- Ông nội, Đường Trọng là ai?
Tiêu Nam Tâm tò mò hỏi.
- Là học sinh hôm nay ông vừa nhận.
Tiêu Dục Hằng vừa cười vừa nói.
- Hắn có thể trả lời vấn đề ông nội đưa ra sao?
Tiêu Nam Tâm con mắt tỏa ánh sáng.
- Như vậy là hắn rất lợi hại sao? Từ nay về sau có thể lại là một Vương Cơ Khuê không?
Tiêu Dục Hắng khoát khoát tay nói:
- Cháu cũng gặp hắn thử xem, dù sao rất nhanh nữa 2 đứa sẽ là bạn học.
- Với tính tình của cháu, ông nội không sợ cháu gặp người ta sẽ làm ông xấu hổ sao?
Tiêu Nam Tâm một tay bê cái túi đeo lên lưng nàng nói:
- Cháu đi vào phòng trong rửa cái mặt.
Văn phòng viện trưởng phi thường lớn, một gian phòng làm việc, một gian phòng khách, còn có một gian phòng nghỉ nhỏ để cho lãnh đạo nghỉ trưa hoặc là ngủ.
“ Két!”
Sau khi cánh cửa phòng nghỉ bị Tiêu Nam Tâm đóng lại, Chu Lệ cũng dẫn Đường Trọng vào văn phòng của Tiêu Dục Hằng.
Chu Lệ đóng cửa lui ra ngoài, để Đường Trọng một mình bên trong.
Tiêu Dục Hằng ngồi sau cái bàn làm việc lớn, ánh mắt sáng quắc đánh giá Đường Trọng đứng trước mắt hắn.
Đường Trọng lại một lần nữa cúi đầu xuống.
- Đường Trọng.
Tiêu Dục Hằng nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì sao?
- Tiêu viện trưởng.
Đường Trọng rốt cục ngẩng đầu lên sau đó hướng về chỗ Tiêu Dục Hằng cúi người xuống nói:
- Cảm tạ Tiêu viện trưởng nguyện ý thu tôi làm đệ tử, tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt không để cho Tiêu viện trưởng phải thất vọng.
- Ồh?
Tiêu Dục Hằng nhíu mày nhìn Đường Trọng.
- Sẽ không để cho tôi thất vọng, vậy cậu thử nói xem tôi có hy vọng cái gì ở cậu.
Mặt của Đường Trọng khẽ tái đi.
Ta chỉ là thuận miệng nói thôi mà, là lời nói lễ phép thôi mà, lão già như ông sao lại để ý như vậy chứ?
Hy vọng? Ta làm sao biết ông hy vọng cái gì ở ta?
Nếu như nói ông hy vọng ta trở thành nhân tài có ích cho quốc gia thì có bị lão đầu nhi như ông chế nhạo hay không?
- Đường Trọng từ nay về sau ở trước mặt tôi không cần phải nói xuông.
Tiêu Dục Hằng ngữ khí nghiêm khắc nói.
- Viện trưởng.
Đường Trọng đáp ứng yêu cầu của lão, lão già này cực kỳ uy nghiêm, có lẽ là có kế hoạch gì đó.
- Nói đi tìm ta có chuyện gì.
Tiêu Dục Hằng nói ra.
Đường Trọng đã suy nghĩ từ lúc đến tìm Tiêu Dục Hằng, trên đường đi đã suy xét câu chữ rất nhiều lúc này không cần phải lo lắng việc ăn nói kém cỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục Hằng nói:
- Viện trưởng là như vậy, khuya hôm qua tôi cùng 3 người bạn đi ra ngoài ăn cơm, cả bọn đã chọn được chỗ ngồi thì tự nhiên có một đám sinh viên cấp cao đến cướp chỗ hơn nữa còn bị bọn họ đánh ngã xuống đất. Về sau hai bên phát sinh tranh chấp, bạn của tôi không cẩn thận dùng bình rượu đập vào đầu một vị thầy giáo, khiến vị thày giáo này bị thương.
Đường Trọng cố gắng dùng lời nói đơn giản nhất trình bày mọi việc. Hắn cũng không có thêm mắm thêm muối vào bởi vì lúc đó cũng có rất nhiều người trong trường thấy được mọi việc, rất nhanh sẽ điều tra được mọi việc, bây giờ hắn nói dối sẽ chỉ làm cái nhìn của Tiêu Dục Hằng đánh giá hắn thấp đi mà thôi.
Lông mày của Tiêu Dục Hằng nhăn lại.
