Thật lâu, vẫn là EL phá tan im lặng trước.
- Bố làm vậy sẽ phá huỷ Guge.
El tức giận nói với cha hắn.
- Vậy hả? Con còn lựa chọn khác sao? Ole-Raffarin trầm giọng nói.
- Vì sao không có? Dựa vào cái gì mà phải chịu uy hiếp của hắn. Hắn chỉ là một con khỉ đến từ Trung Quốc, là một thằng hề. Gia tộc Raffarin có lịch sử mấy trăm năm mà phải chịu uy hiếp của một thằng hề sao?
- Hắn không phải con khỉ, cũng không phải thằng hề.
Ole-Raffarin nói.
- El, con phải hiểu rõ điểm này. Không có bất kì một con khỉ hay thằng hề nào có thể chiếm ưu thế trước mặt chúng ta. Nhưng hắn đã làm được nên hắn đáng giá chúng ta tôn trọng.
- Tôn trọng?
EL cười lạnh:
- Tôn trọng một kẻ lưu manh như vậy sao?
- Không sai. Hắn đúng là một kẻ lưu manh. Thủ đoạn của hắn làm cho chúng ta cảm thấy hổ thẹn. Nhưng con không thể không thừa nhận là nó rất có tác dụng. Nếu không thì chúng ta sao phải ngồi cùng bàn ăn cơm tối với bọn họ chứ? El, trên thế giới này có rất nhiều loại người, có người tốt cũng có người xấu, có mưu kế quang minh chính đại, cũng có âm mưu đen tối, cũng có những thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng. Thủ đoạn của hắn không phải dương mưu cũng không phải âm mưu mà là một loại bắt buộc hèn hạ và thô bạo. Nhưng đối mặt với những người như vậy thì chúng ta càng khó đối phó hơn đúng không? Hắn không cho con thêm bất kì lựa chọn nào, chỉ có sống hoặc chết. Nếu so sánh thì người như vậy mới đáng sợ. Dù là âm mưu hay dương mưu thì những người kia còn chú ý quy tắc. Mà hắn rõ ràng là phá hỏng quy tắc.
- Dù thế nào cũng không thể để nhãn hiệu phụ của hắn thành công được.
El ác độc nói.
- Tất nhiên.
Ole-Raffarin gật đầu nói:
- Hắn muốn làm một con sâu, hút máu của chúng ta để sống. Hắn cho rằng chúng ta sẽ không thấy đau rồi không biết lúc nào mà trở thành một bộ xương khô sao. Làm sao có thể để điều này xảy ra chứ?
- Con sẽ khiến hắn bị trừng phạt.
EL nói.
- El, cha không thể không nhắc con, trong tay hắn có một số thứ mà chúng ta không hi vọng nó bị công khai trước công chúng.
Ole nhìn chằm chằm đứa con trai này, đứa con mà mình vẫn rất tin tưởng, nói.
- Vâng.
El gật đầu:
- Trước đó con sẽ xử lý tốt chuyện này.
- Chúc con thành công.
Ole nói.
Hắn hơi mệt, nên nhắm mắt lại. Giao dịch với tên trẻ tuổi kia đúng là quá mệt mỏi.
Thu Ý Hàn đã về nhà.
Lúc Thu Tĩnh Văn rời đi còn kéo theo cô nên cô không có lý do để tiếp tục ở lại.
Một mình Đường Trọng ở lại trong căn phòng rộng rãi này, cũng không thấy quá tịch mịch. Thực ra hắn đã sớm quen với cuộc sống như vậy.
Trước kia khi còn ở Hận Sơn, hắn và lão râu dài ở trong một ngôi nhà lớn. Nhưng bình thường lão râu dài cũng không thích nói chuyện, thậm chí một ngày cũng không nói quá 10 câu. Vì thế, toàn bộ căn nhà giống như chỉ có một mình Đường Trọng ở.
Nghe xong vấn đề Thu Tĩnh Văn nói, hắn đúng là phải suy nghĩ lại kỹ càng.
Hợp đồng nhãn hiệu phụ đã có nhưng tiếp theo nên điều hành như thế nào?
Đầu tiên, muốn tìm người Paris hay người mình tuyệt đối tin tưởng và có năng lực xuất chúng.
Không chỉ có biết cách tăng doanh thu mà còn phải biết xử lý các loại việc rườm ra và tham gia các sự kiện nữa.
