Mọi người thường chơi máy bay điều khiển từ xa bao khoảng 30-50m. Một số máy bay viên có thể đạt tới độ cao đại khái một trăm mét. Cao hơn là chuyện khó khăn phi thường rồi.
Mà cái máy bay Đường Trọng và Trương Thượng Hân nhìn thấy này lại bay tới khoảng hai trăm mét trên không trung, thoạt nhìn trông như một điểm đen nhỏ, người bình thường căn bản không nhận ra đó là một cái máy bay được.
Thế nhưng ánh mắt có thể nhìn rõ từng loại chim trên bầu trời Hận Sơn như Đường Trọng thì tất nhiên khác hẳn người thường. Hắn từ quỹ tích vận hành của nó mà phát hiện ra đây là một thiết bị có động cơ, không phải trôi theo sức gió.
Ở đây núi xanh cảnh đẹp, chim hót hoa nở, đúng là nơi tuyệt vời để chơi máy bay điều khiển.
Theo lý mà nói, xuất hiện một cái máy bay điều khiển cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên.
Thế nhưng tại sao lại xuất hiện một cái máy bay quân dụng có thể duy trì độ cao tới 200 - 300 mét chứ? Phải biết rằng loại máy bay này dù ở chợ đêm cũng phải có giá tới cả triệu bạc mà.
Hơn nữa nhìn kỹ từ phía dưới, quỹ tích vận hành của cái máy bay này vẫn luôn theo bọn họ, tốc độ không nhanh không chậm, giống như một con chim to nhìn chằm chằm bọn họ từ trên bầu trời vậy.
Chuyện này khiến Đường Trọng cảnh giác.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị chòm râu dài ám hại, gặp chuyện khả nghi thì phản ứng đầu tiên là phải lập tức rời đi, tới khu vực an toàn đã.
Vì vậy hắn không hề do dự, ôm sát vòng eo của Trương Thượng Hân, đánh ngựa cho nó chạy điên cuồng.
Kỳ thật đây chỉ là động tác thăm dò của hắn mà thôi.
Thế nhưng động tác dò xét này của hắn thật đúng là thăm dò ra tình hình nguy hiểm thật.
Cái máy bay điều khiển từ xa kia giống như có mắt, thấy con mồi phía dưới dự cảm thấy nguy hiểm bỏ chạy, tốc độ của nó cũng được đề cao, bay rất nhanh về hướng bọn họ.
Hơn nữa loại bay lượn lao xuống từ trên trời cao này rất giống như chim ưng trên bầu trời, muốn bay xuống bắt thỏ trên mặt đất.
Một bên thì chạy thẳng đường, một bên thì từ trên không trung lao xuống. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
- Ngồi vững vào.
Đường Trọng hét lớn.
Trong lòng hắn thầm hận không thôi, tại sao mỗi lần đi ra ngoài hoạt động lại có người hành động chứ? Kẻ không muốn mình sống đúng là không ít mà.
- Tiếp tục như vậy, còn có cô gái nào muốn đi ra ngoài tản bộ với mình nữa chứ?
Đường Trọng quyết định, lần này nhất định phải giáo huấn bọn họ một phen.
Nếu bọn chúng dám ra đây thì sẽ thế.
- Tôi không sao đâu.
Trương Thượng Hân đã dán ngực vào lưng ngưa nói. Trải qua phút bối rối vừa rồi, hiện giờ cô đã trấn định lại. Cô biết rõ bọn họ đang gặp nguy hiểm, kiến thức và tu dưỡng không mang cho cô bất cứ trợ giúp gì. Bây giờ những gì cô có thể làm cũng chỉ là toàn tâm tin tưởng vào người đàn ông đang cưỡi ngựa phía sau lưng cô này.
Chiếc máy bay điều khiển từ xa lao xuống từ trên không trung rất nhanh, nhanh hơn tốc độ ngựa chạy nhiều. Khoảng cách hai bên càng ngày càng kéo gần hơn.
Đường Trọng quay đầu lại liếc một cái để tính tốc độ chiếc máy bay, lấy ra từ lồng ngực một con dao găm, đâm mạnh vào đùi ngựa.
Thứ Huyết Pháp!
Dựa vào nổi đau trên chân của loài ngựa mà phát huy hết tiềm năng của bọn chúng. Thật ra đây là cách để cho con ngựa chạy nước rút điên cuồng mà thôi.
Đương nhiên nó cũng gây tổn thương phi thường cho con ngựa, thậm chí là có khả năng thoát lực mà chết.
Chẳng qua Đường Trọng cũng không phải là người vì bảo vệ động vật mà ném cái mạng nhỏ của mình đi. Loại cảnh một con chó con sắp bị lửa đốt hay sóng thần cuốn mà có nhân vật nữ chính xông ra cứu không bao giờ xuất hiện trên người Đường Trọng.
