Keng!
Keng!
Keng!
Hai người săn sóc đặc biệt nâng xuống, bám vào trượng chống bốn chân, Lão thái gia nhà họ Khương, Khương Phóng Không từng bước một dịch xuống.
Hắn đứng ở trên bậc thang mái nhà cong, từ trên cao nhìn xuống xem một màn phát sinh trước cửa này.
Thân thể của hắn còng xuống, ánh mắt đục ngầu, thế nhưng không có bất kỳ người nào dám bỏ qua uy thế của hắn.
Không ai nói chuyện, thậm chí không người nào dám đối mặt cùng ánh mắt của hắn.
- Tôi còn chưa chết.
Giọng nói của lão thái gia bình tĩnh.
- Cái nhà này không tán được.
- Lão gia tử, sao người lại đi ra?
Khương Lập Nhân vội vàng chạy ra đón chào, vừa dắt díu lão thái gia vừa nói với hai người săn sóc đặc biệt:
- Trời nóng như vậy, sao lại đưa lão thái gia ra?
Hai gã săn sóc đặc biệt vội vàng xin lỗi, nói là lão thái gia yêu cầu các cô làm như vậy đấy.
- Đừng trách các cô ấy.
Lão thái gia nhìn chằm chằm vào con lớn nhất.
- Bên ngoài náo nhiệt như vậy, tôi cũng muốn đi ra xem chút náo nhiệt.
Khuôn mặt Khương Lập Nhân tươi cười, nói:
- Không có việc gì đâu. Lão thái gia đi về nghỉ ngơi đi.
- Không có việc gì sao?
Khương lão thái gia chỉ chỉ vào sân nhỏ, nói:
- Đây là có chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy được có người ồn ào nói muốn ra ở riêng, còn có người muốn đuổi người xéo đi. Cái này còn là không có việc gì sao?
Khương Lập Nhân cười, nói:
- Là một chút hiểu lầm nhỏ. Khả Nghĩa cùng Đường Trọng phát sinh một chút hiểu lầm nhỏ, bọn con cũng đang đang giải quyết đây này.
- Giải quyết như thế nào, nói ra để cho tôi cùng nghe.
Khương lão thái gia nói.
Vì vậy, mọi người lại trầm mặc.
Giải quyết như thế nào? Ai biết giải quyết như thế nào?
Khương Lập Hành cũng thật sự là bị chọc tức, nhìn thấy lão thái gia vừa ra, thấy cũng không có ai lên tiếng, lo lắng chuyện này không giải quyết được gì. Vì vậy hắn đẩy Khương Khả Nghĩa ra, bước đi đến trước mặt lão thái gia, nói:
- Lão gia tử, người không thể lại che chở hắn, quá hư không tưởng nổi rồi. Thật sự là quá hư không tưởng nổi rồi. Người biết hắn mắng Di Nhiên như thế nào không? Hôm nay là ngày đại hỉ của Di Nhiên, hắn nói Di Nhiên như vậy, về sau Di Nhiên có thể gặp người như thế nào đây?
- Bây giờ anh muốn làm sao?
- Khương lão thái gia nhìn Khương Lập Hành, hỏi.
- Con…
Khương Lập Hành đang muốn nói đuổi Đường Trọng đi ra. Nhưng nghĩ đến thái độ phóng túng của lão thái gia đối với Đường Trọng, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, nói:
- Cái này xin nhờ lão thái gia quyết định. Di Nhiên cũng là cháu gái của người, con tin tưởng lão gia tử sẽ cho nó một công bằng đấy.
Khương Phóng Không đối với thái độ của con trai vẫn là thoả mãn đấy, gật đầu nói: - Chị em cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, làm sao lại không thể gặp người rồi hả? Mấy anh em các anh lúc còn nhỏ còn không phải cũng cãi nhau ầm ĩ một chỗ hay sao? Bây giờ cảm tình cũng không phải là rất tốt đấy sao?
Thiếu chút nữa thì Khương Lập Hành bị nghẹn nước miếng mà chết.
Hắn không ngờ rằng chính mình đi qua cáo trạng, trọng tài lão thái gia lại đưa ra kết quả như vậy.
Nếu ông để cho Đường Trọng nói lời xin lỗi với chúng tôi, trong lòng của chúng tôi cũng thoải mái một ít.
Thế nhưng ông nói đây chỉ là anh em cãi nhau ầm ĩ, đây không phải nói rằng chúng tôi không có việc gì làm nên kiếm chuyện vớ vẩn sao?
Anh em nhà ai đánh nhau náo nhiệt như vậy? Vãn bối nhà ai dám nói chuyện với trưởng bối như vậy?
Thế nhưng bởi vì uy nghiêm của lão thái gia quá nặng, ở trong suy nghĩ của Khương Lập Hành, lão thái gia vẫn luôn là người tồn tại không thể kháng cự, mặc dù trong lòng sắp thổ huyết nhưng lại một câu cũng nói không nên lời.
