Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 600: Nhà tâm lý học nhân tính đệ nhất Trung Quốc




Tâm lý học của Tiêu Dục Hằng chủ yếu phục vụ số đông nên ông nổi tiếng trong phạm vi rộng hơn, địa vị trong ngành cũng rất cao.

Lý Trác Ngộ nghiên cứu chính là tâm lý học nhân tính, mà nghiên cứu của ông chủ yếu được dùng trong kinh tế chính trị và ngoại giao. Đối tượng phục vụ chủ yếu là cơ quan cao cấp của chính phủ. Vậy nên ông ấy nổi tiếng trong phạm vi nhỏ hơn, địa vị trong ngành giáo dục cũng không bằng Tiêu Dục Hằng.

Không chỉ thế, thân phận Lý Trác Ngộ cũng hơi phức tạp, thuộc về loại hình vừa quan viên vừa học giả.

Ông ấy là chuyên gia tâm lý học cũng là nhân viên nhà nước, là người đứng đầu uỷ ban cố vấn Trường Giang ở bộ ngoại giao và bộ quân sự quốc phòng. Mà uỷ ban cố vấn Trường giang lại trực tiếp lãnh đạo bộ trưởng, phó bộ trưởng và tổng chỉ huy quân sự.

Dùng bốn chữ quyền cao chức trọng để hình dung Lý Trác Ngộ cũng không quá.

Tiêu Dục Hằng và Lý Trác Ngộ là đối thủ cũng là bạn bè. Bọn họ là bạn học nhiều năm, anh hùng tướng tích, đã có giao tình vài chục năm.

Bọn họ cũng là đối thủ, hai người đều là chuyên gia tâm lý học ưu tú trong nước, bình thường có cạnh tranh cũng là điều không tránh được. Hơn thế nữa, Lý Trác Ngộ cũng thấy bất bình vì địa vị của Tiêu Dục Hằng cao hơn mình trong lĩnh vực tâm lý học.

- Một là vì người dân nhỏ bé, một là vì quốc gia đại sự, ai nặng ai nhẹ?

Đây là một câu của Lý Trác Ngộ khi nói chuyện phiếm với bạn mình. Danh nhân không có điều riêng tư, những lời này cũng đã được đăng trên một số tờ báo và tạp chí.

Đường Trọng thích đọc tờ báo của trường là ‘ Báo Nam Đại’ cho nên cũng biết khá rõ về chuyện này.

Lý Trác Ngộ nhận lời mời của Tiêu Dục Hằng đến giảng một tiết học cho sinh viên Tâm lý học Nam Đại. Bài giảng của ông cũng là một tiết học, chỉ cần là sinh viên không có tiết học trùng đều có thể đến nghe.

Tâm lý học chỉ là một khoa nhỏ, tổng cộng toàn khoa cũng chỉ có vài trăm người, mà tầm 10h trưa cũng có nhiều lớp có tiết nên khi Đường Trọng đến hội trường cũng không thiếu ghế trống.

Đường Trọng đến, trong phòng liền náo nhiệt hẳn lên.

Không ít nữ sinh kích động muốn kí tên chụp ảnh chung với Đường Trọng. Một số nam sinh cũng muốn nói chuyện hay kí tên chụp ảnh với ngôi sao lớn. Mặc dù bọn họ không thích Đường Trọng nhưng có ảnh chụp chung với Đường Trọng thì bọn họ cũng dễ khiến mấy cô gái họ thích vui vẻ hơn.

Với danh tiếng hiện tại của Đường Trọng, thì muốn hắn kí tên hay chụp ảnh cũng không phải chuyện dễ.

Ứng phó một lúc, Đường Trọng nhìn xung quanh nói sắp vào lớp, hi vọng mọi người có thể về đúng vị trí. Vì thế mọi người xung quanh mới giải tán.

Đường Trọng nhìn lướt qua, đi đến ngồi cạnh cửa sổ.

Tiêu Nam Tâm trong bộ quần thể thao trắng, áo phông ngắn tay màu trắng, mũ màu vàng lộ ra vẻ tươi đẹp. Đường Trọng ngồi bên cạnh cô, cô cũng không quay sang nhìn giống như hai người xa lạ vậy.

- Vinh quang quá nhỉ.

Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói.

- Aiz, rất được yêu thích cũng không phải chuyện tốt. Có đôi khi cũng thật phiền.

Đường Trọng cảm thán nói.

- Có giỏi thì khi nói những lời này anh đừng cong khoé miệng, giống như rút gân vậy.

Tiêu Nam Tâm hừ lạnh nói.

Vì thế Đường Trọng liền không nhịn được nở nụ cười nói:

- Cô đang ghen tị với tôi.

- Mặc kệ anh.

Tiêu Nam Tâm mở ra bút kí trước mặt ghi cái gì đó.

Phụ nữ nói ‘mặc kệ anh’ nhưng không có nghĩa là anh có thể mặc kệ cô ấy.

