Nghe thấy Phùng Đại Cương nói muốn đàm phán “điều kiện” với Đường Trọng, không khí trong phòng liền “lạnh” xuống.
Mặc dù trên mặt mọi người vẫn còn mang theo ý cười nhưng nói chuyện đã cẩn thận hơn nhiều.
Giờ đang trong lúc ăn nhưng cũng là giai đoạn quan trọng của chuyện hợp tác.
- Đây là một bộ phim hài, tên là “Nhạc phụ vạn tuế”, nói về chuyện con gái dẫn bạn trai mình về nhà ăn mừng năm mới. Sau khi bạn trai tới nhà thì mới phát hiện gia cảnh bạn gái vô cùng giàu có, cha là ông chủ của một công ty tập đoàn. Vì thế xung đột và mâu thuẫn liền xảy ra.
Phùng Đại Cương khái quát nội dung cốt truyện một chút, nói:
- Tiểu Hùng, mang kịch bản ra cho Đường Trọng và quản lý Ngô.
Trợ thủ Hùng Ngọc của Phùng Đại Cương lập tức đứng dậy, lấy hai quyển kịch bản từ trong cặp ra. Bên bọn họ đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đường Trọng và Ngô Thư cầm lấy, nói cảm ơn.
Ngô Thư mở kịch bản ra, Phùng Đại Cương xua xua tay, nói:
- Đừng xem vội.
Ngô Thư cười cười, gập cuốn kịch bản lại.
- Tôi muốn mời Đường Trọng diễn nhân vật bạn trai này. Nhân vật này vừa trang trọng vừa khôi hài, là một tên mặt thành thật nhưng lòng không thành thật, giống như vô số người đàn ông nhìn thành thật trung thực nhưng trong lòng không thành thật nhất. Đương nhiên, quá trung thực thì không thể nào theo đuổi được nữ chính nhà giàu có được. Đúng không?
- Hắn ta là một thầy giáo trung học. Vì thói quen nghề nghiệp nên thích dạy người khách, vạch ra sai lầm của người khác, hơn nữa còn yêu cầu đối phương sửa lại. Nhưng lần về nhà này chỉ có thể bị cha mẹ vợ chỉ trích. Hắn chặn đường cha vợ vì dám để bạn gái hắn bên cạnh tình địch. Hắn còn muốn chinh phục cha vợ để ông ta nhận hắn thành con rể ông ta. Đấu trí và dũng khí, phải đưa tình cảm chân thật vào trong đó.
Phùng Đại Cương nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Cậu thấy cậu có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Có lẽ đạo diễn Phùng kể chuyện quá đặc sắc nên lúc nghe chuyện tôi cũng không kìm lòng được mà nghĩ mình là nhân vật nam chính rồi. Nếu suy nghĩ cẩn thận thì thấy có thể làm tốt nhân vật này.
- Rất tốt.
Phùng Đại Cương nói:
- Cậu có thể nhanh chóng nhập tâm như vậy tôi cũng an tâm. Đây cũng là nguyên nhân tôi tìm cậu.
- Cảm ơn đạo diễn Phùng đã quan tâm. Như vậy, ai sẽ đóng với tôi?
- Đối thủ của cậu là Cát U.
Phùng Đại Cương nói.
- À...
Đường Trọng và Ngô Thư cùng phát ra âm thanh kinh ngạc.
Cát U?
Đây cũng là diễn viên cấp bậc quốc bảo đó!
Nếu nói Phùng Đại Cương là cha đẻ của ngành hài kịch thì Cát U chính là vua hài kịch. Thiếu tiết mục chúc tết của Phùng Đại Cương là tiết mục cuối năm không hoàn chỉnh, thiếu Cát U thì tiết mục chúc tết lại không hoàn chỉnh. Đã nhiều năm như vậy, từ trước đến nay ông ta vẫn hợp tác với đạo diễn Phùng Đại Cương. Tổ hợp hoàng kim của hai người bách chiến bách thắng.
Tuy Cát U không được đẹp trai nhưng tài nghệ diễn hài kịch lại vô cùng cao. Châu Tinh Trì đã ảnh hưởng tới một thế hệ, mà Cát U lại có thể dùng tài năng hài kịch của ông ta để chinh phục một quốc gia. Từ đứa trẻ tám tuổi đến cụ già tám mươi tuổi, gần như không có ai là không thích xem phim của ông ta.
