Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 547: Hiểu lầm .




- Không ngờ Đường Trọng là người như vậy. Thật sự là trước kia đã nhìn lầm hắn. Lạc Hoan rất tức giận nói.

Bởi vì chuyện Đường Trọng ôm một cô gái khác cho nên tâm tình của các cô trong buổi tối hôm nay đều vô cùng không tốt. Cô gái kia chủ động ôm hôn Đường Trọng, càng là trắng trợn đối với bọn họ tiến hành trào phúng cùng đả kích. Đợi đến lúc bạn bè thổi nến cắt bánh ngọt xong sau đó liền đi về, không tham gia tiết mục ca hát suốt đêm kế tiếp.

- Được lắm.

Thành Bội phụ họa nói nói.

- Trước kia lúc ở chung, tớ cảm thấy hắn cũng rất tốt. Thì ra cũng tâm cũng là củ cải trắng. Thật khiến cho người ta thất vọng. Ngôi sao lớn thì sao? Chẳng lẽ là ngôi sao đều chơi đùa với Fans hâm mộ nữ như thế sao?

Hà Na cắt đứt cuộc điện thoại với bạn trai, từ sân thượng đi về, vẻ mặt rất vui vẻ, nói:

- Các cậu cũng đừng quá tức giận. Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta? Sau lưng một gã đàn ông không biết xấu hổ đều có một đám con gái yên lặng trả giá. Ngàn vàng khó mua tớ cam tâm tình nguyện. Chính Thu Ý Hàn đã nguyện ý thì chúng ta còn có thể có cách gì? Coi hình dạng hắn tư sắc, dạng đàn ông này tìm không ra sao? Cô ấy hết lần này tới lần khác muốn treo cổ trên cái cây xiêu vẹo Đường Trọng, chúng ta có thể làm gì sao?

- Thu Ý Hàn ngốc quá.

Lạc Hoan không tán thành quan điểm của Hà Na. Hơn nữa, ở trong phòng ngủ, quan hệ giữa cô cùng Thành Bội tốt hơn nhiều. Hà Na là con buôn, trong lòng cũng xem thường các cô. Những điều này các cô đều rõ, cho nên các cô cũng không thể trở thành bạn bè với cô gái như vậy đấy.

- Nói không chừng Thu Ý Hàn là bị hắn giấu kín đây này.

- Vậy cậu nói cho Thu Ý Hàn là tốt rồi. Nhìn xem cô ấy lựa chọn như thế nào.

Hà Na nói.

- Thật sự phải nói sao?

Lạc Hoan lại có chút ít không xác định.

- Nói.

Thành Bội khẳng định nói.

- Nếu như không có nói, những người bạn như chúng ta đây chính là thất trách rồi.

Lạc Hoan do dự một phen rồi nói:

- Được rồi. Tớ sẽ nói với Ý Hàn. Cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu.

- Cậu gửi thư cho cậu ấy là được rồi.

Hà Na nhắc nhở.

Lạc Hoan nghĩ nghĩ rồi ngồi ở trên giường mở laptop của mình ra.

Nước Pháp. Paris.

Thu Tĩnh đầy người mùi rượu đã từ bên ngoài trở về, lúc đang chuẩn bị đi vào phòng tắm thì nghe thấy từ máy vi tính trước mặt vang lên một tiếng ' tít '.

Thu Tĩnh nghe thấy đã biết rõ đây là Thu Ý Hàn thiết lập tiếng nhắc nhở có thư, làm như vậy là để cô có thể đọc được thư của đám bạn bè mình gửi ngay lập tức.

Tuy trên miệng cô chưa bao giờ nói nhưng Thu Tĩnh nghe thấy đã biết rõ, kỳ thật cô rất cô đơn đấy.

Tại Paris, trừ một người cô như mình làm bạn ra, cô ấy cũng không có tiếng nói chung cùng bà ngoại, cô lại không muốn đi ra ngoài gặp gỡ, làm quen với bạn mới.

Tuổi vẫn còn nhỏ như cô mà có thể chịu đựng phần cô độc này đã là chuyện rất rất giỏi.

Vì cái gì mà rất nhiều người trẻ tuổi sau khi đến nước ngoài liền điên cuồng làm loạn? Một là bọn hắn thiếu đi sự quản lý của người nhà, cảm giác mình đã đến một quốc gia hoàn toàn lạ lẫm, làm chuyện gì cũng đều không cần phải gánh chịu trách nhiệm. Còn có một nguyên nhân khác chính là bọn họ không nhẫn nhịn được cái phần cô độc kia, bọn hắn khát vọng có một người đến ôm.

Thu Ý Hàn không giống với bọn họ.

Trước kia Thu Tĩnh rất chú ý bảo hộ Thu Ý Hàn. Hôm nay cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ nguyên nhân là uống quá nhiều rượu cốc-tai cho nên cô có một lượng xúc động khó có thể kiềm chế, muốn xem rốt cuộc trong thư này có ghi cái gì.

