Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 612: Ôm nhầm!




Paris. Đường Shenganxiya.

Đêm đã thật khuya, bốn phía yên tĩnh không có bất kỳ tiếng gì.

Một bóng người đen kịt đứng dưới cây nhãn ven đường, nhìn về phía tòa biệt thự kiểu dáng Châu Âu đối diện đã rất lâu.

Do dự thật lâu, như là rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, đột nhiên kiễng mũi chân lên, thân thể rất nhanh vọt về phía góc tường biệt thự.

Hai tay của hắn vịn tường, thân thể nhảy lên mấy lần, đã bò tới cửa sổ tầng hai.

Hắn cơ linh như cáo, động tác như thỏ.

Động tác rất nhanh và thành thạo, kẻ đóng vai ăn trộm trong phim ảnh trên TV cũng không chuyên nghiệp bằng hắn.

Phòng tại nước Pháp rất khác phòng ở Trung Quốc. Các phòng ở từng nhà tại Trung Quốc đều lắp đặt cửa sổ có lưới bảo vệ, giống như một cái lồng sắt lớn bao bọc căn phòng. Rất ít phòng tại nước Pháp có bảo vệ cửa sổ, không biết là do an toàn ở đây cao hơn hay trị an ở đây tốt hơn.

Bóng đen đứng ở trên bệ cửa sổ, từ trong túi tiền lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng chọc vài cái tại khe hở thủy tinh, sau đó khẽ dùng lực, cửa sổ thủy tinh liền bị hắn đẩy ra.

Hắn nhảy vào gian phòng, đứng yên tĩnh lắng nghe tại đằng sau bức màn dày đặc.

Có tiếng hít thở truyền đến, căn cứ tần suất hô hấp có thể xác định đây nhất định là một người phụ nữ.

Phụ nữ. Một người.

Sở dĩ bóng đen lựa chọn cửa sổ này là bởi vì hắn đã sớm cho rằng đằng sau phiến cửa sổ này chính là người hắn muốn tìm.

Thứ nhất, dựa theo thân phận cô gái này, đương nhiên cô cần phải ở bên trong gian phòng này, vì gian phòng này sát đường, hơn nữa ánh sáng tốt nhất.

Thứ hai, bức màn có màu tím nhạt, phù hợp với tính cách cô gái.

Thứ ba, hắn nhìn thấy một ít hoa cô đặt ở trên bệ cửa sổ, đó chính là hoa sao mà cô thích nhất.

Tới gần.

Càng ngày càng gần rồi.

Cô bé kia đang ở gần trong gang tấc, có thể đụng tay đến.

Hắn từ đằng sau bức màn đi tới, từ trong bóng tối đi đến biên giới đầu giường.

Hắn càng nghe rõ tiếng hít thở của cô gái, hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm mê người từ trên người cô gái.

Hắn đi qua, nhìn cô gái đang cuốn mình trong chăn ở trên giường lớn, hắn cười khẽ.

Vừa mở điều hòa vừa đắp chăn, cái thói quen này cũng không hay, phải nhắc nhở, uốn nắn cô mới được.

Công chúa tỉnh lại như thế nào?

Là bị vương tử hôn tỉnh đấy.

Bóng đen chuẩn bị hôn để đánh thức cô công chúa nhỏ, hơn nữa hắn rất chờ mong gặp được bộ dáng kinh ngạc của cô.

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôm lên trán cô một cái.

Tiếc nuối chính là cô gái kia không tỉnh lại.

Cô thò tay lên sờ trán một cái, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Đường Trọng, càng ngủ say.

- Xem ra phải tăng liều thuốc lên mới được.

Bóng đen cười nhẹ nói.

Hắn cởi giầy, cẩn thận từng li từng tí bò tới trên giường, sau đó ôm cô gái từ đằng sau.

Buổi sáng ngày mai khi cô tỉnh dạy, mở to mắt, nhìn thấy mình ôm, nhất định là sẽ không tin được, cho rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

Hắn vì sáng ý này của mình mà đắc ý không thôi, vô cùng thỏa mãn nhắm mắt lại.

Thu Tĩnh là cô nương bề ngoài thì mềm mại nhưng trong lòng lại cường ngạnh, lưu manh.

Chỉ nhìn tướng mạo của cô, ai cũng cho rằng cô là một người phụ nữ xinh đẹp, ôn nhu, tài trí, lương thiện.

Thế nhưng thực chất bên trong cô lại vô cùng cố chấp, có phá hư cùng bảo hộ mãnh liệt. Cái gì cô không thích thì cô sẽ phá đi, cái gì cô thích thì cô sẽ nghĩ cách bảo vệ.

Cũng bởi vì Cô loại tính cách này cho nên cho tới nay vẫn không hợp được với tính cách anh trai Thu Hồng Đồ. Tuổi còn nhỏ chỉ có một người đã chạy đến nước Pháp du học, cho tới bây giờ cũng không muốn trở về.

Cô còn có một vấn đề nhỏ, đó chính là cô ngủ rất say.

