Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 588: Đã chơi thì Phải chơi thống khoái..




. Nghe thấy lời người đàn ông áo trắng nói, Đường Trọng và Trương Hách Bản không khỏi nhìn nhau. Trương Hách Bản phì một cái, nở nụ cười. Đường Trọng sắc mặt tối sầm, suýt phát khóc. Mẹ ơi, sao lại gặp một thằng gay thế này? Lần trước Công Tôn Tiểu Ý dẫn hắn đi đua xe siêu tốc độ trong câu lạc bộ, người thua cuộc bởi chiếc Ferrari đỏ của hắn chính là một tên đồng tính luyến ái. Thấy hắn ta đang nhìn mình, Đường Trọng có cảm giác không rét mà run. Giống như là ánh mắt người đàn ông nhìn thấy gái đẹp, lập tức kinh diễm và lang sói, hung ác hận không thể lập tức nhào lên. Giờ, ánh mắt người đàn ông áo trắng nhìn về mình càng hiền hòa nhưng trong mặt bọn họ đều có thứ gọi là nhục dục. Đường Trọng không cùng trao đổi với Bạch Tố và Lâm Vi Tiếu, không biết bọn họ có nhìn thấy thứ nhục dục này trong mắt mình không nhưng hắn biết nhất định là có. Nhưng thấy ánh mắt này từ một người cùng giới tính, hắn không thể nào chấp nhận được. Hắn ủng hộ cho đồng tính luyến ái yêu nhau nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc hắn chấp nhận bầu bạn với người đồng tính. Nghe xong lời Trần Kiếm nói, mấy người bạn bên cạnh đều cười ha hả. Một người có gương mặt trẻ con giống Lý Đông Đông cười ha hả, nói: - Thằng này thật là có thú, khó trách Trần thiếu gia lại chọn cậu ta. Trần thiếu gia đã sớm chơi chán con gái, giờ lại có hứng thú với những người đẹp trai rồi. -... Trong lòng Đường Trọng càng phẫn nộ. Thằng ranh kia còn là một người song tính luyến ái, có chút tương tự với cô gái gia tộc Hilton kia. - Trương Hách Bản là tôi chọn. Vừa trắng vừa mềm, ngực lại vừa lớn. Tôi thích. Một người đàn ông trung niên đầu đã thưa tóc ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, hận không thể ôm cô vào ngực chơi đùa một phen. Đối với một số ông bác tà ác mà nói, Trương Hách Bản quả thật đại sát khí nghịch thiên. Đây cũng là nguyên nhân Trương Hách Bản được đứng giữa nhóm nhạc Hồ Điệp trong những áp phích tuyên truyền quảng cáo, lượng tiêu thụ cũng cao hơn hẳn Đường Trọng và Lâm Hồi Âm. Đại khái chính là do người tiêu thụ tăng lên. Còn Đường Trọng và Lâm Hồi Âm chủ yếu nhằm vào người trẻ tuổi. - Chúng ta liền mở một bữa tiệc Hải Thiên thu nhỏ đi. Tất cả mọi người đều lột sạch sẽ, vừa mập yếu gầy đều chọn được. Một người đàn ông trẻ tuổi có cái đầu như bị cửa kẹp nói. Ngô Thư chau mày, vừa tức giận vừa lo lắng. Cô muốn kéo Đường Trọng và Trương Hách Bản quay người rời đi nhưng nghĩ đến Đường Trọng, cô chỉ có thể cố nén lòng chán ghét mà ở lại. Nếu người tổ chức bữa tiệc là một số quan viên hoặc phú hào ăn mặc xa xỉ thì bọn họ còn chú ý đến thân phận, nói chuyện làm việc cũng có chỗ cố kỵ. Những người trẻ tuổi này xem ra đều là phú nhị, từ nhỏ chưa bị khổ cực, làm việc càng là coi trời bằng vung, không