Hắn cũng không phải là phiền não chuyện sinh viên đánh nhau, hàng năm trong lúc sinh viên năm 4 tốt nghiệp là lúc sẽ xảy ra chuyện những học sinh ẩu đả nhiều nhất. Những sinh viên này còn trẻ, dễ xúc động, có nhiệt huyết, bọn họ dễ dàng phá hư mọi chuyện, muốn tìm cách phát tiết tinh lực dư thừa trong cơ thể.
Làm viện trưởng của trường này lâu như vậy hắn đã quen với chuyện này.
Hắn phiền não chính là cách làm của Đường Trọng.
Hôm nay hắn mới ở trên lớp học thu Đường Trọng làm đệ tử. Thế mà ngay lập tức Đường Trọng liền tới tận cửa cầu cứu chẳng lẽ hắn cho rằng trở thành đệ tử của viện trưởng thì là tài trí hơn người sao.
Nếu nói như vậy thì cũng khiến hắn tương đối thất vọng rồi.
Làm một thầy giáo hết lòng vì công tác giáo dục, Tiêu Dục Hằng cũng không hy vọng làm mất một cái mầm tốt.
Có sức quan sát nhạy cảm, đối với mọi người xung quanh đều có thể có được cảm tình, cái này là tố chất quyết định có thể trở thành một đại sư tâm lý học.
Đường Trọng có thể trong hơn một trăm người trổ hết tài năng trở thành đệ tử của hắn, điều này đã có thể chứng minh năng lực của Đường Trọng.
Nhưng mà tâm tình của Đường Trọng lại làm cho Tiêu Dục Hằng không thích.
Anh mắt của Tiêu Dục Hằng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Ngay lúc này ánh mắt của Đường Trọng cũng không có trốn tránh.
Chắc chắn, kiên nghị, ôn hòa.
- Chuyện này cậu đi tìm phụ đạo viên Lý Cường xử lý đi.
Tiêu Dục Hằng nói ra.
- Tôi hiểu rõ nhưng mà bởi vì chuyện này liên quan đến một thầy giáo bị thương, cho nên tôi sợ Lý Cường sẽ gặp một ít trở ngại.
Đường Trọng thẳng thắn nói.
- Cậu không tin tưởng năng lực của Lý Cường lão sư.
- Không phải! Là tôi cảm thấy năng lực bên ngoài của Lý Cường lão sư có một chút trói buộc, do thầy giáo kia có thể nhận được việc quản lý quán ăn trong trường.
Đường Trọng nói ra.
Đôi mắt của Tiêu Dục Hằng sáng lên.
Đúng vậy, quản lý quán ăn là Trương Hải Dương là cháu của phó hiệu trưởng. Trương Hải Dương bị đệ tử đả thương mất hết mặt mũi nhất định sẽ rất giận dữ, Lý Cường làm sao dám vuốt râu hổ?
Lý Cường không xử lý được, Trương Hải Dương nhất định là bắt tên học sinh phạm tội khại đao.
Tiểu tử này thật đúng là tinh tường, thoáng cái liền nhận thấy được bản chất sự việc.
- Cậu có biết như thế sẽ làm ta sinh ác cảm với cậu?
Tiêu Dục Hằng vẫn giữ nguyên khuôn mặt lãnh đạm, giọng nói cứng ngắc nói:
- Ta sẽ cho rằng cậu đây là được sủng ái mà kiêu ngạo, thậm chí không còn chút cảm tình nào đối với đệ tử vừa mói thu nhận hôm nay là cậu.
- Tôi đương nhiên biết rõ.
Đường Trọng gật đầu, trước khi đến đây ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
- Cậu không sợ sao?
- Không sợ.
Đường Trọng nói ra.
- Như vậy sao? Làm đệ tử của ta đối với cậu mà nói đó là một việc không quan trọng sao?
Tiêu Dục Hằng đúng là bị tiểu tử này chọc giận.
Tại viện nghiên cứu tâm lý học, có biết bao người muốn trở thành đệ tử của mình, hàng năm có biết bao nhiêu người muốn thi vào trường của mình.
Bởi vì trở thành đệ tử của mình thì cả đời này đều không cần phải lo đến tiền đồ sau này nữa.
Như vậy mà hắn lại nói: “ Không sợ”.
Tiêu Dục Hằng cảm thấy mình bị xúc phạm, lòng tự trọng của mình bị xâm phạm.
- Viện Trưởng, tôi không sợ.
Đường Trọng nâng cái mắt kính to trên sống mũi lên chăm chú nói:
- Bởi vì trước khi ta trở thành đệ tử của Viện Trưởng thì lý tưởng lớn nhất của ta là muốn trở thành một trưởng cai ngục, sau khi ta trở thành đệ tử của viện trưởng thì lý tưởng sau khi ta tốt nghiệp vẫn là muốn trở thành một cai ngục trưởng.