Một giường lớn như vậy nhưng cũng không đủ cho cô sử dụng. Có vô số lần khi cô tỉnh dạy, vừa mở to mắt đã phát hiện mình đang nằm trên tấm thảm dày.

Cô rơi xuống từ lúc nào? Cô lắc đầu, không hề có một chút ấn tượng nào.

Cô hiếu động, lúc ngủ ưa thích nhích tới nhích lui.

Nếu như ai đè nặng cô hoặc là e ngại cô, làm cho cô 100 lần không thoải mái.

Đúng vậy, Thu Tĩnh cảm thấy hiện tại rất không thoải mái. Bởi vì cô muốn động đậy thân thể, cô muốn thay đổi một tư thế thoải mái hơn, thế nhưng thân thể của cô bị người ôm, bất luận như thế nào cũng không thể động đậy.

Thân thể cô run lên bần bật, giống như là bị té từ một tòa nhà cao chọc trời rơi xuống vậy.

Bởi vì chênh lệch cực lớn này cho nên thoáng cái cô đã tỉnh táo lại.

Quỷ áp giường sao?

Cô nghĩ tới truyện dân gian Trung Hoa hay đồn kia.

Nghe đồn rằng, buổi tối lúc ta ngủ gặp đồ vật gì không sạch sẽ, chúng sẽ xâm lấn thân thể của ta. Tuy suy nghĩ của ta vẫn còn nhưng thân thể của ta đã bị khống chế. Muốn nói chuyện cũng không nói nên lời, muốn mở mắt cũng không mở được, phương pháp giải cứu là…

Chẳng lẽ mình gặp thứ đồ vật bẩn trong truyền thuyết?

- Cũng không biết là quỷ Trung Hoa hay là quỷ nước Pháp?

Trong lòng cô thầm nghĩ.

Thân thể không thể động, Cô giật giật chân.

Ồ, chân có thể động.

Ồ, bờ mông cũng có thể động.

Ồ, nắm đấm cũng có thể động.

Càng làm cho cô ngạc nhiên chính là sau lưng còn có tiếng con quỷ hít thở. Hơn nữa, hơi nóng hắn thở ra làm lỗ tai của cô tê tê đấy, ngứa đấy, vừa thoải mái lại vừa khó chịu.

Cô nghĩ tới một loại khả năng khác.

Nắm tay, tụ lực.

Sau đó thân thể cô đột ngột quay mạnh lại, vòng tay đánh một quyền vào đầu con quỷ.

Bịch.

Quả đấm của cô bị một bàn tay lớn khác bắt được.

Cổ tay của cô không thể động đậy, bất luận cố gắng như thế nào cũng đều không có cách giãy giụa.

- Là anh.

Bóng đen nói.

Tiếng Trung Hoa sao? Người Trung Hoa hả?

Là anh? Tôi và anh rất quen thuộc sao?

Ai biết anh là ai?

Cô ngẩn người, sau đó một cước đá ra.

Bịch.

Bắp đùi của cô bị hai cái đùi kẹp lấy.

Bởi vì động tác kịch liệt cho nên áo ngủ trên người cô bị giãy giụa ra. Đùi trơn bóng lỏa lồ lạnh như băng trong không khí, làm cho thân thể cô bắt đầu nổi da gà phiền phức khó chịu.

- Cô không phải Thu Ý Hàn sao?

Bóng đen thấp giọng lên tiếng hô. Qua giọng nói, có thể thấy hắn còn kinh ngạc hơn cô gái bị vuốt ve kia.

Cô không phải Thu Ý Hàn sao?

Vấn đề này lại để cho Thu Tĩnh quyết định lên tiếng hỏi:

- Cậu là ai?

- Bà mẹ nó.

Bóng đen nóng nảy. Qua tiếng nói này có thể xác định chắc chắn đây không phải Thu Ý Hàn.

Hắn buông thân thể Thu Tĩnh ra, cũng không trả lời vấn đề của cô, vọt tới đằng sau bức màn rồi chạy mất.

Tách.

Thu Tĩnh rất nhanh mở đèn giường lên, kéo ra bức màn nhìn ra ngoài, bóng đen kia đã nhảy xuống lầu dưới, xa xa chạy như điên.

- Tên đáng chết.

Cô nghiến răng nghiến lợi mắng.

Trời cao mây trắng, không khí tươi sốt, ánh nắng tươi sáng, là một ngày rất đẹp.

Thu Ý Hàn không thích Paris nhưng thích tòa thành thị Paris này. Bởi vì nó ưu nhã cổ điển, ngựa xe cũng như dòng người đi lại không thôi, lại có được không khí như vậy. Cái này đối với sinh hoạt trước kia tại Yến Kinh của Thu Ý Hàn mà nói, quả thực là một chuyện không thể nào có được.

Phải biết rằng cô ở Yến Kinh, thế nhưng rất ít khi nhìn thấy trời xanh mây trắng. Bất luận thời điểm nào ngửa mặt lên nhìn sang, đều là một mảnh tối tăm mờ mịt. Khí trời như vậy rất dễ làm cho tâm tình người ta trở nên bắt đầu ác liệt.