thể nào nắm chắc. Gặp bữa tiệc mời khách như vậy, chuyện gì bọn họ đều có thể làm được. Chung An Quốc đi tới sau lưng người đàn ông áo trắng, cong người nịnh nọt nói: - Trần thiếu gia, tôi đã mời Đường Trọng và Trương Hách Bản tới cho ngài rồi. Đường Trọng đoán không lầm. Người đàn ông áo trắng này cầm đầu nhóm người kia, cũng là Trần Kiếm của tập đoàn Chưởng Khống Giả. Trần Kiếm ném bộ bài trong tay ra, nói: - Không chơi, ăn cơm trước đi. - Đúng đúng. Ăn cơm trước. Cơm nước xong xuôi thì làm việc mới tốt được. Người đàn ông trung niên ước gì đại chiến bắt đầu sớm một chút nên cũng ném bộ bài trong tay ra, phụ họa nói nói. - Tôi đi chuẩn bị. Chung An Quốc vừa cười vừa nói rồi chạy chậm đi ra ngoài. Hiển nhiên hắn làm loại chuyện này cũng không phải là một ngày hai ngày. Trần Kiếm khuôn mặt không khó nhìn. Nếu không phải con mắt quá nhỏ thì hắn còn có thể được xưng tụng là vẻ mặt đường đường. Chỉ là sắc mặt tái nhợt, mí mắt sưng vù, xem ra đã bị tửu sắc lấy hết sức khỏe. Hắn đẩy ghế đứng lên, đi đến trước mặt Đường Trọng và Trương Hách Bản, vừa cười vừa nói: - Là khách ở xa tới, chiêu đãi không chu toàn, kính xin bỏ qua cho. Lại đây ngồi đi. Tôi giới thiệu cho hai người mấy người bạn. - Vậy thì làm phiền Trần thiếu gia. Đường Trọng cười ha hả nói, bộ dáng nóng vội không chịu nổi. Trương Hách Bản cũng không luống cuống, theo sát bên người Đường Trọng đi về phía bàn ăn. Lông tơ cả người Ngô Thư đều bắt đầu dựng lên nhưng vẫn cố trấn định đi theo sau lưng Đường Trọng. Trần Kiếm ngồi xuống ghế chủ bị, nhìn vào Lý Đông Đông có khuôn mặt trẻ con, nói: - Lý Đông Đông, là em tôi. Hắn không giới thiệu thân phận Lý Đông Đông, xem ra thân phận người này mẫn cảm. Sau đó hắn chỉ vào người đàn ông Địa Trung Hải, nói: - Ông chủ Chu Đào của tập đoàn Phúc Thọ, làm thư từ thiết bị. Đường Trọng bắt tay Địa Trung Hải. Mồ hôi trong tay ông ta làm Đường Trọng buồn nôn. - Mã Chu Toàn, không việc làm là nhân vật số ba của Thông Liêu, trong tay giữ mũ quan. Trần Kiếm chỉ vào người đàn ông mặt ngựa, nói nói. Còn một người đàn ông và hai cô gái đẹp tiếp khách kia thì Trần Kiếm không giới thiệu, xem ra bọn họ đến làm trò chơi bồi thái tử đọc sách đây. Nhìn thấy cử chỉ và lời nói của bọn họ thì cũng có thể thấy bọn họ vô cùng kính sợ và nịnh nọt Trần Kiếm. Đường Trọng đã biết, chủ nhà hôm nay đại khái là bốn người Trần Kiếm, Lý Đông Đông, Chu Đào và Mã Chu Toàn. - Về sau mọi người đều là bạn bè rồi. Ông chủ Chu Đào cười ha hả nói. Ánh mắt ông ta tham lam nhìn chằm chằm Trương Hách Bản, cố ý nói giọng đáng yêu: - Trương tiểu thư, tôi là Fans hâm mộ cuồng nhiệt của cô đấy. Tôi hôm nay tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô. Đến đây nào, đến ngồi cạnh tôi. Chúng ta tâm sự với nhau. Đường Trọng kéo cánh tay Đường Trọng, âm thanh nho nhỏ, bộ dáng yếu đuối sợ cảm gió, nói: - Tôi ngồi với Đường