Cô nhìn về phía gian phòng của Thu Ý Hàn. Cửa phòng đã đóng chặt, lúc này chắc hẳn cô ấy đã sớm tiến vào mộng đẹp. Từ nhỏ đến lớn, nha đầu kia có tật xấu là hơn mười giờ đã mệt rã rời, cho tới bây giờ tật xấu ấy vẫn không thay đổi.

Tật xấu này cũng là do hoàn cảnh tiện lợi của cô mang lại.

- Có lẽ cũng chỉ là một thư rác đấy, nhìn xem cũng không sao.

Trong lòng Thu Tĩnh thầm nghĩ.

Vì vậy, cô lại có động cơ gây án.

Cô hít sâu, bờ môi đỏ tươi có chút mân mê.

Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí đi đến trước máy vi tính, mở thư ra.

- Ồ, thì ra là bạn học trong nước gửi tới đấy.

Thu Tĩnh nhỏ giọng nói ra. Bởi vì Thu Ý Hàn đều phân loại phân tổ các địa chỉ thư, địa chỉ này hiển nhiên thuộc về một thành viên trong tôt bạn học.

Thu Tĩnh vốn là chuẩn bị buông tha hành động ‘coi trộm ’ này đấy, nhưng tiêu đề bức thư này đã hấp dẫn cô: Ý Hàn, nói cùng cậu một chút chuyện về Đường Trọng!

- Nói về Đường Trọng sao? Thu Tĩnh chỉ con chuột vào nút mở. Bây giờ cô cảm thấy hứng thú nhất chính là tên Đường Trọng này. Cô muốn biết Đường Trọng là dạng người gì mà đã khiến cho cháu gái tâm cao khí ngạo của mình nguyện ý chịu ủy khuất, chăm chú trông coi ước hẹn ba năm kia. Đầu năm nay, có cô gái nào nguyện ý chờ một người đàn ông ba năm sao? Nói sau, một cô gái có mấy cái ba năm?

Lúc này là tuổi đẹp nhất, cần phải hưởng thụ tự do yêu đương, dỗ ngon dỗ ngọt cùng các món quà.

Rầm.

Xem hết bưu kiện, Thu Tĩnh đập bàn một cái.

Đập xong cô lại đã hối hận, rất nghiêm túc nghe ngóng, động tĩnh trong phòng Thu Ý Hàn. Thu Ý Hàn cũng không thức giấc, cái này khiến cho cô hơi chút yên lòng.

- Tên cầm thú này. Thằng nhóc hỗn đản này. Khó trách anh trai cùng chị dâu đều không thích hắn, thì ra là đã sớm biết rõ hắn là cái dạng người gì. Hắn thích Ý Hàn, nhất định là bởi vì Ý Hàn là người thừa kế tập đoàn Hồng Đại đấy. Hắn nhất định là vì tiền mà đến đấy. Nha đầu ngốc Ý Hàn này đã bị hắn lừa gạt thần hồn điên đảo, cả lời nói thật hay nói dối cũng đều không phân biệt được. Không được, nhất định không thể để cho hắn thực hiện được, không thể để cho hắn hại đến Ý Hàn.

Nghĩ như vậy, cô lập tức hành động.

Cô nghĩ nghĩ, chọn vào nút trả lời, viết: Ai quan tâm chứ? Tớ đã có bạn trai mới rồi.

Két.

Cửa phòng rửa tay lại mở ra.

Tiêu Nam Tâm thò đầu ra, dùng cửa phòng ngăn trở thân thể, nói với Đường Trọng:

- Đường Trọng, cầm giúp tôi áo ngủ.

- Tốt. Ở chỗ nào?

Đường Trọng hỏi.

- Ở trong ngăn tủ thứ hai phòng tôi.

Đường Trọng liền đẩy cửa ra đi vào phòng Tiêu Nam Tâm, rất dễ dàng đã tìm được tủ đồ của Tiêu Nam Tâm.

Áo ngủ thuộc về vật phẩm nhỏ, đặt cùng với áo lót quần lót.

Vì vậy, lúc Đường Trọng kéo ngăn tủ kia liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tim đập rộn lên.

Hắn không dám nhìn nhiều, vội vàng lấy một áo ngủ phía trên rồi đi ra ngoài.

Không ngờ mới vừa đi ra khỏi phòng của Tiêu Nam Tâm, cửa phòng khách lại bị người đẩy ra, hai vợ chồng Tiêu Dục Hằng đứng tại cửa phòng.

Bà lão nhìn thấy Đường Trọng, cao hứng nói:

- Đường Trọng đã đến sao? Sao lâu lắm rồi không tới nhà dùng cơm?

Bà lão không đoc báo, thầy giáo Tiêu Dục Hằng và Tiêu Nam Tâm cũng sẽ không chủ động nói chuyện của Đường Trọng ra cho bà biết. Cho nên bà cũng không biết thời gian ngắn trước đây, Đường Trọng hoạt động tại Tô Hàng.

- Gần đây bận việc quá cho nên em không tới được. Nhưng em luôn nhớ tay nghề của cô.

Đường Trọng vừa nói, vừa nhanh chóng chuyển dời đống áo ngủ cùng đồ lót của Tiêu Nam Tâm từ trong tay ra sau lưng, sau đó cuốn thành một quả cầu, ném chúng vào phòng của Tiêu Nam Tâm.

