Điện Quân vương. Phòng vip xa hoa nhất Nhất Phẩm Giang Sơn.
Toàn bộ tường của đại sảnh đều được chế tạo từ thuỷ tinh. Từ bên trong có thể nhìn thấy cảnh non sông tươi đẹp của nửa thành phố Thông Liêu.
- Thuỷ tinh này đã được đặc chế. Từ bên trong có thể thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn rõ bên trong được.
Chu Tinh giống như hiến vật quý nói:
- Có thể chống đạn. Đạn bình thường không thể xuyên thủng được.
Thái Nùng nhếch miệng nói:
- Được rồi Chu Tinh, chút đồ chơi của cậu không cần khoe khoang trước mặt Đường Trọng. Bên ngoài không ai sao, dù người ta muốn nổ súng vào trong này thì đạn cũng không tới đây được. Nói thêm, nếu thật sự có kẻ muốn giết người ở Quân vương sảnh thì sẽ ngắm súng ngay vào cậu chứ nhằm vào thuỷ tinh mà ngay cả đạn cũng không xuyên thủng được này làm gì chứ?
- Thế cũng không được đâu.
Chu Tinh cười lớn nói:
- Chiếc xe kia của em thì có thể. Anh cũng biết, em là người không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Diêm Vương lấy mạng.
- Vậy thì được rồi. Chúng ta tranh thủ thời gian hưởng thụ rượu ngon cùng người đẹp đi. Ai thấy hứng thú với khối thuỷ tinh rách nát của cậu chứ?
Thái Nùng thúc giục nói.
- Đại ca, anh chờ chút, em đã sớm chuẩn bị xong. Lafite lâu năm nhất cùng người đẹp nhất. Hắc hắc, anh cũng đừng chê. Chỗ em mới có hai cô từ học viện nghệ thuật, rất thanh thuần và còn là xử nữ nữa.
- Thôi đi.
Thái Nùng xua tay.
- Học viện nghệ thuật thì thôi. Mang hàng trân bảo của cậu tới đi.
Đầu năm nay thanh danh của học viện nghệ thuật không tốt, thậm chí có rất nhiều học viện nghệ thuật bị người ta gọi là học viện thanh lâu.
Những công tử phong lưu như Thái Nùng không quá thích cái này.
Chu Tinh sững sờ, kinh ngạc nhìn Đường Trọng.
Hắn không kỳ quái khi Thái Nùng biết trong tay hắn có hàng quý. Bởi vì mấy cô gái này đều là để chuẩn bị cho số ít mấy người bọn họ. Thái Nùng là nhân vật mấu chốt trong đó, cũng là nhân vật hắn cần nịnh bợ.
Nhưng hắn lại bảo mình mang hàng quý ra để hưởng thụ cùng Đường Trọng. Điều này mới khiến hắn thấy kỳ quái.
Rốt cuộc thằng này có lai lịch thế nào?
Lúc trước, khi Thái Nùng dẫn bạn tới nơi này ăn chơi cũng không hào phóng như vậy.
Một ngôi sao ca nhạc nhỏ mà thôi, đáng giá sao?
Thái Nùng biết Chu Tinh nghĩ gì, cười nói:
- Tôi giới thiệu cho cậu một chút. Đây là anh em tốt của tôi, Đường Trọng. Cậu cứ gọi là Đường thiếu gia.
- Đường thiếu gia à?
Rốt cục Chu Tinh cũng hiểu ý rồi. Hoá ra tên này không chỉ là ngôi sao ca nhạc mà còn có lai lịch không tầm thường.
Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều có thể thêm chữ ‘ thiếu gia’ sau họ của mình. Nhiều hơn chữ này tức là thêm một tầng thân phận.
Nhưng nếu đã có bối cảnh lớn thì sao phải làm ngôi sao ca nhạc chứ?
Chơi xe, chơi tiền…những công tử như bọn họ thì càng nhiều thứ để chơi hơn. Còn Đường Trọng xuất thân danh môn rồi sao lại đi làm ngôi sao gì. Trò chơi này cũng thật lớn đấy.
Chu Tinh cũng là người nhanh nhạy, liền bước nhanh lên bắt tay với Đường Trọng, nói:
- Đường thiếu gia, tôi là Chu Tinh. Vừa rồi tôi nói là thật lòng, lần sau anh đến Thông Liêu thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ tự mình lái xe đến sân bay đón anh.
- Đều là anh em, đừng quá khách khí.
Đường Trọng bắt tay với hắn nói.
- Vậy anh ngồi với đại ca đi để tôi đi chuẩn bị mấy em. Các anh yên tâm, tuyệt đối là cực phẩm.
