Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 480: Cha nợ con trả!




Tiêu Nam Tâm kinh hãi nói:

- Chuyện này liên quan gì tới việc cậu bị lựu đạn tập kích chứ?

- Chỉ có thể coi là quan hệ gián tiếp.

Đường Trọng nói:

- Tôi còn muốn lúc nào đó nói chuyện với hiệu trưởng Vương, không ngờ lần này về lại đụng phải con hắn làm ác.... Muốn tán tỉnh đại tiểu thư Tiêu Nam Tâm của chúng ta. Bọn hắn đã muốn gây chuyện, tôi dứt khoát làm mọi chuyện lớn hẳn lên.

Tiêu Nam Tâm đã sớm biết tâm kế của Đường Trọng vững chắc, quỷ kế đa đoan nhưng không ngờ là một chuyện ngẫu nhiên gặp phải hắn cũng liền biến thành cơ hội báo thù.

- Lúc đó cậu không xuống xe tại đó là cố ý để bọn họ rõ thân phận của cậu. Cậu biết bọn họ nhất định sẽ chủ động tìm cậu...

Đường Trọng cười nói:

- Con trai của hiệu trưởng, có chút tính tình là chuyện đương nhiên mà. Lại nói chuyện kia tôi nhìn thấy, tôi cũng lưu ý thấy ánh mắt của bọn họ khi chúng ta rời đi. Tôi vẫn cho là bọn họ sẽ phá xe hoặc tìm tôi đàm phán. Không ngờ mấy thằng ranh này lại ngu ngốc như vậy, chỉ cạo một vạch sơn, để lại cho chính bọn hắn một đường lui.

- Cho nên cậu mới dẫn tôi đi qua gây chuyện à?

Tiêu Nam Tâm hỏi lại.

Đường Trọng cười khổ nói:

- Không phải là tôi mang cô đi gây chuyện. Là cô không chịu bị bắt nạt cho nên mới đi. Cửa cũng không phải là tôi đập đâu.

-......

Tiêu Nam Tâm á khẩu không trả lời được. Đường Trọng muốn báo thù, mình chính là người phối hợp ăn ý. Hắn chẳng nói câu nào, mình lại làm hộ hắn tất cả mọi chuyện.

- Có phải cô cảm thấy tôi đang lợi dụng cô không?

Đường Trọng nhìn con mắt xinh đẹp đang gần trong gang tấc của Tiêu Nam Tâm, hỏi.

- Không có.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Bởi vì chút chuyện này tôi không làm thì cậu cũng làm được. Với tính tình của cậu thì sẽ không bởi chuyện nhỏ này mà làm hỏng chuyện lớn.

- Cô nói không sai.

Đường Trọng thật có cảm giác đã gặp được tri kỷ. Mỗi lần Tiêu Nam Tâm nói chuyện, cô đều có thể hiểu rõ cách nghĩ của mình nhất.

- So với mấy tên lưu manh trường học này, cô đúng là "lớn" hơn không ít.

Tâm tư Tiêu Nam Tâm máy động, cảm thấy cũng cảm động.

Chẳng qua kiến thức cô rộng rãi, cũng không lộ ra ngoài mặt.

- Cho nên chờ tôi đánh người xong, cậu liền gọi điện báo cho cục trưởng Giang đúng không?

- Uốn nắn lại một chút, thời điểm cô đánh người, tôi cũng đã báo động rồi.

Đường Trọng nói.

- Bảo vệ dẫn người tới, cậu không muốn bị bọn họ dẫn đi, cố ý kéo dài thời gian, thậm chí còn ra tay với bọn họ là để đợi người à?

- Bảo vệ đều là người của bọn họ, chúng ta đi vào làm gì? Với lại đã xảy ra chuyện thì đương nhiên càng ồn ào càng tốt.

Đường Trọng cười.

- Cha mẹ bọn họ đều là người giữ thể diện, hơn nữa đó là trường học, xe cảnh sát lái vào, mang con cái bọn họ đi thì chắc hẳn bọn họ cũng không đẹp mặt gì. Đây coi như là đả kích đầu tiên với bọn họ.

- Bọn họ chỉ là thuốc dẫn sao?

- Cũng chỉ là điểm đột phá để tôi báo thù thôi.

Đường Trọng nói. Hắn không dấu giếm gì trước mặt Tiêu Nam Tâm, thể hiện ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Cho dù Tiêu Nam Tâm biết bao nhiêu thì cuối cùng cô vẫn đứng về phía mình. Đây không phải là vì hắn tin vào sức hút của mình mà bởi lúc này hắn đại biểu cho chính nghĩa. Hắn làm một chuyện mà rất nhiều người muốn làm, chỉ là không có khả năng làm được mà thôi.

- Hiệu trưởng Vương ở mãi trên cao, tôi có thể không bắt được thứ gì của hắn nhưng tôi hủy diệt cô hắn, cũng không tính là quá mức phải không?

Dừng một chút, Đường Trọng nhìn về phía Tiêu Nam Tâm, nói.

