Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 147: Nhà họ Đường ở ngục giam Hận Sơn




Trong căn phòng họp xa hoa rộng rãi có một đám người hoặc ngồi hoặc nằm tụ tập cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.

Những người này có cả trai lẫn gái. Qua trang phục có thể thấy những người con trai đều là những người thành công, đứng ở trên đỉnh của xã hội. Có những người đeo những đôi kính mắt đồi mồi vô cùng đắt đỏ, đó là chưa kể đến bộ quần áo Nike và Reeves ít nhất cũng có giá đến mấy trăm tệ.

Còn những người con gái thì ngược lại lại như đang thi nhau khoe sắc. Bọn họ ăn mặc những bộ phiên bản quần áo Gucci và váy áo khoác Channel sản xuất với số lượng rất có hạn, dùng nước hoa Dior hoặc Lamer, tư thế ưu nhã, ăn nói nhẹ nhàng. Xem ra bọn họ đều là những tiểu thư khuê các.

Phụ nữ từ cổ chí kim chưa bao giờ bạc đãi bản thân họ, cho dù chỉ là đi ra ngoài mua một mớ rau thì họ cũng phải trang điểm thật kỹ càng.

- Bây giờ thì phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục sống chờ đợi mãi hay sao? Cuộc đời vốn là bể khổ, thế nên các bạn, chúng ta hãy tận hưởng những lạc thú trước mắt đi.

Một thằng mập mạp cả người nung núc thị, rơi đánh cái uỵch vào trên ghế salon, trong tay bưng một ly rượu đỏ đế cao. Hắn đang nhẹ nhàng lắc đều, để cồn trong rượu và không khí pha loãng với nhau.

- Đồ mọt gạo, mày ở Minh Châu này ăn chơi đàng điếm, vừa chơi vừa chờ ngày chết đi, muốn tới đâu thì tới còn bọn tao không theo mày được. Tao từ Dương Thành đặc biệt gấp gáp quay trở về đây mà lại không gặp được hội trưởng, lần này tao đi chẳng phải uổng công rồi sao?

Một thằng con trai dáng lùn thấp, đang bưng ly rượu ngồi cùng hai cô bé khá bốc lửa vừa cười vừa nói.

- Ai, cũng thế cả thôi. So dáng người thì mỹ nữ phía nam không bì kịp với mỹ nữ thân cao chân dài phía bắc. So khí chất thì mỹ nữ Giang Nam không có đối thủ. So kỹ thuật thì không ai có thể bằng được Tương Muội Tử cởi mở đa tình… chậc chậc, lão tý, nhớ năm đó chúng là đệ nhất dâm long trường Nam Đại, hiện tại chẳng phải là thời gian đã qua không thể lấy lại được hay sao?

- Lời mày nói kể cũng có chút đạo lý. Nhưng anh cho mày biết, mỹ nữ phía nam không phải là không thể so sánh các mỹ nữ nơi khác, trên thế giới không ở đâu là không có cái đẹp mà chỉ thiếu khuyết những con mắt biết thưởng thức cái đẹp thôi… ít nhất thì ở trên người đồ mọt gạo như mày cũng không thể nào tìm ra được. Đương nhiên là tất cả mỹ nữ có đứng ở trước mặt hội trưởng chúng ta thì cũng trở thành hoa cỏ dại mà thôi.

Tên con trai giống như con chuột cười ha hả nói.

- Sao anh lại nói thế? Chả lẽ các em ở nơi này không phải là mỹ nữ à?

- Uh, đều là mỹ nữ. Chúng ta đều có, nhưng đấy là lúc chưa gặp hội trưởng.

Hai cô nàng đang cùng hắn nói chuyện phiếm lập tức trở mặt, thậm chí có cô còn thiếu chút nữa là đứng thẳng dậy đổ rượu lên đầu hắn… nếu như cha hắn không phải là bộ trưởng bộ hậu cần ở phía nam mà nói thì...

Tên con trai bị gã mập mạp gọi là “chuột” bèn đầu hàng, nịnh nọt nói:

-Trong mắt anh thì hoa dại vẫn là hoa đẹp. Nói cách khác thì hoa nhà trồng sao thơm bằng hương hoa dại được chứ? Đúng không nào?

Lúc này hai cô gái mới đổi giận thành vui, không còn oán trách gì nữa.

Trong cái hội này có ai là không mang cái mặt nạ diễn trò chứ?

Có một gã trai mắt nhỏ, đeo kính đang ngồi uống rượu một mình ở chỗ gần cửa, không tham gia đùa giỡn cùng với những người khác. Căn bản xét về nét về thì hắn hoàn toàn không phù hợp với không khí ở đây.

Cạch ----

Cái cửa được bao bởi một lớp da dầy đặc bị đẩy ra. Một người con trai mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen, khí chất xuất chúng, đẹp trai hơn người đi vào, quét mắt nhìn mọi người. Hắn vừa cười vừa nói:

-Mọi người đều đến sớm vậy.