Hắn chết cũng không biết xấu hổ, nhưng hắn yên tôi mình.
Quả nhiên là một chiêu này hiệu quả phi thường.
Vốn con ngựa đã chạy chậm dần giờ lại gia tốc, lập tức kéo dài khoảng cách giữa bọn họ vào chiếc máy bay điều khiển từ xa.
Ngựa tăng tốc, máy bay điều khiển từ xa cũng tăng tốc.
Cánh quạt phía trên nó chuyển động vù vù, phát ra âm thanh chói tai, sắp không thấy rõ bóng dáng nữa.
Trên thân máy bay cũng phát ra tiếng nổ vang. Đó là tiếng nổ khi động cơ hoạt động với công suất lớn nhất.
Vì vậy, khoảng cách vừa được kéo dãn liền bị nó xóa sổ ngay.
Máy bay chạy động cơ dù sao vẫn chiếm ưu thế hơn gia súc. Bởi vì gia súc là máu thịt, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, chạy càng nhanh thì thể lực tiêu hao càng lớn.
Sau mấy phút đồng hồ, con tuấn ma chạy như điên kia lại chậm dần.
Nó há to mồm thở hồng hộc.
Đột nhiên hai vó nó dẫm phải vũng bùn, người nhanh chóng ngã khụy về phía trước.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, hai tay Đường Trọng ôm lấy Trương Thượng Hân, đầu gối dùng sức đạp một cái về phía trước, cả người bay lên trời.
Khi Trương Thượng Hân được Đường Trọng kéo lên không trung, hai tay cô vẫn còn đang túm một dúng lông ngựa.
Phản ứng của Đường Trọng quá nhanh, căn bản cô không thể phối hợp kịp. Cho tới bây giờ ý thức của cô vẫn còn là "níu chặt lông bờm ngựa để tránh ngã lăn xuống đất".
Hai chân Đường Trọng rơi xuống chạm đất, sau đó liền lập tức lăn tròn trên đồng cỏ.
Trong quá trình ngã xuống hắn đã biến hóa tư thế, lấy thân thể mình đệm phía dưới, để Trương Thượng Hân ngã lên người mình.
Sau đó hai người liền ôm nhau quay cuồng.
Tốc độ như ánh sáng, trong nháy mắt đã hoàn thành.
Mà lúc này, con tuấn mã vấp ngã còn chưa kịp đứng lên, trực thăng lao tới, đâm thẳng lên lưng ngựa.
Ầm....
Một tiếng nổ trầm trầm truyền tới.
Tiếng máy bay điều khiển từ xa nổ tung, đồng thời cũng khiến một con tuấn vừa có sinh mệnh lực rất lớn giờ bị nổ thành máu thịt be bét.
Máu tươi bắn tung, còn mang theo cả ít thứ bẩn thỉu trong nội tang của con vật.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân khó khăn lắm mới tránh khỏi quả boom nhưng cũng không tránh được những viên "boom" này bắn khắp mặt mũi.
Tiếng nổ mạnh chấm dứt, Đường Trọng mới ngừng lăn lộn.
- Thượng Hân, cô có không?
Đường Trọng lo lắng gọi.
- Tôi không sao.
Trương Thượng Hân ngã trên mặt đất rồi bị Đường Trọng ôm lăn một hồi, đụng tới cô choáng đầu hoa mắt, cố gắng mở to mắt nói.
- Không sao là tốt rồi.
Đường Trọng thở phào nhẹ nhõm.
- Cô nhanh xem tay chân còn có thể cử động được không.
Trương Thượng Hân giật giật tay chân, nói:
- Không có vấn đề gì. Đường Trọng, rốt cục là ai muốn giết chúng ta?
- Không phải muốn giết chúng ta. Bọn họ muốn giết tôi.
Đường Trọng cắn răng nói:
- Rất nhanh cô sẽ biết rõ đáp án thôi...
- Fuck.
Nhìn màn hình chỉ còn một màu trắng như tuyết, một thanh niên tóc vàng mắt xanh đấm thẳng vào mặt cỏ.
Vị trí của bọn họ là một vùng đầy cải dầu, bốn phía là những bông cải cao hơn một mét, hoa nở tươi tốt, đầy khắp núi đồi. Bọn họ lựa chọn nơi này là "căn cứ công kích" thật đúng là không sơ hở chút nào.
Lúc này ngồi cạnh hắn là một ông chú mặt ngựa, khoan thai hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ, lại bị đám hoa cải che khuất đầu phân tán ra, biến thành từng sợi khói nhẹ khó có thể nhìn thấy.
- Phi Hiệp, tôi nói rồi. Loại biện pháp này vô dụng thôi.
Ông chú mặt ngựa nói giọng khinh thường.