Nguy cơ nghiêm trọng như vậy, hung hiểm bức vua thoái vị như vậy, lại bị Khương lão thái gia bình tĩnh, câu nói đầu tiên đã phá giải.
Mặc dù mọi người không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì.
Bọn hắn không dám phản kháng Khương lão thái gia, cũng chỉ có thể ghi tạc cừu hận ở trên người Đường Trọng.
Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Đường Trọng tràn đầy địch ý, nghĩ thầm vì sao lão thái gia lại ưu đãi với thằng này như vậy? Là vì đền bù những năm này hắn phải chịu nhiều khổ sở sao? Hay là hắn cố tình muốn cho thằng này bước chân vào nhà họ Khương?
Nghĩ đến khả năng như vậy, tâm tư mọi người lại sôi trào lên.
- Tuyệt đối không thể có chuyện này.
Đây là quyết định chung của bọn hắn.
Khương lão thái gia vẫy vẫy tay, nói:
- Quan Tâm, tới đây.
Vẻ mặt giận dữ của Quan Tâm đã đổi lại thành hòa ái dịu dàng, ngoan ngoãn vui vẻ bước nhanh đến trước mặt lão thái gia, nói:
- Thái gia gia, sao người lại đi ra? Cháu cùng cha đang muốn đi vào trong buồng vấn an người đây này.
- Những thứ này huyên náo hư không tưởng nổi, tôi đi ra xem náo nhiệt.
Khương lão thái gia nói với Quan Tâm, rất thân mật nói: - Về sau tất cả mọi người là người một nhà rồi, cũng không nên khách khí như vậy.
- Sẽ không đâu. Cháu sẽ coi mình là người cùng nhà.
Quan Tâm vừa cười vừa nói.
- Nhưng thái gia gia phải bảo trọng. Mặc dù cháu không trải qua nhưng thường xuyên nghe cha cháu nói về sự tích anh hùng của thái gia gia năm đó. Cha và cháu vô cùng sùng bái thái gia gia. Về sau cháu còn muốn thỉnh giáo thái gia gia nhiều.
- Già rồi. Già rồi.
Khương Phóng Không cười ha hả nói, như là quả thật được Quan Tâm tâng bốc mà vui vẻ.
- Bây giờ là thời của tuổi trẻ các người.
Vợ chồng Quan Nhất Bình cũng đã đi tới, cùng cúi đầu vấn an Khương lão thái gia. Mặc kệ hiện tại Quan Nhất Bình đang ở vào địa vị gì, nhưng ở trước mặt Khương lão thái gia, hắn vẫn là vãn bối.
- Nhất Bình. Các người không nên khách khí. Chúng ta về sau là người một nhà rồi.
Lão thái gia lôi kéo tay Quan Nhất Bình nói.
- Về sau tôi sẽ giao cháu gái Di Nhiên bảo bối của tôi cho Quan gia các người, giao tới trên tay Quan Tâm, các người cũng đừng làm cho nó bị ủy khuất nhé,
- Cháu nhất định sẽ đối đãi Di Nhiên như là con ruột của mình.
Quan Nhất Bình cam đoan nói.
- Thái gia gia, xin cụ yên tâm. Nhất định cháu sẽ chăm sóc tốt Di Nhiên, sẽ không lại làm cho người ta bắt nạt cô ấy.
Quan Tâm cười ha hả nói. Trong lời của hắn lại mang đao đấy.
Quan Nhất Bình nghiêng người nhìn con của mình, ánh mắt lăng lệ ác liệt.
Lão thái gia tựa như không nghe được, vui vẻ gật đầu, nói:
- Tốt. Như vậy tôi an tâm rồi.
Các khách quý đang ngồi trong phòng đều rất hiếu kỳ nhưng cũng không có ai chủ động chạy đến nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Bọn hắn biết rõ hành vi như vậy là không được chủ nhân ưa thích đấy.
Khương Lập Nhân mời mọi người đi vào trong phòng ngồi xuống uống trà. Dù sao bọn hắn đứng ở trong sân cũng đã lâu.
- Đi thôi. Tôi cũng đi uống chén trà cùng mọi người.
Khương lão thái gia vừa cười vừa nói.
Một đám người thụ sủng nhược kinh, vây quanh ông lão đi vào trong phòng.
Đường Trọng chú ý, lúc lão thái gia xoay người, ánh mắt xẹt qua mặt hắn.
- Đây là chúng ta thua hay thắng?
Khương Khả Khanh đi đến sau lưng Đường Trọng, đứng song song cùng Khương Khả Nhân, cười hì hì hỏi.
- Khả Khanh.
Khương Khả Nhân khiển trách.