Chỗ im ắng hiện sấm sét, phong cách biểu diễn của Cát U chính là như vậy.
Hơn nữa, ông ta là một diễn viên nghiêm túc, vô cùng hà khắc với việc diễn xuất. Cho dù là đối với bản thân hay với bên hợp tác đều yêu cầu rất cao. Cho nên mỗi một phim của ông ta đều không làm cho người ta thất vọng.
- Là thầy Cát U à? Vậy thì tốt quá. Đường Trọng có thể theo ông ấy học hỏi không ít.
Ngô Thư vui vẻ nói. Mặc dù cô từ Hongkong tới, trước kia cũng luôn công tác bên ngành giải trí Hongkong nhưng cái tên Cát U này cũng như sét đánh bên tai với cô.
Thậm chí, ngay cả cô cũng là Fans của thầy Cát U. Vì thế có thể thấy được Cát U có sức ảnh hưởng sâu rộng cỡ nào.
- Áp lực cũng lớn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy
Phùng Đại Cương không chút khách sáo nói:
- Tôi đã hợp tác với lão Cát nhiều năm, vô cùng hiểu rõ con người ông ta. Lúc ông ta diễn vô cùng “độc”. “Độc” này không phải nói ông ta cô độc mà là ông ta hoàn toàn hòa vào nhân vật. Ông ta nhập vai rất nhanh, diễn cũng giống như đúc, nhưng điều này cũng gây khó khăn lớn cho đối thủ của ông ta. Thứ nhất, cậu phải đuổi kịp tiết tấu nhập vai của ông ta. Thứ hai, cậu phải nắm chắc tinh túy của ông ta rồi phản ứng tương ứng. Nếu cậu diễn không tốt thì trước mặt ông ta cậu cũng chỉ là một động tác võ thuật đẹp mặt, sẽ bị bỏ qua thôi.
Phùng Đại Cương nhìn Đường Trọng, dùng ngữ khí vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói:
- Thật ra tôi đã sớm chú ý đến cậu rồi. Muốn chọn cậu diễn vai diễn này không tôi cũng đã do dự một thời gian dài. Tuy tôi không nhìn cậu diễn nhưng xem giới truyền thông nói về cậu thì tôi cũng hiểu được cậu là dạng người thế nào. Thành thật mà lại không thành thật, đây là cảm giác cậu cho tôi. Tôi cũng muốn cho người xem thấy nhân vật kia có cảm giác như vậy. Về ngoại hình thì cậu rất hợp với nhân vật nam chính.
- Vừa rồi tôi hỏi cậu có thể kể chuyện cười được không, cậu lập tức kể câu chuyện phú ông và người kia cho tôi. Điều này chứng tỏ năng lực phản ứng của cậu vô cùng nhạy cảm, cậu rất quen thuộc với đạo lý đối nhân xử thế. Đây cũng là điều tôi vô cùng coi trọng. Cậu không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế thì sao có khả năng diễn xuất đạo lý đối nhân xử thế được?
- Quan trọng nhất là cậu là một thần tượng, tôi yêu cầu cậu cười ti tiện như vậy mà cậu cũng cười được, điều này chứng tỏ cậu không sợ hỏng hình tượng của mình. Tất cả các phương diện, cậu là người thích hợp nhất.
- Nhưng cậu cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm chính là kinh nghiệm chưa đủ. Thời gian vào nghề hơi ngắn, giờ cũng chỉ có kinh nghiệm diễn một bộ phim. Nếu cậu biết Cát U thì cậu cũng biết những người đồng ý cùng ông ta diễn trước đó đều là người thế nào. Tôi sợ ông ta sẽ biến cậu thành bình hoa phụ trợ. Nói như vậy, cho dù cậu diễn đạt thì cũng sẽ bị mắng. Cái này sẽ bất lợi đối với việc phát triển sau này của cậu. Cho nên tôi cũng muốn gặp mặt nói chuyện với cậu một lần. Đường Trọng, cậu nghĩ thế nào?
Đường Trọng im lặng không nói gì.
Phùng Đại Cương bá đạo, quyết đoán, giống với truyền thuyết đồn thổi bên ngoài. Đồng thời, thanh danh thẳng thắn thành khẩn của ông ta cũng truyền xa.
Ông ta nói không sai. Nếu chính thức diễn xuất trước mặt lão làng, nếu thực lực chưa đủ thì chỉ có thể thành một cái bình hoa.
