Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 597: Cậu 17, tôi 18!




Lúc Ngô Thư gõ cửa lần nữa, Đường Trọng đã rửa mặt xong, Trương Hách Bản cũng mặc xong quần áo.

Ánh mắt Ngô Thư quét tới quét lui trên người hai người, cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích gì khả nghi chứng minh đêm qua hai người cấu kết với nhau làm cuộc chiến long trời lỡ đất ở trên giường, lúc này mới yên lòng nói:

- Đi thôi. Tổng giám đốc Hồ đã tới, đang ở nhà hàng chờ cùng chúng ta ăn điểm tâm.

- Chị Ngô, thật sự em cùng Đường Trọng không có bất kỳ quan hệ gì.

Trương Hách Bản đi đến trước mặt Ngô Thư, nhỏ giọng nói ra.

Ngô Thư vội vàng ngăn cản, nói:

- Bản Bản, cái đề tài này dừng ở đây, ngàn vạn không được nhắc tới trước mặt tổng giám đốc Hồ.

- Vâng, em biết rồi.

Trương Hách Bản nhu thuận gật đầu.

Do phải dùng bữa sáng cùng Hồ Tư Tiến, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Thông tại Thông Liêu cho nên mãi cho đến mười giờ mọi người mới quay trở lại khách sạn.

Trong lúc ăn cơm, Ngô Thư bảo buổi chiều hôm nay tiếp tục tiến hành hoạt động ký bán, Hồ Tư Tiến cười nói toàn bộ hắn đều sắp xếp xong xuôi, khẳng định chu đáo hơn ngày hôm qua.

Nghỉ ngơi một lát thì Thái Nùng lại gọi điện thoại tới nói muốn mời ăn cơm trưa.

Đêm qua, sau khi Thái Nùng đưa Đường Trọng về khách sạn, hắn lại đón xe rời đi. Đương nhiên lúc rời đi còn mang theo một cô gái đầy đặn tên là Dương Phẩm Duyệt. Thái Nùng cũng hỏi thăm qua ý của Đường Trọng, hỏi hắn có muốn mang Triệu Nhất Trí đi ra ngoài không. Đường Trọng làm bộ không nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Triệu Nhất Trí, nhẫn tâm từ chối.

Gặp dịp thì chơi coi như cũng được, cũng không cần phải động thật rồi.

Thái Nùng cũng không miễn cưỡng, biết rõ Đường Trọng ở trong tửu điếm còn có giai nhân chờ.

Cơm trưa là do Thái Nùng mở tiệc chiêu đãi, vẫn là đồ ăn nhà nông cho nên khẩu vị mọi người cũng không tệ lắm.

Nhưng xế chiều hôm nay có hoạt động ký bán cho nên Đường Trọng không dám uống rượu. Nếu miệng đầy mùi rượu thì lúc chào hỏi Fans hâm mộ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng vĩ đại, ánh sáng chói lọi của mình đấy.

Một giờ chiều, Fans hâm mộ đã bắt đầu tụ tập tại cửa ra vào quảng trường Vạn Thông. Hai giờ chiều, quảng trường Vạn Thông rộng lớn đã chằng chịt toàn người là người. Người phía sau muốn chen lên trước đã là chuyện không thể nào.

Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua nên Hồ Tư Tiến đã biết lực ảnh hưởng của Đường Trọng cùng Trương Hách Bản đến cỡ nào. Cho nên hôm nay hắn phái một số lượng lớn bảo vệ duy trì trật tự ở bên trong. Có bốn đại hán đứng phía trước Đường Trọng, tránh cho có khác lợi dụng cơ hội xúc phạm tới hắn.

Ba giờ chiều, Đường Trọng cùng Trương Hách Bản xuất hiện tại hiện trường.

Vừa nhìn thấy hai người đi ra, lập tức đám fans hâm mộ hoan hô ầm lên.

