Trơn, mềm, thơm mát, ngọt, ấm.
Đây mới là hôn chứ. Đây mới là đầu lưỡi con gái chứ. Đầu lưỡi con gái và đầu lưỡi con trai không giống nhau..
Cho dù là Đường Trọng đã học được rất nhiều thứ trong ngục giam nhưng đối với việc này thì hắn hoàn toàn là một người ngây thơ.
Nếu như là một người bình thường, khi thân thể gặp phải đòn nghiêm trọng như vậy thì phản ứng đầu tiên sẽ là thả lòng và thân thể hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt.
Phản ứng của người bình thường sẽ là vội vàng ôm chỗ đau, không có chút ý định phòng thủ hay phản kích.
Đường Trọng không phải là người bình thường. Cho nên hắn đã lựa chọn hành động chính xác nhất.
Hạ bộ đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại, theo tiềm thức liền ôm lấy vòng eo của Đổng Bồ Đề, thân thể đè mạnh về phía sau.
Vì vậy Đổng Bồ Đề không trốn nổi liền bị hắn ấn ngã lên ghế salon.
Hai tay Đường Trọng đè lên hai tay cô, hai chân cũng đè lên hai chân cô. Cậu bé bị thương của Đường Trọng ngăn cô bé bị thương của Đổng Bồ Đề. Đường Trọng dùng lực lượng dã man của hắn để áp chế sự bạo lực dã man của cô.
Sau đó hắn liền gục đầu xuống, hung hăng ngậm lấy miệng Đổng Bồ Đề, luồn lưỡi của mình vào miệng cô...
- Ngu ngốc. Cô cho rằng tôi không biết à?
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng. Là vương tử trong ngục giam, thiên tài được mọi người công nhận, học tập kỹ năng mới đối với hắn chỉ là chuyện trong một phút đồng hồ. Hôn sao? Sao có thể làm khó được hắn chứ?
Loại cảm giác thành tựu này còn chưa kịp duy trì ba giây, hắn liền kêu to rồi nhảy dựng lên từ trên người của người phụ nữ này.
Đau quá!
Đau tới thấu tim!
Đưa tay sờ miệng, không ngờ có máu tươi tràn ra.
Cái người phụ nữ ghê tởm này không ngờ lại cắn rách lưỡi mình.
Đường Trọng vừa lo vừa giận. Lo đầu lưỡi của mình bị cô gái này cắn nát, ngày mai không thể lên sân khấu hát. Tức giận là bởi vì, người phụ nữ này đưa lưỡi vào miệng mình, tại sao hắn lại không dùng chiêu này để đối phương với cô ta chứ?
Thừa dịp hắn bệnh mà lấy mệnh hắn.
Đổng Bồ Đề tấn công thành công, thân thể vọt nhanh từ ghế salon lên, tung một quyền về phía mặt Đường Trọng.
Đường Trọng thật sự tức giận.
Vừa hôn người ta, giờ đã vung tay đánh người rồi... Có người phụ nữ như vậy sao? Người phụ nữ này còn là phụ nữ sao?
Vì vậy hắn cố nén nỗi đau trên đầu lưỡi, thân thể xoay tròn 180 độ, tránh một quyền ngàn cân của Đổng Bồ Đề, sử dụng một chiêu cầm nã thủ, ôm thắt lưng Đổng Bồ Đề.
Sau đó hắn lại dùng sức lực, thúc mạnh cô về phía trước.
Rầm rầm...
Thân thể Đổng Bồ Đề va mạnh vào vách tường, đụng tới choáng váng đầu óc, ngực cũng đau nhức. Bộ ngực của cô vốn không lớn, thật sự lo lắng là bị va chạm lần này mà bẹp mất.
Đường Trọng dùng một phương thức vô cùng mập mờ đè phía sau lưng cô, tức giận quá:
- Không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.
Đổng Bồ Đề còn đang suy nghĩ xem bộ ngực mình có bị bẹp không, nghe thấy Đường Trọng đang uy hiếp, càng tức giận hơn nói:
- Tôi lại thật sự muốn xem cậu làm sao mà không khách sáo với tôi.
Vì vậy Đường Trọng liền quất mạnh lên cái mông cong vút của cô.
Chát...
Thịt mông rung nhẹ, cảm giác đúng là rất hay.
- Anh muốn chết...
Đổng Bồ Đề vừa xấu hổ vừa giận, vừa liều mạng phản kích.
Chát...
Đường Trọng không nương tay, đánh tiếp một cái.
