Dựa theo sự lý giải của Đường Trọng với Tiêu Nam Tâm, lúc mình ôm bả vai của cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ đánh ra một quyền.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của Đường Trọng là Tiêu Nam Tâm không làm vậy.
Cô ngoan ngoãn để yên cho Đường Trọng ôm, tay vẫn bưng tách trà nóng, nói:
- Thật ra tôi cũng muốn đánh ra một quyền.
- Vậy sao?
Đường Trọng nở nụ cười. Hắn biết Tiêu Nam Tâm nói rất đúng. Vì lúc thi biện luận, phần lớn thời gian Tiêu Nam Tâm đều giữ im lặng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào bọn hắn, tùy ý để đối thủ thao thao bất tuyệt công kích. Đây cũng là một trong những nguyên nhân thất bại của Nam Đại ở Yale.
Đường Trọng biết Tiêu Nam Tâm đang áp chế lửa giận của mình. Vì cô lo mình vừa nói thì sẽ chửi ầm lên.
- Cô cũng không phải người biết hạ thủ lưu tình.
- Vì viện trưởng học viện tâm lý học Nam Đại là ông nội tôi.
Tiêu Nam Tâm bất đắc dĩ nói.
Đường Trọng đã hiểu gật đầu. Tiêu Nam Tâm là cháu gái ruột của viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Nếu Tiêu Nam Tâm vung nắm đấm ở Yale thì sẽ ảnh hưởng rất xấu tới danh dự của viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Đặc biệt là lúc này, khi tranh chấp giữa thầy trò viện trưởng Tiêu Dục Hằng và Vương Kỳ Khuê đang trong thời khắc mấu chốt, Tiêu Nam Tâm lại càng không thể làm như vậy.
Về phần Đường Trọng, hắn đã nghĩ giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất rồi.
Cái này là sự khác nhau giữa Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm. Bọn hắn đều có mặt kiệt ngao bất tuần bên trong. Nhưng Tiêu Nam Tâm theo khuynh hướng điêu ngoa, hơn nữa hiểu được đạo lý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Đường Trọng thì rõ ràng là một tên điên cuồng, dốc sức liều mạng chiếm tiện nghi, gần chết cũng không chịu thiệt.
Cho nên người vung quyền là Đường Trọng chứ không phải Tiêu Nam Tâm một mực ẩn nhẫn.
- Cô không vung quyền là chính xác đấy.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Những chuyện dã man như vậy nên giao cho đàn ông bọn tôi làm thì tốt hơn.
- Hừ, ai nói đánh người là dã man hả? Có một số người cần phải ăn đòn.
Tiêu Nam Tâm phản bác nói:
- Bọn chúng khinh người quá đáng. Thật không biết trao đổi như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa.
- Ý nghĩ rất lớn đấy.
Đường Trọng cười.
- Nam Đại cần danh dự này. Kế hoạch trao đổi với học viện tâm lý Yale, nếu cái này ghi trên bảng tuyển sinh thì những sinh viên mới kia sẽ chạy theo như vậy đúng không? Kim Sâm, Roman bọn họ cũng cần. Bọn họ được Nam Đại phái đến Yale trao đổi, ghi trên hồ sơ thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt với sự phát triển sau này của bọn họ. Theo phương diện to hơn thì ngay cả quốc gia cũng cần danh bài Yale này. Không nói đến lưng tựa đại thụ thì có bóng mát, nhưng ít nhất thì mặt mũi cũng sáng sủa. Đến lúc tuyên truyền thì có thể nói tiêu chuẩn giáo dục của quốc gia chúng ta đã cùng đẳng cấp với Yale, danh giáo cấp thế giới.
- Nhưng người khác căn bản không đặt chúng ta vào mắt. Chúng ta là...
Tiêu Nam Tâm nói.
- Mặt nóng mông lạnh?
Đường Trọng cười tủm tỉm nói nốt những lời Tiêu Nam Tâm còn chưa nói.
- Chính là như vậy.
- Ai bảo người ta mạnh mẽ hơn chúng ta chứ?
Đường Trọng cười:
- Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là bên chúng ta cũng phải tin tưởng vào mình. Nếu năm nào sinh viên tới đây trao đổi cũng phải cúi mình khom gối thì chỉ có thể làm bọn chúng ngày càng quá đáng. Chúng ta thừa nhận bọn chúng mạnh hơn chúng ta, chúng ta tôn trọng bọn chúng, muốn học tập bọn chúng nhưng chúng ta phải giữ được quyền nói “không”. Nếu người khác nói cái gì, mình nghe theo cái đấy thì đấy là tuân thủ, là mù quáng nghe theo, vậy thì chỉ có thể biến thành nước phụ thuộc người khác thôi.
Tiêu Nam Tâm quay người nhìn Đường Trọng, đôi lông mi dài nháy nháy, nói:
- Cậu phải làm viện trưởng học viện taam lý.