Về phần chúng là rơi vào trên giường hay là rơi trên mặt đất thì cũng không quản được nữa. Bởi vì nếu như hai vợ chồng Tiêu Dục Hằng nhìn thấy Tiêu Nam Tâm đang tắm, chính mình lại đưa đồ lót cho cô, chỉ sợ rằng hắn có 100 cái miệng cũng không có cách nào giải thích được chuyện phát sinh trước mắt.

- Đã nói rồi, trong nhà phải gọi là bà.

Bà lão đi tới kéo Đường Trọng ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó lấy hoa quả gọt cho hắn. Đường Trọng ngăn lại nói muốn tự mình gọt nhưng cũng không ngăn cản được.

- Không có việc gì thì nên đến thường xuyên. Muốn ăn cái gì thì cứ gọi cho bà báo trước, bà sẽ để cho bảo mẫu đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn. Cả ngày bà ở trong nhà ngồi không có chuyện gì, bây chỉ thích ở trong bếp nấu nướng thôi.

Bà lão nói.

- Ồ, Nam Tâm đâu rồi?

- Cô ấy đang tắm.

Đường Trọng chột dạ nói. Nghĩ thầm, các người ngàn vạn đừng hiểu sai, chúng tôi chưa xảy ra chuyện gì.

- Tắm sao?

Bà lão nhìn Đường Trọng, lại nhìn cửa phòng tắm, nói:

- Nha đầu kia thật sự là không biết lễ phép. Có khách tới lại không ở cùng, chạy đi tắm rửa làm cái gì?

- Con gái thích sạch sẽ, cho nên hay tắm.

Tiêu Dục Hằng muốn hỗ trợ hoà giải nói.

- Đúng vậy. Hôm nay Nam Tâm uống một chút rượu, quần áo cũng ô uế. Cho nên sau khi trở về cô ấy đi tắm ngay.

Đường Trọng biết rõ không giấu được chuyện Tiêu Nam Tâm uống rượu, dứt khoát lấy nó ra giải thích nguyên nhân vì sao có khách mà Tiêu Nam Tâm lại đi tắm.

- Uống rượu nữa à? Làm sao lại uống rượu?

Bà lão bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của Nam Tâm.

- Nam Tâm không sao chứ?

- Không sao ạ.

Đường Trọng nói.

- Uống không nhiều lắm.

- Vậy là tốt rồi.

Bà lão nói.

Đường Trọng nói chuyện cùng bọn họ một lát rồi đứng dậy cáo từ, nói buổi tối còn có chuyện muốn làm.

Hai người cũng biết công việc của Đường Trọng rất bận rộn cho nên cũng không giữ lại, chỉ là khuyên hắn phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình.

Đường Trọng đi ra khỏi khu nhà tổ tiên để lại, trong lòng lúc này mới thở dài một hơi.

- Hi vọng bọn họ đừng hiểu lầm.

Đường Trọng nhỏ giọng nói ra.

Đợi đến lúc Đường Trọng đi rồi, bà lão mới đi tới cửa phòng tắm, nói vào bên trong:

- Nam Tâm, cháu chưa tắm xong sao? Đường Trọng đi rồi đấy.

- Vâng, cháu biết rồi.

Tiêu Nam Tâm đáp. Cô đã biết bên ngoài phát sinh tình huống, cũng may Đường Trọng thông minh không đưa áo ngủ tới.

Thế nhưng mà, tất cả quần áo trên người cô đều ướt rồi, không có áo ngủ thì cô cũng không thể bọc một khăn mặt đi ra ngoài.

- Bà nội, bà giúp cháu cầm áo ngủ tới được không?

Tiêu Nam Tâm nói.

- Nha đầu kia, luôn động tay đông chân đấy, sao trước khi tắm lại không chuẩn bị tốt quần áo hả? Nếu như bà không trở lại thì ai giúp cháu mang quần áo tới hả?

Bà lão lải nhải nói.

Nói xong câu đó, bà lão ngẩn cả người, Tiêu Dục Hằng đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo cũng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người già nhìn nhau, bỏ qua thứ đồ vật mà bọn họ đã cảm thấy.

..

Lương Đào còn chưa nói hết câu thì người đã ngả về phía sau.

May là Đường Trọng nhanh tay nhanh mắt, trước khi hắn ngã xuống đã đỡ được.

Lý Ngọc ngẩn người nhìn Hoa Minh, lại nhìn Lương Đào, sau đó bưng chén rượu lên, vẻ mặt khó xử nói:

- Tôi có cần uống không?

- Không cần.

Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nam Tâm khẽ vung lên, miễn cho Lý Ngọc tội tử hình:

- Hai tên kia chết chưa hết tội. Cậu biểu hiện còn được, có thể dùng bữa.

Vì thế Lý Ngọc liền vùi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng nữa.

Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.

- Cậu làm gì?

Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.

- Ăn canh.

Đường Trọng nói.

- Uống rượu trước.

Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.

- Tôi còn một câu chưa nói.

Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.

- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.

Tiêu Nam Tâm tức giận nói:

- Uống rượu.