- Đường Trọng, em rất thích anh.

- Trương Hách Bản, em là người đáng yêu nhất thế giới.

- Bọn họ vẫn chưa đi, bọn họ thật sự không đi. Đường Trọng, em muốn lấy anh.

Tiếng hô liên tiếp khiến Đường Trọng cùng Trương Hách Bản căn bản là không có cách nào lắng nghe.

Về sau, những người mặc trang phục thống nhất kia giơ tấm biển ‘ Tôi yêu Hồ Điệp’ đồng loạt la lớn:

- Hồ Điệp, Hồ Điệp, tôi yêu Hồ Điệp.

Tiếng hô rất đồng đều, giống như là có người lên sân khấu hô, đám fans hâm mộ đơn đả độc đấu kia liền đồng loạt hô theo.

Vì vậy, tiếng hô Hồ Điệp, Hồ Điệp, tôi yêu Hồ Điệp vang vọng toàn trường.

Đợi đến lúc đám fans hâm bớt xúc động đi một ít, Đường Trọng mới ra ý bảo mọi người im lặng.

Hắn cầm mic đi đến lối vào sân khấu hình chữ T, chăm chú nhìn lên đám Fans hâm mộ, nhìn sắc mặt ửng hồng vì kích động của bọn họ, nhìn trán của bọn họ đầy mồ hôi vì bị phơi nắng dưới mặt trời, cảm động nói:

- Vất vả cho mọi người rồi. Nếu như không phải các tiên sinh ngành phòng cháy tới kiểm tra đột xuất thì cũng không cần phiền toái mọi người như vậy.

Đường Trọng biết rõ nghành phòng cháy chắc chắn sẽ không tới ‘ đột kiểm ’ hoạt động hôm nay. Nhưng Đường Trọng là một tiểu nhân mang thù, tuy không muốn làm thương mấy gã kia nhưng dù sao mỉa mai bọn hắn vài câu, cho bọn hắn thù hận thêm một chút vẫn là có thể thuận tay làm đấy.

Quả nhiên, nghe Đường Trọng nói xong, mọi người cùng kêu lên mắng ngành phòng cháy không chuyên nghiệp, cố ý đâm người. Còn có người nói ngành phòng cháy là cố ý nhằm vào Đường Trọng, nói cách khác, cái ngôi sao khác đến đây đều không gặp loại chuyện này, vì sao Đường Trọng cùng Trương Hách Bản đến đây, bọn hắn lại nhảy ra gây sự hả?

Đương nhiên cũng có người ồn ào nói bọn hắn muốn cảm ơn đội phòng cháy. Nếu không phải những người đó làm xằng làm bậy thì bọn hắn cũng không thể liên tục hai ngày đều có thể nhìn thấy Đường Trọng cùng Trương Hách Bản.

-Tôi nói rồi, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, tất cả hắc ám đều bị ánh mặt trời xua tán.

Đường Trọng lớn tiếng nói.

Nếu là ngôi sao khác, cho dù bị người đùa bỡn như vậy thì cũng chỉ có thể đánh vỡ răng của nuốt xuống bụng.

Nhưng Đường Trọng hiển nhiên không phải là người như thế.

Ngô Thư ở phía sau sân khấu nghe thấy những lời này, trái tim khẽ run rẩy. Mọi chuyện đã đi qua, sao người này còn muốn vạch trần tất cả ra làm gì? Điều này không chỉ đắc tội một hai người mà là một đám người.

Dĩ hòa vi quý. Nếu như không thể chịu một chút ủy khuất, có khả năng sẽ phải chịu thêm rất nhiều ủy khuất nữa đấy.

Nói sau, thật sự cách giải quyết vấn đề của cậu cũng không thể coi là ‘ ánh mặt trời ’ đấy.