Thấy Lục Quân Trác đi vào phòng, ánh mắt của các cô gái tại đây không ngừng sáng lên.

Một cô gái vừa rồi còn đang nói chuyện phiếm cùng “con chuột” liền đứng lên rót rượu, giọng dịu dàng nói:

-Lục thiếu gia, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Đã lâu rồi chưa được gặp anh. Lần trước mọi người tụ hội tại Bắc Đới Hà, gọi mãi cho anh mà không được, làm cho người ta buồn muốn chết rồi.

Lục Quân Trác sau khi nói cám ơn thì nói:

-Bắc Đới Hà là nơi để cho người già nghỉ dưỡng, chúng ta tới đó thì có gì náo nhiệt mà xem chứ? Lần sau đi chơi hãy chọn Châu Âu hoặc MaCao nhé, như vậy thì dù có liều mình anh cũng tiếp các mỹ nhân.

Lục Quân Trác có hai thói quen, một là thích rượu, nhất là thích rượu ngon. Hai là thích đánh bạc, mà nhất là phải đánh bạc lớn.

Macao là nơi tập trung những tập đoàn đánh bạc lớn nhất thế giới, còn châu Âu thì là nơi sản xuất rượu nổ danh trên toàn thế giới. Cho nên đây đều là những nơi mà hắn muốn đi tới.

- Được rồi. Thế lần sau chúng ta đi Châu Âu đi.

Một cô gái mặt tròn khá xinh cầm ly rượu đi tới.

-Em đã mua một trang viên làm rượu ở nước Pháp, trồng vài mẫu ruộng nho. Đến lúc đó em mời mọi người đến đó để thử rượu em tự nấu nhé.

-Nông dân, thôn dã, vài mẫu ruộng sao.

Lục Quân Trác khen.

-Hinh Duyệt càng ngày càng phản phác quy chân rồi đó.

-Mấy trăm năm trước, thì tổ tiên của tất cả những người ngồi đây có ai không phải là nông dân chứ?

Hinh Duyệt vừa cười vừa nói. Cô thấy trang viên của mình khiến cho Lục Quân Trác chú ý thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tam thiếu gia của Lục gia ở trong mắt các cô giống như “Lãnh diện quân vương” vậy. Các cô nàng ở đây ít nhiều gì đều có ý tứ đối với hắn.

Có cô thì thích gia thế của hắn, có cô lại thích tướng mạo của hắn.

Có thể cùng một người con trai tốt như vậy “quan hệ” một lần thì cái cảm giác này cũng khiến cho các nàng vô cùng chờ mong rồi.

Thằng con trai cao chưa được đến mét 7 mà đã nặng hơn 200 cân tên là Mễ Lặc gian nan đứng lên từ ghế sô pha, bưng chén rượu tới cụng ly cùng Lục Quân Trác, nói:

-Lục thiếu gia, lần này Hồng Ưng hội tụ họp vì điều gì vậy? Anh cũng nên lộ ra một chút cho anh em biết chứ. Bọn em chờ đợi đến thời điểm này mà nghĩ mãi không ra được?

-Giới thiệu một người bạn mới cho mọi người làm quen.

Lục Quân Trác lạnh nhạt cười.

- Hả. Hội viên mới à? Từ đâu đến vậy?

Con chuột cũng lao đến hỏi.

- Không, gã đó chỉ là cỏ dại mà thôi.

Lục Quân Trác cười lạnh nói.

-Không tìm ra được nguồn gốc của người này.

-Hả?

Mễ Lặc giật mình nhìn Lục Quân Trác, nói:

-Thế người này làm như thế nào mà thông qua xét duyệt của chúng ta vậy? Chúng ta cũng không muốn xưng huynh gọi đệ cùng loài cỏ dại thôi.

-Hắn không phải do ta xét thẩm. Là do hội trưởng xét thẩm đấy.

Nghe đến vấn đề này thì sắc mặt của Lục Quân Trác càng thêm âm trầm.

- Hội trưởng sao?

Con chuột cười lạnh nói.

-Là do hắn đi cửa sau với hội trưởng sao? Trước đây thời điểm chúng ta tuyển chọn người đều là ngàn chọn trăm tuyển? Chưa tới ba năm sao đã ra như thế này rồi?

-Ai mà biết được?

Lục Quân Trác nhún nhún vai, nói:

-Các ngươi cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Hắn không những chỉ là hội viên của Hồng Ưng Hội mà còn có thể là phó hội trưởng của chúng ta nữa đó.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Lục Quân Trác, họ cảm thấy nếu không phải hắn đang nói chuyện điên khùng thì chắc là do Tô Sơn nổi điên lên rồi.

Cô ấy muốn đưa một tên cỏ dại lên làm phó hội trưởng sao? Điều này sao có thể?