Chu Tinh sai nhân viên phục vụ mở nắp chai rượu rồi rót hai chén đặt trước mặt Đường Trọng và Thái Nùng xong mới rời đi.
- Tên này vào vòng lâu rồi nên có chút dối trá.
Thái Nùng cười nói:
- Nhưng không phải người quá xấu.
- Bạn bè của Thái đại ca thì có thể xấu đến nỗi nào?
Đường Trọng cười nói:
- Chu Tinh cũng được. Kinh doanh ngành này thì cần phải khéo léo, cẩn thận. An toàn là trên hết.
- Đúng vậy, an toàn là trên hết.
Thái Nùng cũng cười. Hắn cầm rượu đỏ trước mặt lên nói:
- Đường Trọng, nào, tôi mời cậu một ly. Lần nữa chào mừng cậu tới Thông Liêu.
- Này thì quá khách khí rồi. Thái đại ca, cả buổi tối hôm nay anh đã mời rượu tôi rồi. Bây giờ chúng ta tuỳ ý một chút được không?
Đường Trọng cười nói.
- Đúng, phải tuỳ ý.
Thái Nùng vui mừng:
- Tuỳ ý tốt hơn. Tới những nơi như này không phải tuỳ ý thì tốt hơn sao? Tôi lại thành kẻ không theo kịp rồi.
- Là vì chủ nhà như Thái đại ca quá nhiệt tình thôi.
Đường Trọng nịnh nọt nói.
Thái Nùng càng tiếp xúc với Đường Trọng càng cảm thấy người thanh niên này tài giỏi.
Có thể uống nhiều rượu, có thể mồm to ăn thịt, có thể nghe lời, cũng có thể phản kháng.
Không những thế, mỗi khi hắn bộc phát có thể tạo ra lực phá hoại kinh người.
Người như vậy mà sinh ra sớm mấy trăm năm thì không phải vương tộc cũng là anh hùng.
Mặc dù là bây giờ, người như vậy cũng có thể làm ra sự nghiệp lớn.
Ví dụ như vụ Cẩm Tú Quán chứa thuốc cấm lần trước. Trăm ngàn cạm bẫy, thậm chí mình còn trở thành quân cờ cho bọn chúng nhưng kết quả thì sao? Không phải bị Đường Trọng một đao chém chết.
Nhìn kết cục của những đối thủ của Đường Trọng liền hiểu rõ.
Rất nhanh Chu Tinh đã quay lại, sau lưng dẫn theo hai cô gái mặc sườn xám đỏ.
Một người đầy đặn, một người mảnh mai, đầy đặn thuỳ mị, mảnh mai dịu dàng.
Mặt mũi tinh xảo, làn da trắng như tuyết, giơ tay nhấc chân tự nhiên xinh đẹp, khí chất toàn thân cao thấp rất cao quý.
Chỉ bằng điểm cuối cùng này đã giúp họ rạng rỡ không ít.
Tuy đàn ông thường thích chơi mờ ám nhưng bọn họ ưa thích thật sự vẫn là chinh phục phụ nữ đàng hoàng.
Thân thể kỹ nữ, vẻ ngoài chị dâu. Đây mới là phụ nữ cực phẩm.
Hai cô gái này giống như tiên nữ trong tranh, tự nhiên có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
- Dương Phẩm Duyệt, Triệu Nhất Trí, mau chào Thái thiếu gia và Đường thiếu gia đi.
Chu Tinh cười nói.
- Chào Thái thiếu gia, chào Đường thiếu gia.
Hai cô gái cùng lên tiếng, đầy đặn phong tình vạn chủng, mảnh mai ngại ngùng xấu hổ, là hai loại tính cách tuyệt đẹp.
Khó trách Thái Nùng lại muốn Chu Tinh mang người đẹp tư tàng của hắn ra. Hai người này đúng là hơn xa so với mấy người phụ nữ bên ngoài kia.
- Chúng ta lần đầu tiên đi chơi cùng nhau, tôi không biết cậu thích loại nào, Đường Trọng, cậu chọn trước đi.
Thái Nùng cười nói.
Đường Trọng không ngại, tuyển cô gầy.
- Đường thiếu gia, tôi là Triệu Nhất Trí.
Cô gầy đến ngồi cạnh Đường Trọng, chủ động chào hỏi hắn.
- Cô biết tôi à?
Đường Trọng cười hỏi. Mặc dù Chu Tinh giới thiệu hắn và Thái Nùng là Thái thiếu gia và Đường thiếu gia nhưng không nói rõ ai là Thái thiếu gia, ai là Đường thiếu gia.
- Vâng, tôi là fans của anh.
Triệu Nhất Trí nói.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Tới đây lại gặp được fans hâm mộ đúng là xấu hổ quá.