Đương nhiên Đường Trọng đã làm như vậy rồi, cô cũng không có cách nào nhảy lên sân khấu khuyên bảo Đường Trọng đừng có nói linh tinh nữa. Có lẽ, Đường Trọng có cách xử sự cùng hành vi chuẩn tắc riêng của hắn.

Trương Hách Bản tựa như là đã hiểu rõ ý của Ngô Thư, cho nên đã cầm mic, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, nói:

- Tôi nói rồi, hôm nay chúng ta còn có thể gặp mặt. Trương Hách Bản nói lời giữ lời. Đúng hay không?

- Đúng.

Đám fans hâm mộ kích động trả lời.

- Tôi thật muốn kí tên cho mỗi bạn ở đây, tôi hy vọng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mỗi một bạn ở đây, tôi biết rõ điều này rất khó thực hiện bởi vì mọi người quá nhiệt tình. Người đi vào hiện trường thật sự quá nhiều, cho nên rôi sẽ không lãng phí thời gian quý giá nữa, chúng ta bắt đầu đi.

Trương Hách Bản vừa cười vừa nói.

- Tôi đã chuẩn bị xong.

Vì vậy, bảo vệ tại hiện trường mở ra một lỗ hổng, một cô gái đeo kính, mặt mũi tràn đầy kích động là người đầu tiên xông lên sân khấu.

Khẩu hiệu tập đoàn Vạn Thông là: tại trung tâm mỗi một thành phố tại Trung Hoa đều thành lập một quảng trường Vạn Thông.

Mà hoạt động lần này là do bạn thân Hoa Nghị đầu tư Hắc Hiệp, ban nhạc Hồ Điệp của công ty giải trí Hoa Thanh cùng với tập đoàn Vạn Thông, ba bên đạt thành chiến lược hợp tác. Cho nên sắp tới, Đường Trọng cùng Trương Hách Bản sẽ đi tới bốn thành phố Thái Hồ, Tô Châu, đảo Dừa, Quảng An để tổ chức hoạt động ký bán. Bọn họ sẽ ở tụ hợp cùng Lâm Hồi Âm tại Dương Thành, sau đó từ Dương Thành, tổ chức hoạt động ký bán ở bên trong ba thành thị vùng duyên hải.

Nói cách khác, họ sẽ ở một ngày tại mỗi một thành phố, bọn hắn cũng cần gần mười ngày mới có thể chạy xong toàn bộ hành trình.

Trong khoảng thời gian này, ba thành viên ban nhạc Hồ Điệp tổ một đường bôn ba, chay khắp thế giới.

Trương Hách Bản không chỉ là lần đầu tiên oán trách, nói nếu bọn hắn có một chiếc máy bay riêng thì có phải tốt không. Như vậy hành trình sẽ thuận tiện rất nhiều.

Đường Trọng nghĩ, có một chiếc máy bay quả thật không tệ. Đến thân thể cùng thể chất như hắn cũng cảm thấy chạy một đường như vậy có chút mỏi mệt thì không cần phải nói tới hai cô gái Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm này rồi.

Khó trách những nghệ nhân kia cũng kêu khổ mấy ngày liền, nói cường độ công tác cao, nói thiếu thời gian ở cùng người nhà, nói không có thời gian yêu đương. Trước kia Đường Trọng không tin, bây giờ hắn đã tin.

Sau khi ký hai giờ, hắn thậm chí đã muốn ngã đầu xuống nằm ngủ. Lúc đó làm gì còn có tâm tư cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm?

Một đoàn người trở lại Minh Châu, rốt cuộc lúc này Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm cùng với phần đông nhân viên công tác bên người bọn hắn mới có thể thở một cái.

Thế nhưng Đường Trọng lại không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngày bọn hắn trở về chính là ngày Khương Khả Khanh danh nghĩa Phi Thiên thực nghiệp ký kết hiệp ước, thời gian hợp đồng cùng Đằng Tỉnh Ưng đại biểu ba công ty. Vài ngày trước, Đường Trọng đã nhận được điện thoại của Khương Khả Khanh, nói chỉ cần hắn trở lại Minh Châu, nhất định sẽ đuổi tới trợ trận.

