắc chắn nhà họ Khương có thể quật khởi. Tất nhiên, điều này cần tất cả mọi người trong nhà họ Khương chung tay góp sức. Ví dụ như em, Như Hổ, anh nghe nói trong quân cận vệ em thăng tiến rất nhanh, lại sắp thăng chức rồi phải không? Chỉ cần thăng thêm hai lần nữa thì em đã thành tướng quân rồi. Đây chính là vị tướng quân thứ ba của nhà họ Khương, đúng là một việc lớn đấy.
Khương Như Hổ cũng cười theo, nụ cười của hắn trông khá trung hậu giống như thật sự nhận lấy sự khích lệ của Khương Như Long vậy.
- Nói thì dễ mà làm thì khó. Mỗi một lần thăng chức đều giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Lực ảnh hưởng của nhà họ Khương trong quân đội ngày càng yếu, sức cạnh tranh của em cũng ngày càng nhỏ.
- Anh tin tưởng vào em.
Khương Như Long nhìn vào mắt Khương Như Hổ biểu lộ chân thành nói.
- Thôi, nói chuyện của anh đi.
Khương Như Hổ nói:
-Anh định làm gì tiếp theo?
- Làm cái gì? Có thể làm gì đây?
Khương Như Long cười nói.
- Cụ ông rất che chở hắn.
Khương Như Hổ nói:
- Trước không nói hắn có tính là người nhà họ Khương hay không. Dù hắn là một thành viên trong nhà nhưng thiên vị như vậy liệu có công bằng với chúng ta không?
- Vậy ý của em là gì?
- Chúng ta nên tìm cụ ông nói ra suy nghĩ của mình. Điều này không công bằng với chúng ta.
Khương Như Hổ nói:
- Cụ ông đã lớn tuổi, có nhiều việc không thể cân nhắc kĩ càng. Những con cháu như chúng ta phải thường xuyên nhắc nhở ông một chút, nghe nhiều liền hiểu mà.
- Em đi cùng anh à?
- Tất nhiên. Hôm nay là anh, ai biết ngày mai có đến phiên em, đến phiên Như Ngọc hay không? Mỗi người chúng ta đều có khả năng.
Vẻ mặt Khương Như Hổ chắc chắn nói.
Khương Như Long gật đầu nói:
- Đợi một thời gian nữa, chờ anh khoẻ hơn. Bây giờ anh thật sự không có sức làm những chuyện này.
Khương Như Hổ đứng dậy nói:
- Anh nghỉ ngơi đi.
- Anh, em cũng về trước. Anh muốn ăn cái gì thì em mang đến cho?
Khương Như Ngọc nói.
- Không cần. Di Nhiên đã làm rồi.
Khương Như Long từ chối.
- Vậy thì tốt, em và anh Như Hổ về trước. Ngày mai lại tới thăm anh.
Khương Như Hổ và Khương Như Ngọc vừa đi thì Khương Di Nhiên cầm theo hộp thức ăn đến.
- Như Hổ và Như Ngọc tới thăm anh rồi à?
Khương Di Nhiên vừa mở nắp hộp thức ăn vừa hỏi:
- Nói với anh gì vậy?
- Bọn nó đang đào hố chôn người.
Khương Như Long cười lạnh:
- Đường Trọng lừa anh, em trai ruột cũng lừa anh. Em nói xem, có phải anh làm người rất thất bại hay không?