- Hì hì, tôi cảm thấy ba người chúng ta chính là siêu nhân điện quang bách chiến bách thắng. Bọn hắn chính là một đám quái thú nhỏ, kết quả cuối cùng, nhất định là tất cả quái thú nhỏ đều bị đánh ngã, siêu nhân điện quang lấy được thắng lợi.
Đường Trọng hai chân tách ra, hai tay chọc vào eo, nói:
- Tôi là SuperMan.
- Đúng vậy.
Khương Khả Khanh cười.
- Bàn về công phu cãi nhau, ai cũng không sánh bằng cậu.
Khương Khả Nhân lắc đầu thở dài, cất bước đi vào bên trong.
- Chúng ta có đi vào không? Khương Khả Khanh hỏi.
- Đi vào.
Đường Trọng nói.
- Vậy thì đi vào.
Khương Khả Khanh gật đầu.
- Bọn hắn muốn cho chúng ta xéo đi, chúng ta lại hết lần này tới lần khác lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt bọn hắn.
- Như vậy có phải là quá âm hiểm rồi không?
- Xì. Chủ ý này là từ cậu mà ra đấy.
Khương Như Long cũng có một gian phòng tại khu nhà tổ tiên. Gian phòng này trước kia là của cha mẹ hắn đấy, về sau chuyển đi, tặng lại phòng này cho hắn. Cha mẹ của hắn rất ít khi ở bên cạnh, hắn thì ở lại nhiều hơn một ít. Chỉ cần lão thái gia ở tại khu nhà tổ tiên, hắn cũng sẽ ở khu nhà tổ tiên này. Tuy so với người đó, “tẩy mặc cứ” một tay hắn chế tạo kém quá xa.
Hắn đang vẽ tranh.
Vẽ chính là một ngọn núi.
Từ sau khi bị Đường Trọng nói hắn vẽ núi không tốt, hắn liền đi khắp danh sơn sông rộng Trung Hoa để có thể vẽ ra núi tốt.
Núi có thể dưỡng hổ, tất nhiên là hùng núi. Hùng núi thì phải cho người ta cảm giác nguy nga.
Cửa gian phòng bị người đẩy ra, Khương Di Nhiên mặc sườn xám màu đỏ đi đến.
Hôm nay là ngày cô cùng Quan Tâm đính hôn, dựa theo truyền thống, cô phải mặc sườn xám màu đỏ hoặc là đường trang.
Cô ăn mặc tinh xảo, đi guốc cao. Dáng người xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, ngực dưới áo sườn xám vẫn là vô cùng có chăm sóc đấy.
Không thể không nói, trong các cô gái xinh đẹp nhà họ Khương, Khương Di Nhiên không phải là cô gái xinh đẹp nhất Khương gia, thậm chí cũng không đẹp bằng cô gái nhỏ tuổi Khương Di Lâm.
Thế nhưng đặt cô ở toàn bộ Yến Kinh, cô cũng là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng.
Khương Như Long thả bút lôngtrong tay xuống, quay người nhìn Khương Di Nhiên đi tới, vừa cười vừa nói:
- Em cũng biết chuyện bên ngoài rồi hả?
- Đã biết.
Khương Di Nhiên thản nhiên nói.
- Hiện tại ở bên trong cái nhà này còn có cái gì bí mật?
- Em không tức giận sao?
- Tức giận.
Khương Di Nhiên nói. Ngoài miệng cô nói tức giận, thế nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, không giống như đang tức giận chút nào.
- Món nợ này anh sẽ đòi lại cho em.
Khương Như Long an ủi nói
- Không có khoản nợ gì.
Khương Di Nhiên lạnh nhạt nói.
- Em không hận hắn sao?
- Hận.
Khương Di Nhiên nói.
- Nhưng nhìn thấy hắn có thể làm cho người nhà chúng ta tức giận, em lại có chút cảm kích hắn.
Khương Như Long trầm mặc.
Một lát sau, vẫn lên tiếng nói:
- Di Nhiên, em không hiểu bọn hắn. Bọn hắn cũng có lo nghĩ của bọn hắn.
- Ta biết rõ. Em hiểu.
Khương Di Nhiên đờ đẫn gật đầu.
- Cho nên lúc bọn hắn đưa ra thời điểm em cùng Quan Tâm đính hôn, em không từ chối.
- Ủy khuất cho em rồi.
Khương Như Long trầm giọng nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.
Từ sau khi Đường Trọng xuất hiện, hắn cảm giác không hài lòng với tất cả mọi chuyện.
- Em không ủy khuất. Khương Di Nhiên nói.
Cô đi tới, đi đến trước mặt Khương Như Long, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt mê say nhìn hắn, nói:
- Bởi vì căn bản là em không thích hắn. Người em thích là anh, Quan Tâm lấy một người không thích mình, hắn cũng rất ủy khuất.
Cô kiễng mũi chân, đem bờ môi của mình tiến đến trên miệng Khương Như Long, thào nói:
- Em mãi mãi yêu anh đấy, mặc kệ anh muốn hay không.