Tình yêu càng ngày càng sâu đậm.
Thu Ý Hàn tình nguyện dâng hiến thân thể mình đã đưa ra một nan đề cho Đường Trọng.
Nhìn cô gái quần áo hở hang, đôi mắt nhắm chặt, bộ ngực liên tục phập phồng, trong đầu Đường Trọng nhảy ra hai tên tiểu nhân “cầm thú” và “không bằng cầm thú”.
Tên tiểu nhân “cầm thú” nói:
- Mày không thể làm vậy. Cô ấy rất khẩn trương, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Không bằng cầm thú” ánh mắt u buồn, ngẩng mặt nhìn trời. Sau khi thở dài một tiếng thì đưa một kiếm giết chết “cầm thú”.
- Trong lòng tao đau nhức, mày không hiểu đâu.
“Không bằng cầm thú” nói.
- Mày cũng đã là “cầm thú” rồi, tao thì ngay cả “cầm thú” cũng không bằng. Cảm giác như vậy mày có hiểu không?
Vì thế Đường Trọng liền hạ quyết tâm.
Hắn cúi người xuống hôn nhẹ bờ môi, lông mi, cãi mũi, con mắt Thu Ý Hàn.
Đường Trọng phát hiện lúc hắn hôn mắt Thu Ý Hàn, cơ thể của cô cũng khẽ run rẩy theo.
Vì thế Đường Trọng liền dừng lại ở trên này nhiều hơn.
Thu Ý Hàn không chịu được kích thích như vậy, lại rên rỉ lên tiếng, trong miệng phát ra âm thanh a a a, hai tay lục lọi lung tung trên người Đường Trọng.
Đường Trọng di chuyển xuống dưới, từ cổ xuống đến ngực.
Da thịt của cô phấn như vậy, non như vậy, hoàn mỹ không tỳ vết. Lúc bờ môi hắn đụng vào, cảm giác còn trắng hơn cả đầu lưỡi của hắn một chút.
Sau ra hắn vươn tay ra rồi cởi bỏ khuy áo lót của Thu Ý Hàn từ phía sau.
Kịch...
Hai mảnh vải luôn bao phủ đằng trước thoáng cái buông ra, lộ ra hai nụ hoa xốp giòn trắng mịn đang vểnh lên.
- A...
Thu Ý Hàn kinh hô một tiếng.
Cô thấy ngực mình lạnh lẽo, hai tay không kìm được mà che đi.
- Nghe người ta nói những cô gái thích ngủ nướng thì ngực đều không bé.
Đường Trọng thầm nghĩ. Lúc Thu Ý Hàn ở Nam Đại đã bị bạn cùng phòng gọi là “vua ngủ”. Giờ nhìn bộ ngực cô, tuy không nguy nga đồ sộ như Trương Hách Bản nhưng cũng lớn hơn rất nhiều người bạn cùng lứa tuổi.
Vì thân hình cô cao gầy, lúc mặc quần áo thật đúng là khó có thể phát hiện.
Đường Trọng không bỏ tay cô ra, chỉ là lại gục xuống nhẹ nhàng hôn lấy mu bàn tay của cô.
Rất nhanh chóng, Thu Ý Hàn lại không chịu được cảm giác xúc động, ngứa ngáy, chập choạng khiến người ta khó có thể kiềm chế được ở mu bàn tay kia. Hai tay của cô bỏ ra, sau đó dùng sức đưa về phía trước ôm cổ Đường Trọng rồi ấn mặt hắn vào lồng ngực của mình.
Cả khuôn mặt Đường Trọng không có bất kỳ trở ngại nào mà nhìn thẳng vào hai ngọn tuyết trắng kia. Thu Ý Hàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong chuyện này, cô hoàn toàn làm theo bản năng của cơ thể.
Vì sâu trong xương truyền đến khát vọng nên cô mới dốc sức liều mạng ôm cổ Đường Trọng. May là sức cô không nhiều, bằng không thì đã ghì Đường Trọng đến mức không thể thở nổi rồi.
Một lúc sau cơ thể Thu Ý Hàn mới dần dần thả lỏng ra.
Đường Trọng nắm được cơ hội, khẽ cắn vành tai Thu Ý Hàn, nhỏ giọng thì thào với lỗ tai của cô:
- Em chuẩn bị xong chưa?
- Em...
Cái miệng nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn khẽ nhếch, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
- Đây là chưa chuẩn bị xong rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Em chuẩn bị xong rồi.