Trọng. - Ai, làm gì mà khách sao thế chứ? Chu Đào sắc mặt hơi không vui. - Cô từ chối như vậy, không sợ những Fans hâm mộ như chúng tôi thương tâm sao? - Tôi ngồi với Đường Trọng. Trương Hách Bản ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó như là một con thỏ con bị giật mình, mau chóng cúi đầu. Trong lòng Đường Trọng phiền muộn một hồi. Nghĩ thầm là ai khi nghe tối nay sẽ đến ăn cơm với Trần Kiếm thì hai mắt như sao sáng chứ? Giờ lại giả vờ làm thục nữ, kéo cánh tay mình mãi không tha, không phải kéo cừu hận cho mình sao? Rầm... Chu Đào nện xuống mặt bàn, lạnh giọng nói: - Như thế nào? Còn giả vờ gì nữa? Đã tới rồi thì cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý đi chứ? Nhăn nhăn nhó nhó như vậy tuy có thể chấp nhận nhưng không qua là không biết điều. - Đúng đúng. Ông chủ Chu nói rất đúng. Đường Trọng phụ họa gật đầu. Hắn đứng lên, nói: - Tôi ngồi cạnh Trần thiếu gia. Tối nay sẽ uống với Trần thiếu gia ít nhất hai chén. Bộp bộp... Mọi người kích động vỗ tay. - Chắc là do Trần thiếu gia mị lực lớn. Còn giở thủ đoạn ra thì tiểu mỹ nhân này đã chủ động yêu thương nhớ nhung cậu rồi. - Trần thiếu gia, tôi thấy con mắt của cậu càng ngày càng tốt đấy. Nếu tôi không phải anh ruột cậu thì tôi đã cướp người với cậu rồi. - Trương tiểu thư, cô nhìn Đường tiên sinh đi. Đến đây đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt. Yên tâm đi, sẽ không để cô chịu thiệt đâu. Đến lúc về nhất định sẽ có đại lễ đưa tiễn. Anh em chúng tôi tuy thích ăn chơi nhưng không ăn trắng mặc không. Không tin cô ra ngoài hỏi thử nhân phẩm của bọn tôi đi. -... Ngô Thư thầm cười lạnh. Nghĩ thầm, các người còn có cái gọi là nhân phẩm à? Còn nữa, nghe ở đâu? Còn có ngôi sao nào sau khi ăn cơm với các người mà không biết xấu hổ đi ra ngoài ồn ào chứ? Đường Trọng vẻ mặt dịu dàng đi về chỗ Trần thiếu gia, không ngờ Trần thiéu gia lại giơ tay ra làm động tác ngăn lại, nói: - Chờ một chút. Đường Trọng sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn. Trần Kiếm híp mắt đánh giá Đường Trọng, đưa tay ra, lập tức có một mỹ nữ áo đỏ lấy điếu thuốc trong hộp ra ngậm vào miệng châm lửa, sau đó hai tay dâng lên đặt vào hai ngón tay hắn. Trần Kiếm cầm lấy điếu thuốc hút một hơi, nhả khói thuốc ra rồi mới từ từ nói: - Đường Trọng, tôi biết rõ cậu. - Tôi cũng biết Trần thiếu gia. Đường Trọng tiếp tục nịnh nọt nói. - Tôi biết cậu dã man bạo lực. Tôi cũng biết cậu kiệt ngao bất tuần. Tôi biết tên họ Lưu của tập đoàn MIFU kia cũng bị cậu đánh. Tôi biết cậu đã đánh không ít người nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ một việc. Tôi khác với bọn chúng. Trần Kiếm lạnh lùng nói. - Cậu đánh bọn chúng, đánh thì cũng đánh rồi. Có người bảo vệ cậu, MIFU cũng không thể làm gì cậu. Nhưng nếu cậu dám bịp bợm tôi thì tôi sẽ khiến cậu chết đương nhiên, không thể nào sống được. Khả năng lớn nhất là