- Có danh sách chưa? Những ai đi Yale?

Đường Trọng nhỏ giọng hỏi, cũng mở ra bút kí của mình ghi ghi chép chép.

Hắn ghi là một bài thơ:

Ngày này năm ngoái trước cửa phòng,

Mặt cười tươi phớt ánh hồng đào hoa,

Năm nay đào vẫn nở hoa,

Mà người nay đã đi xa phương nào.

Mặc dù Đường Trọng chỉ tuỳ ý ghi nhưng bởi vì thư pháp hắn rất tốt nên bài thơ này cũng rất phiêu dật, đầy đủ thần thái.

Tiêu Nam Tâm nhìn thoáng qua liền giật lấy bút kí của hắn.

Roẹt!

Cô xé rách tờ giấy kia nói:

- Cho tôi là được rồi.

- Aiz, rất được yêu thích cũng không còn cách khác.

Đường Trọng lần nữa cảm thán.

Vì thế câu trả lời là Tiêu Nam Tâm đạp mạnh hắn một phát dưới chân bàn.

- Một người là chị khoá trên, tên là Roman, là một người đẹp, anh sẽ thấy hứng thú.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Cái gì mà tôi sẽ hứng thú? Tôi là loại người háo sắc như vậy sao?

Đường Trọng phiền muộn nói.

- Đúng thế.

Tiêu Nam Tâm gật đầu.

- Được rồi, còn hai người khác nữa là ai?

- Kim Sâm, một đàn anh năm ba. Trước khi anh tới là nhân vật nổi danh của học viện chúng ta.

Tiêu Nam Tâm nói.

-A, anh ta rất giỏi sao?

Đường Trọng hỏi.

- Mỗi cuộc thì đều đứng đầu, bây giờ đã giữ được ba năm mà chưa bại.

Tiêu Nam Tâm khâm phục nói. Trong đại học, người học giỏi vẫn rất được tôn trọng.

- Hơn thế nữa, khẩu tài của anh ấy rất giỏi, là quán quân của khoa biện luận, là quán quân của cuộc thi biện luận ở Nam Đại, cũng được ba năm rồi.

- À, có một cái miệng khéo.

Đường Trọng cười nói:

- Học tốt, nói tốt, đứng đầu, đúng là có tư cách kiêu ngạo. Anh ta trông thế nào?

…..

- Một người khác thì để tôi đoán thử xem.

Đường Trọng cười nói.

- Anh đoán đi.

- Vương Địch Âu.

Đường Trọng nói.

Tiêu Nam Tâm kinh ngạc nhìn hắn hỏi:

- Lão Tiêu nói với anh rồi hả?

- Không.

- Anh đã biết danh sách trước?

- Vừa mới biết.

Đường Trọng nói.

- Vậy anh.

- Rất đơn giản.

Đường Trọng nói:

- Nếu là tôi thì tôi cũng làm như vậy.

- Tại sao?

- Bởi vì chúng ta vừa tát vị đại sư huynh kia một nhát, bây giờ lại cử con hắn đến Yale trao đổi một lần sẽ chứng minh ông của cô là người rộng lượng, làm việc quang minh lỗi lạc. Bí quyết của tranh cãi trong học thuật là không bí mật trả thù. Thứ hai là để Vương Kỳ Khuê ăn hoàng liên, khổ mà không nói được. Vương Địch Âu thiếu cơ hội xuất ngoại như thế này sao? Không thiếu. Bởi cha hắn là Vương Kỳ Khuê nên bọn hắn có thể đến các trường danh tiếng để trao đổi bất cứ lúc nào. Mà thầy chúng ta lại tận tâm dạy bảo cha con bọn họ như vậy thì khi Vương Kỳ Khuê phản bác lại thầy sẽ phải rất cẩn thận. Chỉ cần không lưu ý một chút, hắn sẽ bị tiếng xấu là vong ân phụ nghĩa, là ác đồ. Với thân phận và địa vị của hắn bây giờ thì sao có thể để mình dính vào mấy chữ này.

Thấy Tiêu Nam Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn chuyên chú, Đường Trọng nói tiếp:

- Thứ ba, Vương Địch Âu là một nhân tài. Tuy hắn là bại tướng của hai chúng ta nhưng đó cũng là vì hai chúng ta quá xuất sắc, vượt xa người thường. Hổ phụ không sinh khuyển tử, cuối cùng hắn cũng là con trai Vương Kỳ Khuê, cũng có chút danh tiếng bên nước Mỹ, biết đâu hắn có thể giành được vinh dự gì cho chúng ta. Vậy tại sao lại không chọn hắn chứ?

- Thứ tư, hắn có thể phụ trợ cho anh làm anh hùng. Vương Địch Âu tài giỏi như vậy cũng chỉ là làm nền cho anh, như vậy, rốt cuộc Đường Trọng là nhân vật cấp cao nào?