- Viện trưởng thì không cần. Làm học trò của viện trưởng cũng rất không tệ rồi.
Đường Trọng cười ha hả nói.
Tiêu Nam Tâm đưa tách trà trong tay ra, nói:
- Uống trà đi.
Tối nay nói nhiều như vậy, Đường Trọng quả thật hơi khát, sau khi cầm lấy tách trà uống hai ngụm thì mới nhớ tới, chén trà này Tiêu Nam Tâm đã uống qua.
Hắn uống tách trà mà cô đã uống.
- Cái gì vậy? Tôi chưa uống đâu.
Nhìn thấy ánh mắt thâm trường ý vị của Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm đỏ mặt nói.
- Tôi biết, tôi biết.
Đường Trọng liên tục gật đầu. Hắn không ngốc đến mức vạch trần chân tướng ra.
- Tách trà này rất được, tôi đã uống qua ở chỗ thầy. Cô mang đi từ trong nước à?
- Đương nhiên. Ở đây làm sao có thể tìm được loại trà Long Tĩnh cực phẩm này chứ?
Roman đẩy cửa đi vào, thấy Đường Trọng đang ôm Tiêu Nam Tâm thì hơi sửng sốt, che lấy con mắt rồi nói:
- Hai người cứ tiếp tục đi, hai người cứ tiếp tục đi. Tôi không nhìn thấy gì hết. Có thấy tôi cũng giả vờ không thấy.
Tiêu Nam Tâm mặt mũi đầy xấu hỏi. Đường Trọng cũng lặng lẽ bỏ tay khỏi bờ vai cô.
- Roman, chị vào đi, bọn tôi không phải như chị nghĩ đâu.
Tiêu Nam Tâm đứng dậy nói.
- Chị biết rồi, chị biết rồi.
Roman liên tục gật đầu:
- Hai người chỉ là bạn bè bình thường. Nếu không thì tối nay chị đến phòng Đường Trọng ngủ, hai người cứ tâm sự chuyện bạn bè với nhau đi. Dù sao Đường Trọng ngủ một mình, hoàn toàn không ảnh hưởng gì...
Đường Trọng nhếch miệng cười to, nghĩ thầm Roman này thật đúng là người rất hay, biết rõ làm thế nào để kéo gần quan hệ với người khác.
- Roman.
Tiêu Nam Tâm rống lớn.
----------
Carter đi bệnh viện kiểm tra, xác định cái mũi mình bình yên vô sự, chỉ là bị thương nhẹ. Sau đó hắn cũng không lập tức quay lại trường học mà lái xe về nhà.
Nhà của Carter không phải ở Connecticut, New Haven mà ở khu trung tâm chính trị Washington, Mỹ.
Bên này cũng có một trụ sở, nhưng chủ yếu là hắn và anh trai Jie Li của hắn ở.
Hắn muốn tìm chính là anh trai năng lực xuất chúng trong mắt hắn. Hắn không cam lòng bị một tên Trung Hoa đánh mà mình lại không thể làm gì được như vậy. Hắn tin anh trai của hắn có thể giúp hắn mọi chuyện.
Sau khi đỗ xe trong sân nhỏ, Carter lấy chìa khóa mở cửa phòng. Cảm ơn trời đất, anh của hắn ở nhà, lúc này đang ngồi trên ghế salon, uống cà phê, đọc tạp chí.
Jie Li ngẩng đầu lên nhìn Carter đang đi tới, vừa cười vừa nói:
- Carter, không phải em nói em được viện trưởng sắp xếp tiếp đón sinh viên Trung Hoa đến trao đổi sao? Sao giờ đã về rồi? A, chết tiệt, mũi em sao thế?
- Anh, em cần anh giúp.
Carter sờ lên cãi mũi bị một tầng băng gạc dày đặc của mình, âm thanh ác độc nói.
Jie Li bỏ quyển tạp chí trong tay xuống, nói:
- Carter, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Carter tự rót cho mình một tách cà phê, sau đó bắt đầu kể lại nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn giữa hắn và Đường Trọng. Đương nhiên hắn điểm tô cho bản thân.
- Carter, em không nói thật.
Jie Li nhìn chằm chằm người em trai của mình, nói:
- Chuyện trao đổi giữa học viện tâm lý Yale và Nam Đại anh cũng biết. Trước khi anh rời khỏi Yale, kế hoạch trao đổi này cũng bắt đầu rồi. Tuy anh không biết sinh viên Nam Đại kia nhưng anh đã từng nghe nói bọn họ vô cùng sùng bái, ngưỡng mộ Yale chúng ta, bọn hắn rất tôn trọng chúng ta. Em nói cậu Đường Trọng này, sao cậu ta lại có thể chủ động khiêu khích, hơn nữa còn đánh người chứ? Anh biết người Trung Hoa, ở địa bàn ngoại quốc, bọn họ không dám làm chuyện vô lễ này đâu.