sẽ nhét cậu vào bao rồi buộc viên đá cho cậu trôi sông Thương Lan. Cậu hiểu ý tôi không? - Hiểu. Đường Trọng gật đầu: - Tôi đến là muốn thành bạn với Trần thiếu gia. - Đúng. Là bạn. Chu Đào cười ha hả, nói: - Trương tiểu thư, tôi cũng hi vọng hai chúng ta cũng có thể thành bạn. Trần Kiếm nhìn Đường Trọng chằm chằm, như là không tin lời hắn. Đường Trọng như bị sỉ nhục, quay người đi về vị trí của mình. - Được rồi. Trần Kiếm rốt cục buông lỏng đề phòng xuống. Hắn chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh mình, nói: - Ngồi xuống đi. Đường Trọng cảm kích nói. Hắn quay người lại, ngồi xuống vị trí mà Trần Kiếm đã chỉ định. Trần Kiếm thò tay muốn nắm tay Đường Trọng, Đường Trọng “ngượng ngùng” tránh đi, nói: - Trần thiếu gia, như vậy không tốt sao? Có nhiều người đang nhìn kìa. - Chúng ta đều là anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, sợ bọn họ nhìn gì chứ? Trần Kiếm cười ha hả nói. - Như vậy đi. Đường Trọng cũng cười theo, nói: - Tôi cũng khâm phục nghĩa khí của cậu rồi đấy. Lúc hắn vươn tay ra, một con dao dài nhỏ đã thần không biết quỷ không hay chỉa vào cổ Trần Kiếm. - Cho nên lúc tôi đánh người thì sẽ coi bọn họ ở trong hết. Cậu yên tâm đi, một người cũng không thoát được. Động tác của Đường Trọng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được. Mọi người còn chưa nhìn rõ động tác của hắn thì Trần Kiếm đã bị hắn khống chế. - Đường Trọng, cậu làm gì? Mã Chu Toàn tức giận quát. - Mau gọi người đến. Chu Đào quát. - Thật sự là không biết sống chết. Lý Đông Đông như là không thèm để ý tới cảnh trước mặt. - Anh em bọn này cũng không phải lần đầu bá vương ngạnh thương cung. Làm thế trừ kích thích bọn này lúc chơi đùa thì còn có thể làm gì? Đâm? Có bản lĩnh thì mày đâm đi. Chơi thì phải chơi cho thống khoái, thấy máu mới đã nghiền. - Vậy sao? Đường Trọng chế nhạo nói. Sau đó đao của hắn nhẹ nhàng xoẹt một cái qua cổ Trần Kiếm. Sau đó một dòng máu tươi xì ra vẩy lên khuôn mặt tuấn tú của Lý Đông Đông. Hắn ta há to mồm, yết hầu nhúc nhích, rốt cục cũng không nói nên lời. ừng lại trong bãi đỗ xe, Chung An Quốc đi trước dẫn đường mang bọn người Đường Trọng vào căn nhà đỏ.

Trong tiểu lâu có một căn phòng cực lớn. Năm người đàn ông đang ngồi trước chơi bài, hai cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang ghé vào bên cạnh xem cuộc chiến.

Thấy Đường Trọng và Trương Hách Bản tới, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt lên người bọn họ.

Đường Trọng nhìn bao quát, sau đó ánh mắt rơi vào người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên ghế chủ, vừa cười vừa nói:

- Cậu muốn Trương Hách Bản, tôi đã đưa đến rồi đấy.

Trương Hách Bản cui đầu, vẻ mặt Tiểu Kiều xấu hổ.

Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn người bạn bên cạnh, hai tay khép lại một chỗ, vừa cười vừa nói:

- Cậu mới là bàn ăn tôi chọn.

-...