Nghe nội dung Đường Trọng đã biết trong bộ phim này, Đường Trọng là con rể tương lai sẽ phải đấu đá với nhạc phụ Cát U. Nói cách khác, trong bộ phim này, hai người sẽ diễn phần lớn.
Nhìn tên bộ phim thì cũng có thể thấy được “Nhạc phụ vạn tuế”, thật ra nhạc phụ mới là nam chính của bộ phim này, Đường Trọng chỉ thuộc về nhân vật thứ hai.
Đương nhiên, vì Đường Trọng là thần tượng nên ở phương diện này hắn chiếm được một chút tiện nghi. Người trẻ tuổi thì nhất định Đường Trọng sẽ thay vào vị trí con rể chứ không phải thay vào vị trí nhạc phụ của Cát U.
Mấu chốt của vấn đề chính là Đường Trọng có thể đuổi kịp tiết tấu của Cát U được không hay nhường sân diễn cho người ta?
Ngô Thư cũng nhíu mày.
Tuy Phùng Đại Cương nói không dễ nghe nhưng lại là lời tâm huyết. Hơn nữa giờ ông ta có thể đứng trên lập trường của Đường Trọng để suy nghĩ vấn đề thì chứng tỏ ông ta là người không tệ.
Cô cũng biết khuyết điểm của Đường Trọng là gì. Nhân vật như vậy phải dựa vào thiên phú nhưng cũng dựa vào vô số tác phẩm tích lũy và tôi luyện.
Nhưng điều này cần thời gian và quá trình. Thứ Đường Trọng thiếu thốn nhất chính là thời gian.
Từ sâu trong thâm tâm, cô hi vọng Đường Trọng có thể nhận bộ phim này. Cho dù thế nào, đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt cho Đường Trọng.
Đương nhiên cô chỉ có quyền đề nghị, quyền quyết định chính thức vẫn là ở Đường Trọng.
Cho nên thấy bộ dạng chăm chú suy nghĩ của Đường Trọng, cô cũng không lên tiếng cắt ngang, cũng sẽ không không biết điều mà quyết định thay hắn.
Phùng Đại Cương thảnh thơi uống rượu, giống như đã làm xong nhiệm vụ của mình, chuyện này không có quan hệ gì với ông ta.
- Tôi nhận.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cậu có hiểu ý tôi không?
Phùng Đại Cương giữ chén rượu trong tay, hỏi.
- Tôi quả thật thấy được áp lực. Đây là bộ phim thứ hai của tôi. Bộ phim thứ hai phải diễn với vua điện ảnh, nói không khẩn trương là điều không thể nào.
Đường Trọng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân:
- Nhưng giống như tôi vừa nói đấy, tôi đã đặt mình vào vị trí của người bạn trai kia, rất nghiêm túc cảm thụ. Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể thao túng nhân vật này, tôi có thể diễn người này thật sinh động. Tôi là diễn phim, không, là diễn với vua điện ảnh nên tôi không phải sợ hãi gì cả. Tôi nhận.
Phùng Đại Cương uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, tán thưởng nói:
- Đường Trọng, cậu còn ưu tú hơn tôi tưởng nhiều. Tiền đồ của cậu không có giới hạn đâu.
- Cảm ơn đạo diễn.
Đường Trọng khiêm tốn nói:
- Nữ chính của bộ phim này là ai vậy? Đã được định chưa?
- Nữ chính cũng là giáo viên. Người tôi chọn chính là Trương Thượng Hân, thấy cô ấy rất hợp với hình tượng của nhân vật nữ chính. Nhưng giờ vẫn còn bàn bạc với cô ấy, muốn xem cô ấy có lịch hay không.
Phùng Đại Cương nói.
Trong lòng Đường Trọng thầm cảm thán. Bản thân mình quay phim phải dựa theo sự sắp xếp của đạo diễn, Trương Thượng Hân nhãn hiệu lớn như vậy, ngay cả đạo diễn muốn hợp tác với cô ấy thì cũng phải xem lịch. Xem ra chính mình phải tiếp tục cô gắng mới được.
- Cũng là người quen.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy thì tốt. Người quen thì dễ tìm được cảm giác.
Phùng Đại Cương cười ha hả nói. Đương nhiên, người quen cũng dễ hỏng.
- Nói như vậy, trừ Cát U ra thì hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!