- Nếu Đường thiếu gia không thích thì tôi có thể quên thân phận của anh.
Triệu Nhất Trí vội vàng nói.
- Không sao, chúng ta tâm sự.
Đường Trọng xua tay nói.
- Tôi còn tưởng toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều thích cậu chứ.
Thái Nùng cười ha hả nói.
- Vừa rồi nghe cậu nói có hai người hận cậu. Đây coi như tin mừng đối với chúng tôi rồi.
- Người ghét tôi rất nhiều, hận tôi chắc chỉ có hai người đó. Tất nhiên còn có một cô gái muốn giết tôi.
Đường Trọng nói:
- Nói vậy mới nhớ, tôi phải đi chào bạn tôi một tiếng.
- Đúng là cần làm thế.
Thái Nùng nói:
- Xa quê gặp bạn, nước mắt lưng tròng.
- Sau đó đâm sau lưng một đao à?
- Có thể bắn súng nhưng đừng dùng đạn là được.
Thái Nùng cười to nói.
Đường Trọng thầm nghĩ, đàn ông nghiêm túc cỡ nào đến nơi này thì cũng trở nên phóng túng thôi.
- May mắn tôi là chính nhân quân tử.
Đường Trọng nói.
Hắn đứng dậy, Triệu Nhất Trí ngồi bên cạnh cũng nhanh chóng đứng dậy.
Đường Trọng vỗ vai cô nói:
- Cô ngồi đi. Người bạn kia của tôi là phụ nữ. Tôi không muốn cô ấy thấy cô.
- À.
Triệu Nhất Trí lại ngồi xuống. Phụ nữ không thích phụ nữ xinh đẹp, đây là điều đương nhiên.
- Nếu cô ấy tranh cùng tôi thì tôi có nên nhường hay không đây?
Đường Trọng trêu chọc nói.
Triệu Nhất Trí trừng to mắt, hiển nhiên là cô hiểu lời nói đùa của Đường Trọng.
Đường Trọng đi ra khỏi phòng, đi về phía căn phòng tên gọi Lệ Thuỷ kia.
Hắn thấy cửa phòng Lệ Thuỷ vẫn đứng rất nhiều giai nhân, có thể thấy, cô ta vẫn chưa chọn được người vừa ý.
Đường Trọng cười khẽ, nghĩ thầm, cô gái này còn khó tính hơn đàn ông.
Đường Trọng đi tới, đứng ngoài cửa phòng.
- Thưa cô, cô xem trong số này có ai vừa ý cô không? Đây đều là những cô gái xinh đẹp nhất của chúng tôi.
Một thanh âm mềm mại, khéo léo truyền đến. Chắc cô ta là người đứng đầu nhóm cô gái này.
- Loại phấn son dung tục, xinh đẹp thì được gì? Phải có khí chất, khí chất đó, cô có hiểu không?
Thanh âm khách nhân rất lớn, tính tình chắc không được tốt.
- Cái này…cô gái kia bị khó xử rồi. Nếu không phải biết những người có thể vào căn phòng này là những hội viên quyền quý thì cô mới không phải hạ mình như vậy.
- Nhưng đây đúng là những cô gái xinh đẹp nhất ở chỗ chúng tôi mà. Chúng tôi thật sự không tìm được người xinh đẹp hơn rồi. Nếu không…
- Nếu không thì thế nào?
Cô gái hừ lạnh.
- Sao? Muốn đuổi tôi đi hả?
- Không, không, không. Tôi không có ý đó.
Cô gái kia vội xin lỗi:
- Ý của tôi là, là tôi sẽ cố gắng tìm cho cô.
- Đi đi. Bảo bọn họ cút hết đi.
Cô gái không kiên nhẫn nói.
- Vâng, vâng. Chúng tôi đi.
Cô gái kia nháy mắt ra hiệu, lập tức những cô gái bên ngoài nhanh chóng lui xuống. Hầu hạ một người phụ nữ không sao cả nhưng hầu hạ một người phụ nữ khó tính thì không ai tự nguyện cả.
Cửa phòng chưa kịp đóng lại thì Đường Trọng đã trực tiếp đi vào, đứng giữa căn phòng, trước màn hình TV.
Cô gái đang cúi đầu rót rượu, nghe tiếng bước chân tức giận nói:
- Tôi nói các cô cút hết ra ngoài cơ mà.
Đường Trọng cởi áo khoác bên ngoài ra, bày một tư thế đầu ngẩng cao, ngực ưỡn lên giống như đang chờ khách chọn món, nói:
- Cô thấy tôi thế nào?
Cô gái mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Sau đó cặp mắt đẹp kia dần lạnh như băng, đằng đằng sát khí.