Như thường ngày, lưng cô cõng theo bàn vẽ cùng hộp bút vẽ đi vào thánh đường Anthony.

Cô thích vẽ tranh, cô thích vẽ chân dung cho người.

Nâng cao tiêu chuẩn hội họa của mình, cái này đối với cô mà nói là thứ yếu đấy. Bởi vì về sau, không có khả năng cô dựa vào cái này mà sống, cha mẹ của cô cũng sẽ không đồng ý. Tập đoàn Hồng Đại chỉ có cô là người thừa kế, cô không có thêm lựa chọn nào khác. Vẽ tranh đối với cô mà nói chỉ là một việc yêu thích mà thôi.

Nguyên nhân cô ưa thích vẽ chân dung cho người chính là vì lúc vẽ tranh, tâm tình vô cùng yên tĩnh, hiền hòa. Cô cảm giác mình vô cùng chăm chú và thư giãn khi làm việc.

Nếu như lúc nào cảm thấy nhàm chán, cô sẽ căn cứ vào các khuôn mặt mà thử suy đoán chức nghiệp, tính cách cùng với câu chuyện cả đời hắn. Đây là kiến thức cơ bản của một người hoạ sĩ, thế nhưng cô lại cảm giác lúc đó mình như một nhà tiểu thuyết ưu tú.

Ừ, cô thích đọc tiểu thuyết.

Cô lắp giá đỡ rồi đặt bàn vẽ lên.

Lại mở hộp bút vẽ ra, lựa chọn một chiếc bút máy.

Tâm tình của cô rất vui vẻ, cô cảm thấy bây giờ mỗi một việc mình làm đều như hô hấp lấy không khí tự do.

- Rời nhà thật tốt.

Thu Ý Hàn trong lòng nghĩ thầm.

- Vẽ một bức bao nhiêu tiền?

Có người lên tiếng hỏi.

- Mười đồng.

Thu Ý Hàn tùy ý đáp. Nhanh như vậy đã có người tới, đối với cô đây là tin tức tốt.

Sau đó, lập tức cô ngẩng mạnh đầu lên.

Cô nhìn nhìn người khách đang ngồi trên cái ghế nhỏ, một người đàn ông tướng mạo thanh tú, ánh mắt nhu hòa, quả thực không thể tin được ánh mắt của mình.

- Thu Ý Hàn, tỉnh lại đi, bây giờ là xế chiều.

Cô nói với lòng mình.

- Vậy thì cho tôi vẽ một bức.

Người đàn ông nói.

- Vâng.

Cô gượng cười, con mắt tràn ngập nước, lên tiếng nói. Nắm bút máy ở trên tay cô cũng bắt đầu trở nên nặng nề, không nghe theo sai bảo.

Xoạt.

Bút máy nặng nề vẽ ra một vết rách trên trang giấy, trang giấy lập tức hỏng.

Vì vậy cô lại kéo một tờ giấy trắng khác, sau đó lại vẽ lên.

Vèo.

Ngòi bút vừa trợt, trên tờ giấy trắng lại xuất hiện một chỗ ngoặt khúc không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cô lại vứt giấy trắng đi.

Răng rắc.

Lần thứ ba lại càng không xong, bởi vì vừa hạ vài nét bút, bởi vì lực sử dụng quá mạnh cho nên ngòi bút kia không nghe theo ý cô, vẽ vòng một đường.

Cô cũng không nhịn được nữa.

Cô ném bút máy trong tay đi, lúc cô đứng dậy không cẩn thận đẩy ngã bàn vẽ, vô số trang giấy bị gió thổi bay đầy trời, chân của cô đá hộp bút vẽ thật xa, các bút màu lăn xuống.

Cô chạy vội về người đàn ông đang vui vẻ ngồi ở trên ghế, chạy về phía người đàn ông mà cô hằng đêm mong nhớ.

- Đường Trọng.

Cô la lớn.

Người đàn ông giang hai cánh tay ra, vui thích đợi con chim con trở về.

Hai người chăm chú ôm cùng một chỗ.

Rầm.

Bàn, ghế không chịu nổi sức nặng hai người, gẫy thành nhiều mảnh nhỏ, ầm ầm ngã xuống đất.

vậy, sắc mặt Jie Li mới đỡ hơn một chút, nói:

- Carter, chuyện này anh biết rồi. Đường Trọng à? Là ngôi sao nổi tiếng Trung Hoa à? Anh sẽ tìm cơ hội.

- Cảm ơn anh.

Carter cảm kích nói.

Thế sự kỳ diệu như vậy đấy. Chỉ nhen nhúm một ngọn lửa cừu hận nho nhỏ mà có khả năng sẽ cháy cả thảo nguyên.

rời đi, những người khác cũng đi theo.

Đường Trọng đi đến ngồi cạnh Tiêu Nam Tâm, vươn tay ra ôm bờ vai của cô rồi khẽ thở dài, nói:

- Người tài trí bình thường quá nhiều, tôi rất cô độc.