Thu Ý Hàn cắn răng nói. Cô đã quyết tâm là trước khi Đường Trọng rời Paris, cô sẽ giao thân thể mình ra. Cô biết Đường Trọng còn có thể đến Paris thăm mình nhưng lần tiếp theo là khi nào đây?
Vì đã có lần gặp mặt này nên cô vô cùng mong chờ và không có kiên nhẫn với lần gặp mặt tiếp theo.
- Em quên là anh học cái gì à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn giúp Thu Ý Hàn mặc áo lót vào, hơn nữa còn giúp cô cài lại khuy áo, lại giúp cô mặc áo sơ mi vào, cài từng cái cúc áo lại. Hắn bật điều hòa trong phòng lên để cô không bị cảm lạnh, cũng vì giảm bớt xúc động trong lòng.
Nếu Thu Ý Hàn cứ thả bộ ngực nhũ ra rồi nằm trên ghế, bày ra tư thế “tương tư quân tử”, hắn sợ một khi không khống chế được thì hắn sẽ không để ý gì nữa mà lao tới.
Làm xong tất cả, hắn ôm Thu Ý Hàn vào trong ngực, đặt mông cô lên đùi mình. Hai người mặt đối mặt, giữ tư thế thân mật mập mờ.
- Tâm lý học.
Thu Ý Hàn dịu dàng nói. Cô đặt cằm mình trên vai Đường Trọng. Như vậy là có thể không phải đối mặt với Đường Trọng.
Những lời vừa nói thật khó xử, cô thật sự không biết phải đối mặt với Đường Trọng như thế nào.
Đường Trọng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thu Ý Hàn, nói:
- Đúng vậy, anh học tâm lý học. Cho nên em nghĩ gì anh đều có thể biết hết.
- Em không tin.
Thu Ý Hàn hờn dỗi nói:
- Anh cũng không phải con giun trong bụng em.
- Đương nhiên anh không phải giun rồi. Con giun trừ ăn ra thì còn có thể làm gì nữa?
Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn cắn vào bả vai Đường Trọng, tức giận nói:
- Chán ghét, anh nói thật độc ác. Thật sự là phá hỏng không khí mà.
- Như vậy tốt hơn. Phá hỏng không khí, em cũng không khóc lóc hô hào cầu xin anh muốn em nữa.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Em nào có..
Thu Ý Hàn càng xấu hổ không chịu nổi, miệng lại dùng sức cắn vào vai Đường Trọng, nói:
- Em nào có khóc lóc hô hào cầu xin anh.
- Vậy em cầu xin anh thế nào?
- Em...
Thu Ý Hàn biết chủ đề này mình không thể chiếm được tiện nghi gì nên thông minh nói sang chuyện khác, nói:
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Anh nói xem, sao anh biết trong lòng em nghĩ gì chứ?
- Anh biết em rất tốt với em.
Đường Trọng hôn lên mái tóc Thu Ý Hàn, vừa cười vừa nói:
- Em tình nguyện vì anh mà trả giá tất cả nhưng trong lòng lại có áp lực. Lúc em về còn cầm điện thoại, cô cô vẫn ở bên ngoài chờ em đúng không?
- Vâng.
Thu Ý Hàn gật đầu:
- Em bảo cô cô về trước đi nhưng cô cô không đồng ý.
- Cô cô em ở đại sảnh hoặc bãi đỗ xe khách sạn chờ em, lúc nào cũng có thể đi lên gõ cửa. Đây là áp lực đầu tiên. Cha mẹ em và bà ngoại em không thích anh, cho tới bây giờ cũng không muốn chấp nhận anh. Còn bản thân em nữa... thật ra em cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Không phải sao?
- Đường Trọng, em... xin lỗi... em...
- Anh cũng biết.
Đường Trọng cắt ngang lời cô:
- Trong lòng em nghĩ gì anh đều biết. Vì anh mà em bị ép phải rời khỏi Minh Châu để đến Paris. Vì anh mà em phải chịu áp lực nặng nề như vậy. Em không cần xin lỗi em, là anh phải xin lỗi em. Hơn nữa em làm tốt hơn tưởng tượng của anh, có dũng khí hơn cả anh. Đây là lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên của chúng ta. Anh không muốn chuyện này diễn ra lén lút, cũng không muốn chuyện này xảy ra lúc em chưa chuẩn bị sẵn sàng.