Lựa chọn đầu tiên của Đường Trọng là Tô Sơn. Nếu đưa cô đến Paris thì nhãn hiệu này rất nhanh sẽ được tạo dựng nên. Dù cha con Raffarin cố tình ngăn cản cũng không phải đối thủ của cô.
Nhưng hiện tại Tô Sơn không đi được. Bây giờ cô đang có trọng trách ở bất động sản Cẩm Tú, còn có chuyện quan trọng hơn cần cô làm.
Bất động sản Cẩm Tú là căn cơ của Đường Trọng, là đòn bẩy giúp Đường Trọng phát triển. Hạng mục đầu tiên này không thể có bất kỳ sai sót nào. Nếu không giấc mộng giàu sang của hắn sẽ biến thành ác mộng.
Lâm Vi Tiếu thì sao? Cũng không được.
Lâm Vi Tiếu phụ trách Cẩm Tú Quán, mà không chỉ Cẩm Tú Quán cô còn phải tham gia quản lý Tô Hàng,Giang Nam. Thậm chí cô còn muốn thành lập chi nhánh của Cẩm Tú quán ở Tô Hàng nữa.
Sự nghiệp của cô đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, cũng không thể điều cô đi được.
Bạch Tố?
Cũng không có khả năng.
Giải trí Hoa Thanh sắp lên cấp, đây là việc mà cả công ty đều biết. Bạch Tố phụ trách bộ phận nhân sự nghệ sĩ là bộ phận quan trọng nhất nên cũng không thể đi.
Còn có ai không?
Đường Trọng có chút đau đầu rồi. Phát triển quá nhanh và phát triển quá nhiều lĩnh vực mà bên người lại không có người để dùng là một thiếu sót của hắn.
Không những thế, ngẫm lại mới thấy, mấy người mình tin được lại toàn là phụ nữ.
Xem ra mình nhất định phải bồi dưỡng nhân tài nam giới mới được.
Cần thiết nhất bây giờ là phải chọn được một người có thể khống chế đại cục, về phần nhà thiết kế thời trang và quản lý ở phương diện khác thì chỉ cần thông báo tuyển dụng là được. Chỉ cần chịu bỏ tiền thì Đường Trọng không tin không có nhân tài làm việc cho mình.
Mà trong nước cũng không ít nhà thiết kế thời trang tài ba. Chỉ cần Đường Trọng cho họ bậc thang thì nhất định bọn họ sẽ toả sáng.
Cái gì gọi là mốt? Nhiều người ưa thích thì được gọi là mốt.
- Đợi khi về rồi hãy tính.
Đường Trọng thầm nghĩ. Nếu Thu Tĩnh Văn chịu giúp thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua, trong nhà họ Thu, ngoài Thu Ý Hàn còn những người khác không nhiều thì ít đều không có ý tốt với mình. Chắc cô ta cũng không chịu giúp mình.
- Thu Ý Hàn thì sao?
Đường Trọng thầm nghĩ nhưng ngay lập tức cười khổ. Thu Hồng Đồ sao chịu để con gái bảo bối làm công cho mình chứ? Ông ta đưa cô ấy đến Paris học tập kiến thức không phải là để cô về tiếp quản tập đoàn Hồng Đại sao? Thu Hồng Đồ chỉ có một người con gái, về sau chắc chắn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồng Đại rồi.
Chuyện này tạm để đó, còn có một chuyện khác khiến hắn phiền lòng đây.
Ngày mai hắn đi, không phải về Trung Quốc mà là đi Anh.
Hắn muốn gặp Đường Tâm. Đây là việc mà hắn đã quyết định từ trước rồi.
Vốn theo kế hoạch thì hắn sẽ đi Anh gặp Đường Tâm trước rồi mới sang Pháp gặp Thu Ý Hàn, sau đó mới về Minh Châu.
Nhưng không biết làm sao, ngay tại thời khắc cuối cùng đặt vé thì hắn lại thay đổi.
Bây giờ hắn lại bắt đầu bực bội.
Trong tay của hắn chỉ có một số điện thoại di động. Đây không phải số của Đường Tâm mà là của một cô gái tên Liên Hoa.
Trước khi hắn đi đã nói chuyện với Khương Khả Khanh rằng mình muốn gặp Đường Tâm.
Khương Khả Khanh không nói gì, chỉ cho hắn một số điện thoại như vậy, nói cô ấy tên là Liên Hoa, đến Anh thì gọi cho cô ấy.
- Rốt cục Đường Tâm làm sao vậy?
Càng đến gần thì càng không ngừng nghĩ đến điều này.