- Còn nữa, nếu thật sự cậu ta đã đánh em thì sao em không báo lại với trường học? Chỉ sợ trường học sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu. Hơn nữa, em nói lúc cậu ta đánh người, có rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, viện trưởng William Vance của em cũng ở đây. Chẳng lẽ ông ta không vì danh dự và tôn nghiêm của Yale mà trừng phạt cậu ta sao? Thậm chí em còn có thể gọi cảnh sát tới. Vì sao lại không làm vậy?
Carter biết mình không lừa được anh trai. Anh ấy chính là nhân vật sắp tranh cử nghị viên, là thành viên ưu tú nhất của gia tộc bọn hắn.
- Em đã nói một số câu vũ nhục Trung Hoa.
Carter nói.
- Sau đó thì sao?
- Bị nó quay lại.
Carter nói.
- Ngu xuẩn.
Jie Li mắng:
- Carter, em quá sơ suất.
- Đúng vậy.
Carter cúi đầu nhận lỗi:
- Anh à, em cũng không ngờ những tên Trung Hoa kia lại giảo hoạt như vậy.
- Carter, không chỉ có người Trung Hoa giảo hoạt mà viện trưởng bọn em cũng vô cùng giảo hoạt. Giờ ông ta không có khả năng đứng ra giúp em đâu. Thậm chí ông ta còn ghét em nữa.
- Giờ em phải làm sao bây giờ?
Carter sốt ruột nói:
- Đây chính là một chuyện sỉ nhục với em. Jie Li, em chừa từng bị ai đánh, anh phải giúp em.
Jie Li nhíu mày nói:
- Nếu không có đoạn băng kia, anh không cần ra mặt, viện trưởng William cũng có thể giúp em đòi lại công đạo rồi. Nhưng giờ William Vance không giúp em được, anh cũng không giúp em được.
- Anh, không phải có tổ chức kia sao? Anh có ảnh hưởng lớn tới Yale như vậy, chẳng lẽ cũng không được sao?
Carter gấp giọng nói.
- Carter.
Jie Li lạnh lùng nói:
- Trước khi em chưa vào tổ chức thì anh không hi vọng nghe thấy cái tên đấy từ miệng em.
- Jie Li, xin lỗi, em biết rồi.
Carter vội vàng nói xin lỗi.
Khô Lâu hội, nó có thể coi là tổ chức sinh viên thần bí nhất thế giới.
Khô Lâu hội 2 dựng ở đại học Yale, Mỹ. Thành viên trong đó có không ít người có ảnh hưởng lớn tới nước Mỹ, là nhân vật vô cùng có quyền lực. Năm 2004, trong cuộc tổng tuyển cử Mỹ, tổng thống đang nhậm chức Bush và Corey đều là thành viên của Khô Lâu Hội. Tổ chức này được gọi là Tử Vong Xã, hàng năm đều nhận năm sinh viên tốt nghiệp cao nhất trong trường, cũng yêu cầu bọn hắn thề phải giữ bí mật.
Thành viên mới Khô Lâu Hội bình thường đều xuất thân từ gia tộc, mà bản thân bọn họ cũng cần có tinh lực dồi dào, túc trí đa mưu, có dã tâm chính trị, quan trọng là có thể vì mục tiêu cộng đồng của đoàn xã mà bỏ qua mục tiêu cá nhân. Bọn họ có ảnh hưởng to lớn tới xã hội Mỹ nên không ít người còn nhận định Khô Lâu Hội chính là lực lượng đứng sau thao túng nước Mỹ.
Jie Li là người ưu tú của gia tộc Lai Văn, cho nên trở thành người được tuyển trong mười lăm người tốt nghiệp Yale đạt điểm cao.
Carter có thể được Khô Lâu Hội nhận hay không thì còn phải trông chờ vào biểu hiện khi hắn học đại học. Mà tổ chức này cũng sẽ có chuyên gia tiến hành khảo hạch bọn họ.
Thấy Carter xin lỗi thành khẩn như vậy, sắc mặt Jie Li mới đỡ hơn một chút, nói:
- Carter, chuyện này anh biết rồi. Đường Trọng à? Là ngôi sao nổi tiếng Trung Hoa à? Anh sẽ tìm cơ hội.
- Cảm ơn anh.
Carter cảm kích nói.
Thế sự kỳ diệu như vậy đấy. Chỉ nhen nhúm một ngọn lửa cừu hận nho nhỏ mà có khả năng sẽ cháy cả thảo nguyên.
rời đi, những người khác cũng đi theo.
Đường Trọng đi đến ngồi cạnh Tiêu Nam Tâm, vươn tay ra ôm bờ vai của cô rồi khẽ thở dài, nói:
- Người tài trí bình thường quá nhiều, tôi rất cô độc.