- Vậy anh thật sự sẽ đến thăm em sao?
- Đương nhiên.
Đường Trọng nói.
- Anh sẽ đến thường xuyên. Cũng không thể để cho tên tiểu bạch kiểm El kia đào góc tường được.
- Sẽ không đâu. Em không thích anh ta.
Thu Ý Hàn cười khanh khách.
- Thà tin trên đời có quỷ chứ không thể tin miệng lưỡi đàn bà được. Cho nên anh sẽ không tin em đâu. Anh phải thường xuyên giám sát em thì mới yên tâm.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Dỗ ngon dỗ ngọt lại không cần tiền, bạn học Đường Trọng đương nhiên sẽ không keo kiệt mà ném ra ngoài rồi.
Quả nhiên Thu Ý Hàn đơn thuần bị hắn ném đến đầu óc choáng váng, cảm giác trái tim mình sắp tan hết ra. Hàm răng cắn Đường Trọng cũng không còn sức nữa, thả lỏng miệng ra, còn thò tay giúp hắn mát xa, giống như một chút sức lực vừa rồi cô đã cắn cho Đường Trọng bị thương.
- Được. Vậy một tháng anh tới một lần. Không, cuối tuần đến một lần... mỗi ngày đều đến thì tốt rồi...
Thu Ý Hàn nói. Nghĩ đến việc mình sắp phải rời xa người yêu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nói:
- Đường Trọng, em cùng anh đi Anh quốc được không? Em đi tìm Đường Tâm với anh không phải tốt sao?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
- Em thấy như vậy thích hợp sao?
Thu Ý Hàn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
- Được rồi. Em biết việc này khó. Bà ngoại sẽ không đồng ý, cô cô sẽ đi theo, còn có đám bảo tiêu quản gia, thậm chí còn kinh động đến cả cha mẹ nữa...
Nói đến đây, cô gái nhỏ liền thở dài một tiếng.
Đường Trọng cười, nói:
- Nếu em thật sự muốn đi thì anh có thể mang em rời Paris một cách thần không biết quỷ không hay. Nhưng sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ bị người nhà em phát hiện. Bà ngoại em sẽ rất đau lòng, có khả năng cha mẹ em sẽ chạy tới. Bọn họ không thể làm gì anh nên chỉ có thể dùng phương pháp nghiêm khắc hơn để hạn chế tự do của em. Đây là lựa chọn được không bù mất.
- Dạ.
Thu Ý Hàn gật đầu.
Hai người lại dính chặt nhau nói chuyện. Mãi đến khi điện thoại của Thu Ý Hàn vang lên, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra.
- Mai em sẽ đến tiễn anh.
Thu Ý Hàn nói.
- Không cần đâu.
Đường Trọng từ chối.
- Vì sao?
- Anh sợ em sẽ khóc.
Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn chủ động đi lên hôn môi Đường Trọng, nói:
- Em không khóc.
Cô quay người bước nhanh đi, đưa lưng về phía Đường Trọng đang vẫy tay tạm biệt.
Đường Trọng trả phòng sớm nửa tiếng, sau đó kéo hành lý rời khách sạn đến sân bay.
Ly biệt luôn đau lòng. Hắn không muốn Thu Ý Hàn đến tiễn mình. Hắn sợ cô gái nhỏ kia sẽ không chịu được mà rơi nước mắt. Cô chính là cô gái hay khóc nhất mà Đường Trọng từng biết.
Xe nhanh chóng đến cổng sân bay. Đường Trọng lấy hành lý xuống xe.
Sau đó hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cổng chính sân bay.
Quần jeans tối màu, áo khoác trắng màu trắng, Thu Ý Hàn đang duyên dáng yêu kiều đứng trước cổng chính, cười nói tự nhiên nhìn Đường Trọng.
Đường Trọng kéo hành lý đi tới, trách cứ nói:
- Không phải đã bảo em đừng tới sao. Hôm nay em còn có tiết...
- Anh nói sợ em khóc. Em nói em không khóc.
Thu Ý Hàn ngẩng mặt lên nhìn Đường Trọng, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười nói.
Cười cười, hốc mắt liền đỏ lên. Sau đó từng giọt nước to tròn lăn dài trên mặt.
Thu Ý Hàn luống cuống, mau chóng dùng ống tay áo lau nước mắt, sốt ruột nói:
- Xin lỗi, em... không khống chế được.