Tiêu Nam Tâm nói.

Đường Trọng cười hắc hắc nói:

- Cô là đang lấy bụng phụ nữ đo lòng quân tử. Thầy không có ý như vậy, tôi cũng không cần người khác làm nền.

- Khó trách lão Tiêu thích anh như vậy.

Tiêu Nam Tâm nói:

- Hoá ra hai người là cùng một đường.

- Đúng vậy. Đây là anh hùng cùng lý tưởng.

Đường Trọng mạnh gật đầu.

- Là hùng (gấu) đen sao?

- Cô mắng tôi là gấu đen, vậy ông của cô cũng thành gấu đen à? Thế cô là cái gì? Tiểu Hùng hả?

- Anh có tin tôi kêu sàm sỡ không?

- Kính nhờ, tôi là ngôi sao lớn Đường Trọng. Cho dù cô kêu lên thì mọi người cũng nghĩ rằng cô sàm sỡ tôi mà thôi. Bên ngoài các fans hâm mộ muốn sàm sỡ tôi không đến 1 vạn cũng có tám ngàn, thêm một cô cũng không là gì.

………

Tranh cãi, đấu võ mồm là hình thức ở chung giữa hai người.

Sắp vào học nên các học sinh cũng tới đông hơn.

Đường Trọng thấy Hoa Minh, Lương Đào của phòng mình cũng tới nhưng không thấy Lý Ngọc. Điều này lại khiến hắn thấy khó hiểu.

Lý Ngọc muốn Lý Trác Ngộ nhận mình thì hắn càng phải gặp ông ta nhiều mới đúng. Sao không nhìn thấy hắn nhỉ?

Hay là bọn họ đã gặp mặt rồi.

Đường Trọng muốn gọi điện thoại hỏi thăm Lý Ngọc một chút nhưng nghĩ lại vẫn thôi.

Hắn tin tưởng Lý Ngọc. Nếu Lý Trác Ngộ muốn thu đồ đệ thì Lý Ngọc là lựa chọn tốt nhất. Đây cũng là cách nghĩ của viện trưởng Tiêu Dục Hằng, nếu không sau khi từ chối Lý Ngọc ông ấy cũng không giới thiệu cậu ta cho Lý Trác Ngộ.

Người đến ngày càng nhiều, còn có một số sinh viên vừa hết tiết cũng tới. Vì thế phòng học 300 người này rất nhanh hết chỗ.

Hội học sinh bắt đầu việc duy trì trật tự, cấm các sinh viên ồn ào.

10h. Cửa phòng học vang lên tiếng bước chân.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của viện trưởng Tiêu Dục Hằng, một người đàn ông trung niên đi giày tây bước tới.

Đúng thế, tuổi của ông ấy xấp xỉ Tiêu Dục Hằng nhưng biết chăm chút cách ăn mặc nên thoạt nhìn chỉ giống như hơn bốn mươi tuổi.

Đường Trọng chưa từng gặp Lý Trác Ngộ. Cho tới nay hắn nghĩ rằng người nghiên cứu nhân tính này chính là một ông già mặc áo tàng hình trong bóng đêm. Vậy mà không ngờ ông ấy lại nhã nhặn đến vậy.

Tiêu Dục Hằng dẫn đầu vỗ tay, các sinh viên cũng nhiệt liệt vỗ tay theo.

Lý Trác Ngộ phong độ, nhẹ nhàng vẫy tay với các sinh viên ở đây, sau đó chính mình đi đến bàn giáo viên cười nói:

- Thực ra tôi không thích đến Nam Đại, bởi vì Nam Đại có một Tiêu Dục Hằng.

Xôn xao.

Mọi người cười to sau đó điên cuồng vỗ tay.

Ông ta nói như vậy cho thấy Tiêu Dục Hằng trong suy nghĩ của ông ta là một người học thức uyên bác, ngay cả ông ấy cũng không thể không chối bỏ điều đó.

Đang ngồi ở đây đều là sinh viên Nam Đại, viện trưởng của họ được tôn sùng như vậy thì sao họ không vui vẻ cho được?

Nhưng Đường Trọng thì tinh thần chấn động.

Rất hay. Đây là tinh tuý của tâm lý học nhân tính.

Những lời này của ông mặc dù là tự giễu, hạ thấp chính mình nhưng thoáng cái đã khiến sinh viên Nam Đại thân thiết và nhiệt tình với mình.

Ông ta biết những sinh viên này cần gì vì thế ông ta liền cho họ cái đó. Không chỉ thế, cách cho này rất dễ dàng làm cho người ta tiếp nhận hoặc không thể không tiếp nhận.

Luận về tâm lý học nhân tình thì Lý Trác Ngộ là người giỏi nhất Trung Quốc.

Đây là lời bình của một ông già về Lý Trác Ngộ. Lần đầu gặp mặt, Đường Trọng thật sâu đồng ý với điều đó.