- Anh đáng chết. Tôi muốn giết anh...
Chát...
Chát...
Chát...
...
- Hu hu.
Đổng Bồ Đề khóc.
Bị Đường Trọng đánh khóc.
Lực tay của Đường Trọng vốn rất mạnh, quất Đổng Bồ Đề lại không thương hương tiếc ngọc, mỗi cái đánh xuống đều đánh rất mạnh.
Hắn phát xuống chẳng khác gì người khác dùng gậy đánh.
Đổng Bồ Đề cho dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng là phụ nữ thôi.
Vị trí mẫn cảm nhất của phụ nữ, lại là vị trí yếu ớt nhất, bị Đường Trọng đánh như vậy thì có đau không?
Nếu cô mà đồng ý cởi quần ra bây giờ thì chắc là hiện giờ mông đã đỏ ửng rồi.
- Đã thành thật chưa?
Đường Trọng vác cô lên vai, nói thầm vào lỗ tai cô. Cái tai nhỏ, mềm mại như tinh linh của cô gần trong gang tấc, Đường Trọng chỉ cần há miệng một cái là có thể ngậm luôn.
Đường Trọng nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng không làm chuyện không bằng cầm thú này. Đầu lưỡi hắn rất đau đớn.
- Đồ khốn.
Đổng Bồ Đề không hổ là người lớn lên ở Yên Kinh, vừa rơi nước mắt vừa nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn.
- Tôi nhất định sẽ nói bí mật của anh ra. Tôi nhất định sẽ nói ra... Cái đồ pê đê chết tiệt...
- Tùy thôi.
Đường Trọng thản nhiên nói:
- Nếu cô nói ra tin này thì coi như tôi được giải thoát. Tôi còn phải cảm tạ cô nữa.
- Vậy thì tôi không nói nữa. Tôi muốn anh phải là đồ giả gái, muốn anh phải làm pê đê, cả đời là gay...
Đường Trọng cười nói:
- Vậy vừa rồi cô chủ động hôn một gã gay à?
- Tôi chỉ muốn làm anh phân tâm thôi.
Đổng Bồ Đề cãi chày cãi cối.
- Ồ, xem ra cô lại thường sử dụng chiêu này rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vì để cho người ta phân tâm mà có thể hôn, người đàn ông nào được vậy cũng thật là hạnh phúc hả...
- Thúi lắm. Người ta chỉ mới dùng mỗi một lần với anh thôi... Người khác ai dám chạm tới tôi chứ?
Đổng Bồ Đề hổn hển mắng.
- Như vậy tôi an tâm rồi.
Đường Trọng nói.
- Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi. Chúng ta không ai thiếu nợ ai.
- Ai là nụ hôn đầu tiên với anh chứ? Tôi đã từng hôn chó con mèo con...
Đổng Bồ Đề đột nhiên dừng lại. Thế này không phải là cũng mắng mình sao?
- Thế còn hôn những gì nữa?
Đường Trọng cười hỏi:
- Hôn lợn, hôn khỉ, hôn giầy thối của người khác.
- Buông tôi ra.
Đổng Bồ Đề giãy mạnh.
Đường Trọng đẩy người về phía sau lưng cô. Thân thể hắn nóng như lửa, làm nhiệt độ thân thể của cô cũng tăng lên.
Đường Trọng lại buông lỏng cô ta ra thật, nói:
- Cô đi đi. Tôi không quen cô, cô cũng không quen tôi. Coi như hôm qua chúng ta không gặp nhau đi.
Đổng Bồ Đề đạt được tự do, muốn nhân cơ hội đánh đập Đường Trọng một trận tàn nhẫn nữa nhưng thấy hắn dùng dáng vẻ phòng thủ cẩn thận thì biết là mình không có cơ hội trả thù rồi.
Cô cắn chặt hàm răng, nói:
- Lần sau sẽ tính sổ với nhà anh.
Sau đó cô nhặt áo khoác bị vứt xuống đất lên, sau đó nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra ngoài.
Người phụ nữ gầy gò đen đen kia lo lắng nhìn cô, thấy cô không có việc gì thì lúc này mới thở dài.
Cô hung ác trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái, sau đó bước nhanh rời đi.
Bạch Tố ra đón, cười hỏi:
- Đổng tiểu thư, hiện giờ phải đi về rồi sao?
Vừa rồi tán dóc, Đổng Bồ Đề đã giới thiệu bản thân với Bạch Tố và Trương Hách Bản họ tên mình, hơn nữa ba người còn thành lập một tình hữu nghị giả tạo không thể nói bằng lời.