- Dù thế nào thì lần này cũng phải gặp em ấy.
Đường Trọng thầm nghĩ:
- Mặc kệ em ấy bệnh gì thì đó cũng là em gái của mình.
Tâm tình khó chịu, Đường Trọng liền đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn khô lau tóc, đi chân trần đến giữa phòng.
Kính coong!
Chuông cửa vang lên.
Đường Trọng đi qua, nhìn qua mắt mèo ở cửa.
Thu Ý Hàn. Người đang đứng trước cửa lại là Thu Ý Hàn.
Đường Trọng nhanh chóng mở cửa, nói:
- Sao lại quay lại?
- Điện thoại của em bị mất.
Thu Ý Hàn đỏ mặt nhỏ giọng nói, không dám đối mặt với Đường Trọng.
- Gì, mất điện thoại à? Rơi ở đâu?
Đường Trọng hỏi, nghĩ thầm, trong điện thoại Thu Ý Hàn cũng không có tấm ảnh cấm nào nên không cần lo lắng, cùng lắm thì mua cái khác.
- Chắc là trên ghế salon.
Thu Ý Hàn nhỏ giọng nói.
Lúc nói chuyện liền chạy qua người Đường Trọng đến ghế salon tìm điện thoại.
Quả nhiên cô thấy được điện thoại của mình trên ghế salon.
- Ở đây.
Thu Ý Hàn giơ điện thoại vui vẻ nói, giống như muốn chứng minh mình quay lại đúng là để tìm điện thoại vậy.
- Tìm được là tốt rồi.
Đường Trọng cười nói.
Thu Ý Hàn đầy mắt tình ý nhìn Đường Trọng, Đường Trọng vui vẻ nhìn Thu Ý Hàn.
- Em…
- Ừ, về đi.
Đường Trọng gật đầu:
- Chắc cô vẫn ở bên ngoài chờ em đấy.
- Vậy em về.
Thu Ý Hàn nhỏ giọng nói.
- Ừ.
Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn cúi đầu, tóc dài đen nhánh liền xoã xuống.
Cô bước nhanh, chuẩn bị từ bên cạnh ra ngoài.
Lúc đi qua Đường Trọng, cánh tay lại bị Đường Trọng giữ lại.
Cô quay đầu lại, trên mặt cũng đã tràn đầy nước mắt.
Đường Trọng dùng sức kéo một cái, cả người cô liền nhào vào lòng hắn.
Đường Trọng ôm nhanh lấy cô, cô cũng ôm chặt Đường Trọng.
- Em nghĩ ngày mai anh đã phải về nên rất khó chịu.
Thu Ý Hàn khóc nói.
Đường Trọng không nói gì chỉ là nhẹ nhàng hôn mái tóc, lông mi, ánh mắt, cái mũi còn có bờ môi của cô.
Bọn họ ôm chặt nhau, cả hai cùng ngã xuống trên ghế salon.
Đường Trọng vươn tay vào trong quần áo của Thu Ý Hàn, bao trùm lên bộ ngực phấn nộn của cô.
Đầu lưỡi của Thu Ý Hàn rời khỏi miệng của Đường Trọng, hé miệng thở dốc. Cơ thể cô cứng ngắc, hai tay đè chặt cơ thể Đường Trọng như muốn ngăn cản hành động của hắn mà cũng giống như hi vọng hắn có thể làm mạnh hơn chút nữa, để cơ thể hai người có thể hợp hai làm một.
- A…
Thanh âm Thu Ý Hàn yêu kiều thở gấp giống như một loại thuốc kích thích.
Tình cảm trong cơ thể Đường Trọng bị cô nhen nhóm, hận không thể đem cô gái nhỏ đáng yêu này hoà tan vào trong cơ thể mình.
- Đường Trọng, Đường Trọng.
Thu Ý Hàn dịu dàng gọi.
- Hô…
Đường Trọng dừng lại động tác trong tay.
Hắn từ trên người Thu Ý Hàn đứng dậy, cố gắng bình tĩnh lại.
Thu Ý Hàn nằm trên ghế salon, tóc đen hơi rối, đôi má ửng đỏ, áo sơ mi trên người cũng bị tuột vài chiếc cúc, nội y bị đẩy sang một bên lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng lớn.
- Đường Trọng.
- Ừ.
Đường Trọng đáp.
- Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có.
Đôi mắt Thu Ý Hàn đóng chặt, hàng lông mi dài nhấp nháy, thanh âm như ảo như mộng.