- Hơn nữa ba người bọn chúng đúng là làm rất nhiều việc ác. Tuy hồ sơ của bọn chúng rất sạch sẽ nhưng có rất nhiều bản án đều có quan hệ với bọn họ, chỉ có điều được bọn họ thông qua quan ệ mà che giấu thôi, bằng không thì cô cũng không biết, phải không?

- Đường Trọng, cậu quá thông minh.

Tiêu Nam Tâm cảm thán.

-......

Đường Trọng không nói lời nào. Hắn biết rõ những lời này của cô cũng không phải là khích lệ mình.

- May mà cậu không xấu.

Tiêu Nam Tâm nở nụ cười:

- Tôi rất ngạc nhiên, hiếu kỳ là cái ngục giam cậu đi ra kia là nơi thế nào nữa. Hiếu kỳ về cái ngục giam mà cậu muốn trở về làm ngục trưởng nó như thế nào.

- Hoan nghênh tới Hận Sơn làm khách.

Đường Trọng mời.

Tiêu Nam Tâm gật đầu, nói:

- Tôi sẽ tới. Cậu cũng biết là tôi thích thám hiểm mà.

- Vậy thì càng phải đi.

Đường Trọng nói.

- Hận Sơn có không ít hiểm địa, phong cảnh tuyệt mỹ, bên ngoài khó gặp được.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tiêu Nam Tâm nói. Cô ngáp một cái, nói:

- Tôi mệt rồi.

- Vậy thì ngủ đi.

Đường Trọng vỗ vỗ bắp đùi mình, ý bảo cô nằm lên đùi hắn, nói:

- Tôi bảo người tìm giường cho cô, hoặc tôi làm giường cho cô.

Tiêu Nam Tâm biết rõ tạm thời cũng chưa thể rời đi, gối đầu lên đùi Đường Trọng, nói:

- Tôi ngủ một chút là được rồi.

Tiêu Nam Tâm nằm không tới nửa giờ, cục trưởng Trương Nghị liền gõ cửa tiến vào.

Đường Trọng không biết Tiêu Nam Tâm đã ngủ chưa, chỉ biết cô vừa nghe tiếng gõ cửa liền mở to mắt.

Trương Nghị thấy vẻ thân mật của hai người, không khỏi sững sờ, sau đó áy náy nói:

- Thật ngại quá, quấy rầy hai người nghỉ ngơi.

- Cục trưởng Trương khách sáo quá rồi. Đã trễ thế này còn khiến cục trưởng phải bận rộn, trong lòng chúng tôi cũng rất băn khoăn.

Đường Trọng đứng lên nói chuyện với Trương Nghị.

- Ha ha, Đường tiên sinh thật sự là khéo nói mà.

Trương Nghị cười lớn nói:

- Đường tiên sinh, chuyện là thế này. Tôi nhận được không ít điện thoại, cảm thấy áp lực hơi lớn rồi...

- Ừ.

Đường Trọng gật đầu.

- Tôi cũng hiểu mà. Dù sao thì bọn họ cũng không phải con cái nhà bình thường. Hiệu trưởng Vương có học trò khắp thiên hạ.. Bọn họ nhất định muốn xin nghiêm trị hung thủ đánh người phải không?

Trương Nghị cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói:

- Vấn đề này thì kỳ quái lắm. Bọn họ gọi điện thoại tới mục đích chính là hy vọng chuyện này qua đi như vậy thôi. Người bị thương đưa vào bệnh viện điều trị, cho các cậu về nghỉ ngơi... Nếu như không biết còn tưởng đó là cứu binh cậu đưa tới đấy.

Tâm thần Đường Trọng máy động, biết rõ là Vương Trì Quốc ra tay rồi.

Cái lão cáo già này, tính cảnh giác thực không phải là thứ người hiểu được.

Chắc hắn cũng đoán ra là mình muốn ra tay với con trai hắn rồi. Cho nên mới hy vọng chuyện này chấm dứt như vậy, tránh để bị mình túm được.

Thế nhưng ông cho rằng thế đã là đủ sao?

- Thật là kỳ quái.

Đường Trọng nói. Hắn chỉ chỉ Tiêu Nam Tâm, nói:

- Cô ấy là cháu gái của viện trưởng tâm lý học trường tôi, có thể hỗ trợ viện trưởng nói chuyện đó.

Chuyện điều tra bản án cũ của Vương Tư Ninh, Lưu Kính Đông, Lý Phổ tạm thời vẫn phải dấu diếm, do tâm phúc của Giang Đào ra tay. Trương Nghị cũng không biết tình hình. Đường Trọng cũng không nói cho hắn biết. Trước khi chuyện thành công, ít đi một người biết thì bảo đảm hơn một phần.

Hiện tại hiệu trưởng Vương Trì Quốc đã suy đoán ra động cơ của mình rồi, chắc hắn cũng đã bắt đầu tiêu hủy chứng cớ rồi.

Vấn đề là bọn họ dám giết người không?

Người còn thì chứng cớ còn.

- Có khả năng.