Đằng Tỉnh Ưng là người tham lam, hùng hổ mà đến, lại gặp phải dạng phụ nữ cứng mềm không ăn như Khương Khả Khanh. Hai bên đã thăm dò nhau một thời gian dài, rốt cuộc một người nhượng bộ một bước, dùng một điều kiện tương đối công bình để ký hợp đồng.

Đương nhiên, dùng thân phận Đường Trọng, hắn cũng không thật sự đuổi tới hiện trường ký tên. Quan hệ giữa hắn và Khương gia vẫn là bí mất trong mắt rất nhiều người. Nếu như Khương Khả Khanh chạy tới thời điểm hắn ký tên, như vậy nhất định truyền thông sẽ suy đoán hoài nghi. Thậm chí cả loại lời Đường Trọng là trai bao của Khương Khả Khanh cũng có thể truyền ra.

Sau khi kết thúc nghi thức ký kết, có một bữa tiệc rượu chúc mừng cỡ nhỏ, khi đó có cao tầng công ty hai bên, còn có quan viên chính phủ, Đường Trọng xuất hiện tại nơi này cũng không có vấn đề gì rồi.

Lúc đó phóng viên không được phép tiến vào đấy.

Tiệc rượu chúc mừng tại nhà hàng Tây tầng 19 của khách sạn. Đường Trọng đợi đến lúc những người khác đi qua mới vào bàn.

Bởi vì hôm nay đã chính thức ký kết xong, cho nên Khương Khả Khanh mặc một bộ đồ công sở màu bạc, ôm sát người, cho nên trông vô cùng hấp dẫn.

Thế nhưng mặc dù cô cố tình muốn nghiêm túc một ít, nhưng thân quần áo này cũng không giúp cô đạt được hiệu quả xứng đáng.

Người khác xuyên đeo là chức nghiệp, cô giống như người vợ mặc bộ đồ đồng phục hấp dẫn, gợi cảm chồng mình.

Tóc được buộc lại lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng mịn. Ngực no đủ, ánh mắt ẩn tình, giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng.

Người phụ nữ như vậy, bất luận đứng tại chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

Nhìn thấy Đường Trọng đi tới, ánh mắt Khương Khả Khanh sáng ngời, hô:

- Đường Trọng. Bên này.

Cô vừa gọi như vậy, gần như tất cả tầm mắt mọi người đều hướng về phía Đường Trọng.

Đường Trọng trong lòng cười khổ nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, một bên gật đầu thăm hỏi với những người khác, một bên vững vàng đi tới trước mặt Khương Khả Khanh, nói:

- Cô không nói tôi cũng biết cô ở đây. Tôi còn muốn tìm nơi hẻo lánh đi ăn chút ít đồ này. Cô cũng biết trong khoảng thời gian này tôi có nhiều mệt mỏi. Cô hô như vậy, sao tôi có thể trốn đi đây?

Khương Khả Khanh cười nói:

- Đúng rồi. Vừa nhìn thấy cậu tới, tâm tình của tôi thật cao hứng, nhịn không được liền kêu ra. Muốn ăn cái gì? Tôi lấy giúp cậu?

- Ngàn vạn đừng. Cô là chủ xí nghiệp lớn lại lấy đồ ăn cho một ngôi sao nhỏ như tôi, những người kia sẽ thấy thế nào? Bọn hắn còn tưởng rằng tôi là trai bao của cô đấy.

- Trai bao cái gì?

Khương Khả Khanh giả bộ tức giận.

- Cậu 17, tôi 18, chúng ta đang ở vào tuổi đẹp. Nếu hai chúng ta đi đến cùng nơi, đó chính là yêu đương bình thường. Có quan hệ gì với trai bao?