- Cao bồi, ông đi chết đi.
Thanh niên tóc vàng phẫn nộ quát.
- Trên thảo nguyên, không có cách nào giết người hữu hiệu hơn cách này cả. Chẳng qua bọn chúng phát hiện quá sớm. Chỉ cần cho tôi một chút thời gian nữa là tôi có thể khiến bọn chúng cả người lẫn ngựa nổ thành thịt nát... Giống như con ngựa kia vậy.
- Kết quả là sao đây?
Cao bồi cười lạnh.
- Để cho bọn chúng chạy thoát rồi còn gì.
- Ông...
Thanh niên tóc vàng cười lạnh:
- Tôi cũng muốn xem ông hoàn thành nhiệm vụ thế nào đấy.
- Rất đơn giản.
Cao bồi nói, dụi điếu thuốc vào mặt đất, cầm một cây súng hai nòng Rifle, nói:
- Bắn bọn chúng thành thịt nát.
- Thật là chờ mong mà.
Thanh niên tóc vàng mỉa mai.
- Hắn cũng không phải dễ đối phó như ông tưởng đâu.
Cao bồi không để ý tới sự vô lễ của hắn, đội mũ mềm lên đỉnh đầu, sau đó đi nhanh lên sườn núi.
Thanh niên tóc vàng cũng đứng dậy từ địa điểm ẩn nấp, nhìn thoáng qua đám dụng cụ đã mất đi công dụng trên mặt đất, giơ chân to hung hăng dẫm đạp.
Răng rắc.
"Dụng cụ giám sát" rắc một tiếng liền biến thành một đám rác rưởi bị nghiền nát.
Hắn rút súng lục từ bên hông, kéo chốt bảo hiểm, thổi một hơi vào họng súng, cũng đi theo ông chú mặt ngựa đuổi theo mục tiêu.
Phía trước là hiện trường vụ nổ, thân hình cao bồi cúi thấp, ánh mắt nhạy cảm quét khắp bốn phía.
Trong không khí có hương hoa cỏ trộn lẫn mùi máu tươi. Thi thể con ngựa bị nổ tung kia nằm yên tĩnh ở đó, kể lại bi kịch vừa phát sinh cách đó không lâu ở nơi này.
Thế nhưng lại không thấy người đâu nữa.
Đây là dốc núi, trên sườn núi đều là cỏ dại.
Bọn họ trốn vào đâu được?
Cỗ an toàn nhất là rừng hoa cải kia. Nếu như vậy thì muốn tìm ra bọn họ còn khó hơn lên trời.
Thế nhưng rừng hoa cải ở phía dưới, bọn họ lại đi ngược đường lên, nếu như Đường Trọng xuống núi thì nhất định phải đụng bọn họ mới đúng.
- Tôi đã nói là thằng ranh kia rất giảo hoạt mà.
- Tên đáng chết. Câm miệng.
Cao bồi mắng, ánh mắt vẫn đang đánh giá xung quanh, giống như muốn tìm ra mục tiêu của bọn họ trên nền đất vậy.
Thế nhưng người đâu mất rồi?
Thanh niên tóc vàng tuy đấu võ mồm với cao bồi nhưng cặp mắt của hắn cũng không nhàn rỗi.
Hắn đi tới trước mặt con ngựa bị máy bay điều khiển từ xa của hắn nổ tan xác, nhìn chằm chằm vào thân thể nát nhừ kia, giống như trên đó có nở hoa vậy.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên.
Thi thể con ngựa cực lớn kia bay lên, đập thẳng vào mặt hắn.
Phản ứng của hắn rất nhanh, chân nhún một cái, người liền bay ngược lại.
Danh tiếng Phi Hiệp quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vừa lui lại, hắn vừa bắn vào xác ngựa ba phát.
Đoàng đoàng đoàng...
Ba viên đán bắn thẳng vào trong thịt ngựa rất dày. Một bóng đen nhảy lên từ vũng bùn, cầm trong tay một lưỡi dao sắc bén đâm về phía người dưới của Phi Hiệp.
Hắn là Đường Trọng!
Đường Trọng suy đoán đám người này sẽ trở về xem xét tình huống, cho nên dàn xếp tốt cho Trương Thượng Hân liền nhấc xác ngựa lên, tự mình nằm xuống dưới cái hố con ngựa bị vấp ngã, rồi lại đè xác ngựa lên, tôi co rút lại, bình tâm nín thở.
Chôn giết!
Đây là một kỹ thuật giết địch mà chòm râu dài dạy hắn tại Hận Sơn. Chẳng qua lúc đó bọn họ đều đánh chết một số động vật to lớn chứ không phải người.
Đương nhiên chòm râu dài nói là: Giết người thì giết chó trước, về sau giết người như giết chó.