Trương Nghị gật đầu.

- Các cậu đều là sinh viên Nam Đại, xuất hiện cục diện như vậy cũng có thể hiểu được. Tôi đến là muốn giải thích mọi chuyện cho Đường tiên sinh và Tiêu tiểu thư... Hai vị có ý gì không?

- Vương hiệu trưởng đại nhân đã rộng lòng không truy cứu, chúng tôi cũng trở về nghỉ ngơi thôi.

Đường Trọng nói.

- Vừa hắn bạn tôi cũng mệt mỏi rồi.

- Cũng tốt. Tôi sắp xếp xe tiễn hai người trở về.

- Làm phiền Trương cục trưởng rồi.

Đường Trọng không từ chối, cảm kích nói.

Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm được xe cảnh sát đưa tới trường học thì đã là rạng sáng.

Viện trưởng Tiêu và vợ lo cho an nguy của hai người cho nên vẫn chưa đi ngủ.

Thấy Tiêu Nam Tâm hoàn hảo không tổn hao trở về, bà lão vội vàng ra đón, cầm tay Tiêu Nam Tâm ân cần hỏi han:

- Nam Tâm, có bị thương ở đâu không? Mấy thằng ranh kia bắt nạt cháu hả? Không sợ, có bà đây rồi, sẽ không cho chúng có kết quả tốt đâu.

Tuy bà lão bình thường vẫn không hài lòng với tính tình của Tiêu Nam Tâm, hai người thỉnh thoảng còn đấu võ mồm nhưng vẫn yêu thương cô từ tận trong lòng đấy.

- Bà à, cháu không sao đâu.

Tiêu Nam Tâm vừa cười vừa nói. Cô đỡ bà ngồi lên ghế salon nói:

- Mấy thứ công phu mèo quào kia của bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của cháu chứ? Chỉ vài đòn là đánh ngã hết bọn chúng.

- Được đấy. Dám bắt nạt Nam Tâm nhà chúng ta thì phải đánh mạnh vào. Đừng có khách sáo với bọn chúng.

Bà lão còn khuyến khích.

Đường Trọng cũng theo vào nhà. Tiêu Dục Hằng đánh giá hắn từ cao xuống thấp một phen, hỏi.

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau với con trai hiệu trưởng thế?

Đường Trọng nhìn về phía Tiêu Nam Tâm, hỏi thăm cô có muốn nói thật mọi chuyện không?

Tiêu Nam Tâm trừng mắt, bảo hắn tùy tiện.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Vương Tư Ninh muốn theo đuổi Nam Tâm, bị Nam Tâm từ chối. Bọn họ cho rằng em là bạn trai của Nam Tâm nên mới cào xe của em. Em và Nam Tâm tìm bọn họ nói lý, không ngờ một lời không hợp là bọn họ muốn ra tay đánh người... đương nhiên kết quả là bọn họ bị Nam Tâm đánh.

Trước mặt bề trên, Đường Trọng vẫn muốn gia công cho câu chuyện một chút. Hắn cũng nói với Giang Đào như vậy.

- Lẽ nào lại như vậy chứ.

Tiêu Dục Hằng vỗ bàn trà cái chát, nói:

- Con trai Vương Trì Quốc hắn là cái thá gì? Cũng muốn theo đuổi Nam Tâm nhà chúng ta sao?

-...

Đường Trọng nghĩ, trong lòng người thân, con mình đúng là tốt nhất.

Đương nhiên Tiêu Dục Hằng là lãnh đạo trong trường, cũng nghe thấy những chuyện xấu mà bọn Vương Tư Ninh đã làm.

- Trước khi các em về, hiệu trưởng Vương có gọi cho thầy, nói bỏ qua chuyện này. Lúc đó thầy đã đồng ý.

Tiêu Dục Hằng nhìn về phía Đường Trọng, nghi hoặc hỏi.

- Hắn là người bị hại, cho dù đạo đức có tốt cũng không cần tới tận cửa giúp chúng ta chứ... Hắn chủ động gọi điện tới nói như vậy, có phải là do còn có chuyện mà thầy không biết không?

Đường Trọng cười nói:

- Thầy à, hắn sợ em tìm hắn đòi nợ đó mà.

- Nợ gì?

Tiêu Dục Hằng hỏi.

- Hắn hại em một lần, em hại lại con hắn. Cha nợ con trả.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Tiêu Dục Hằng biết Đường Trọng là một đệ tử tâm sự rất nặng, cũng không muốn hỏi nhiều chuyện của hắn.

Đường Trọng đứng dậy chuẩn bị đi về thì bà lão giữ lại. Bà lôi cánh tay Đường Trọng, nói:

- Trễ như vậy rồi còn đi đâu? Tối nay ngủ lại đi. Trong nhà cũng không phải không còn phòng. Đợi tới lúc Nam Tâm tắm rửa xong thì em tắm rồi đi ngủ. Hôm nay không đi đâu nữa.

Đường Trọng cảm nhận được ý tốt của bà lão, chỉ có thể gật đầu đồng ý.