- Đúng vậy.
Đổng Bồ Đề mỉm cười giống như thục nữ, khiến mọi nhìn vẻ mặt và quần áo cô không thể phát hiện ra bên trong vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Trong nhà có chút chuyện, không thể ở lại lâu hơn. Đợi tới khi biểu diễn chính thức tôi sẽ tới xem mọi người hát.
- Cô nhất định phải tới đó. Tôi sẽ để cho cô mấy ghế đẹp.
Trương Hách Bản cười hì hì nói. Cô liếc Đường Trọng đang đứng ở cửa phòng thay đồ, nói:
- Mang cả bạn trai tới nha.
- Tôi không có bạn trai.
Đổng Bồ Đề vừa cười vừa nói:
- Nhưng tôi sẽ mang bạn bè tới cổ vũ.
- Ừ, mang bạn bè tới cũng được.
Trương Hách Bản nói nhỏ với Đổng Bồ Đề.
- Mang nhiều anh đẹp trai một chút. Tôi thích mấy anh đẹp trai nhất đó.
- Thật không? Tôi cũng giống thế đấy.
Đổng Bồ Đề vừa cười vừa nói. Cô rất thích Trương Hách Bản, cũng rất thích nói chuyện phiếm với cô.
- Cô thích người ngoại hình thế nào? Tôi giới thiệu cho cô vài người.
Trương Hách Bản suy nghĩ một chút, đỏ mặt nói:
- Không có tiêu chuẩn, cứ đẹp trai là được rồi.
- Được rồi.
Đổng Bồ Đề chăm chú gật đầu.
- Tôi sẽ tìm mấy anh đẹp trai tới.
Đổng Bồ Đề và Bạch Tố lại chào hỏi một chút, thậm chí cũng nói cả với Lâm Hồi Âm vốn xa cách vài câu, chẳng qua lại không thèm nhìn Đường Trọng một cái.
Cô mang theo cô gái mặt đen ra ngoài, một đen một trắng như tuyết, hai thân hình dần dần biến mất sau hàng cây.
Thấy các cô đi ra, tài xế liền khởi động xe chạy tới. Đổng Bồ Đề tiến vào xe, vừa ngồi xuống một cái liền đau tới hít sâu một hơi.
Mới rồi còn chưa phát hiện ra, hiện giờ xem ra cô bị thương khá nặng rồi.
Cô gái mặt đen cảm thấy Đổng Bồ Đề khác thường, xoay người lại hỏi:
- Tiểu thư, cô có sao không?
- Không có việc gì?
Đổng Bồ Đề cắn răng nói.
- Hắn cũng không được lợi gì.
Cô thầm nghĩ, hắn hôn tôi, tôi cũng hôn hắn... Hẳn là không ai chiếm lợi đúng không?
- Thân thủ hắn không kém.
Cô gái mặt đen lên tiếng nói:
- Tôi thử dò xét mấy lần rồi. Mỗi lần tôi dùng ánh mắt chứa địch ý nhìn hắn thì trong nháy mắt hắn sẽ căng thẳng, tạo thành tư thế phòng thủ tốt nhất. Hắn rất giống bạn học của tôi.
- Là trường dạy thợ săn thế giới sao?
Đổng Bồ Đề cười.
- Sao hắn lại học được món đó chứ? Cha hắn là huấn luyện viên của trường dạy thợ săn đó.
- Thảo nào.
Cô gái mặt đen kia thầm nói.
- Hắn dám động vào tiểu thư, có cần dạy cho hắn một chút không.
- Không cần đâu.
Đổng Bồ Đề nghiêng người đi, cố gắng ngồi lên phần mông không bị thương.
- Tôi sẽ quên nhanh thôi. Hắn cũng chỉ đáng để hận cả đêm nay.
- Không thấy xe của Khương tiểu thư đâu.
- Cô ấy đi rồi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Có muốn nói chuyện hôm nay cho cô ấy không?
- Không cần. Cô ấy cũng biết cả thôi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Cô ấy nói cho tôi gặp một người bạn, chỉ sợ cũng không có ý tốt gì. Sao nào? Các cô ấy đã không tiện ra mặt thì muốn kích để người Đổng gia chúng ta ra tay sao? Dù tôi ở nước ngoài đã lâu nhưng cũng biết ở trong nước vẫn lưu hành một câu: Phòng hỏa, phòng đạo, phòng khuê mật. Mặt nhỏ, cô nói có phải không?