- Tôi không có dã tâm quá lớn, cho nên cũng không cần có quá nhiều năng lực cùng với quan hệ rộng, bất luận tôi có phải là đệ tử của viện trưởng hay không thì tôi đều tin tưởng dựa vào năng lực của mình tôi có thể làm được điều này.
Tiêu Dục Hằng thật sự là dở khóc dở cười, cảm thấy chính mình đã sai khi thu tên đệ tử này, hắn căn bản là không hề để ý.
- Ý của cậu là cậu cảm thấy đủ rồi cho nên không cần?
- Tôi đương nhiên là cũng sợ hãi.
Đường Trọng nói ra:
- Cũng là bởi vì tôi biết rõ có thể nhận quản lý quán ăn trong trường thì tuyệt đối không đơn giản cho nên tôi rất lo lắng bạn cùng phòng của tôi bị trả thù, thậm chí bị đuổi khỏi trường.
- Không có khả năng.
Tiêu Dục Hằng phách đạo nói:
- Không có lệnh của ta thì ai dám đuổi?
Đường Trọng nở nụ cười.
Hắn hướng đến chỗ Tiêu Dục Hằng cúi đầu thật sâu nói:
- Cám ơn viện trưởng.
Tiêu Dục Hằng biết mình không khống chế được tâm tình, đã bị tiểu tử này nắm bắt được nhưng mà hắn cũng lười giải thích cái gì, nói tiếp:
- Cậu cũng đừng cám ơn ta như thế, nếu bạn cùng phòng của cậu xác thực là vô tội như vậy thì không ai có thể đuổi hắn nhưng nếu như là hắn chủ động khiêu khích sinh sự, đả thương thầy giáo thì không cần người khác động thủ, ta sẽ là người đầu tiên đuổi hắn ra khỏi trường, sinh viên như vậy, Tiêu Dục Hằng ta không cần.
- Tại quán ăn có rất nhiều người chứng kiến, kết quả điều tra sẽ không để cho viện trưởng thất vọng đâu.
- Tốt lắm chuyện này ta sẽ xử lý, cậu trở về đi.
Tiêu Dục Hằng khoát tay nói.
Nghe được Tiêu Dục Hằng nói những lời này, tảng đá lớn trong lòng Đường Trọng cũng được bỏ xuống.
Hắn biết rõ, Tiêu Dục Hằng sẽ xử lý chuyện này.
Sự việc này chỉ cần viện trưởng như hắn nhúng tay vào thì tự khắc mọi chuyện sẽ không sao.
- Cám ơn viện trưởng.
Đường Trọng lại một lần nữa cảm tạ, rồi xoay người đi ra cửa.
- Chờ một chút.
Tiêu Dục Hằng lên tiếng hô.
Đường Trọng quay lại.
- Có thể nói cho ta biết tại sao cậu muốn làm một trưởng cai ngục không?
Tiêu Dục Hằng tuy cảm thấy mình chủ động hỏi một đệ tử vấn đề này hơi có chút mất mặt, nhưng trong lòng của hắn thật sự là thấy hiếu kì.
Hơn nữa hắn cũng biết vị cô nương trong phòng nghỉ của hắn kia phòng chừng so với hắn còn hiếu kì hơn nhiều, nếu như mình không hỏi lát nữa nàng ở bên trong đi ra không chừng sẽ nhổ sạch tóc của mình mất.
Hệ tâm lý học nổi tiếng nhất cả nước là học viện Tâm Lý, học sinh tốt nghiệp ở đây từ sau không cần lo vẫn đề công tác liền có thể trở thành lão sư hệ tâm lý học. Có người trở thành các chuyên gia trong hệ tâm lý học, còn có người được các công ty tranh giành, hoặc có người tự mở công ty riêng.
Hắn đảm nhiệm làm lão sư trường này nhiều năm, trở thành viện trưởng cũng đã vài chục năm, học sinh có cả ngàn vạn hắn đã nghe qua rất nhiều lý tưởng cổ quái cùng kế hoạch cho tương lai sau khi tốt nghiệp.
Nhưng mà không có một ai như tiểu tử này muốn trở thành một trưởng cai ngục.
Đường Trọng nở nụ cười.
Khuôn mặt có vài phần bất phàm bị mắt kính to che khuất.
- Bởi vì cha của tôi.
Đường Trọng nói ra:
- Tôi muốn trở thành một người như ông.