Bất kỳ nơi nào đều có phân chia giai cấp, mặc dù rất nhiều người không muốn thừa nhận điểm này. Bạn bè của triệu phú đều là triệu phú, mà nếu là hàng tỷ phú thì sẽ tạo ra một cái vòng luẩn quẩn chơi với nhau trong đó mà thôi.

Tương lai của những người trẻ tuổi ở đây đều rất tươi sáng, ví dụ bố họ là quan lớn thì sau này nhất định họ cũng có chức có tước mà thôi. Thế nên trong mắt người bình thường bọn họ đều được thống nhất gọi là “con trời”.

- Em không phục.

Mễ Lặc cười lạnh nói.

- Em cũng không phục.

Bên ngoài Bàng Ái thì cười nhưng trong lòng lại không cười chút nào, nói:

-Nhưng em thật sự hiếu kỳ, hội trưởng sẽ dùng lý do gì để đưa hắn lên chức đó chứ----- cô ấy cũng phải thuyết phục được chúng ta thì mới tính.

Hiện tại Hồng Ưng Hội cũng chỉ có hai người đứng đầu. Hội trưởng là Tô Sơn và cũng là người sáng lập Hồng Ưng Hội. Phó hội trưởng là Lục Quân Trác, dùng thân phận và lai lịch của hắn cũng đủ để người khác tâm phục khẩu phục rồi.

Thế nhưng phó hội trưởng mới lại là người không có hậu thuẫn gì cả. Tô Sơn sẽ dùng lý do gì để đưa hắn lên chức đó đây?

Hơn nữa phó hội trưởng mới tới tự nhiên là có thể tranh giành danh tiếng và tiền tài với Lục Quân Trác. Trọng yếu hơn là việc Lục Quân Trác đối với Tô Sơn như thế nào thì mọi người đều biết. Tô Sơn đề cử một người mới thì trong nội tâm của Lục Quân Trác sao có thể cao hứng được?

Đường Trọng không biết là những cô gái ở đây đều âm thầm ủng hộ, khuyến khích hắn đánh bại Lục Quân Trác để tán đổ Tô Sơn ----- có như vậy thì các nàng mới có thể thuận lợi tiếp cận Lục Quân Trác được.

Trên cái thế giới này, có sinh vật nào độc ác bằng nữ nhân chứ?

- Chúng tôi cũng không chịu như vậy.

Hinh Duyệt nghiêm nghị nói.

-Chúng tôi muốn tiến hành việc các hội viên xét duyệt công khai đối với người này. Nếu số phiếu không quá một nửa thì việc hắn gia nhập hội là không thể nào được.

-Cạch -----

Cánh cửa căn phòng một lần nữa được đẩy ra, Tô Sơn tóc đen, mặc quần trắng đi vào trong phòng, lên tiếng hỏi:

-Ai không phục?

Không ai trả lời.

Mọi người không phải sợ đắc tội với Tô Sơn mà là vì họ không muốn là người đầu tiên xung phong làm chuyện đó.

Ở hoàn cảnh sống của bọn họ đã từ lâu dậy cho họ đạo lý bắn chim thì bắn con đầu đàn rồi. Tất cả mọi người ở đây đều không hài lòng với việc Tô Sơn để cho một người không có hậu thuẫn gì làm hội trưởng. Thế nhưng nếu là người thứ nhất đứng ra phản đối thì sẽ khiến cho oán khí của Tô Sơn tập trung hết lên người của người đó.

Bọn họ đều không muốn chịu thiệt thòi, càng không muốn để người khác chiếm lợi.

Đây chính là tâm lý học, chuyện nhân tình thế thái như thế này thì ở đâu cũng có.

- Hình như tôi không được hoan nghênh ở đây thì phải.

Đường Trọng quay người nói chuyện với Tô Sơn.

- “Chuột” thì không quan tâm đến chuyện bạn bè của mình là ai nhưng “hổ” thì nhất định là sẽ quan tâm đến chuyện bạn bè của mình có phải là những người cũng mạnh như mình hay không.

Tô Sơn giải thích, cũng là ở trước mặt những người này nhường một bước.

-Bọn họ là tinh anh. Cho nên yêu cầu với đồng bạn có chút nghiêm khắc hơn bình thường.

-Hội trưởng, hay là giới thiệu qua cho mọi người biết nhau một chút?

Mễ Lặc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Đường Trọng, nhưng lại đang nói chuyện cùng Tô Sơn.

- Đường Trọng.

Tô Sơn nói.

-Đường trong tổ tông đường, trọng trong từ sức nặng ------

Tô Sơn nhìn vào mặt Đường Trọng hỏi:

-Hay ngươi tự giới thiệu với mọi người đi?

-Đúng vậy.

Đường Trọng cười gật đầu.

-Kỳ thật là đằng sau vẫn còn một ý nghĩa nữa, đó là chữ trọng có nghĩa là không muốn lặp lại. Tôi không thích làm những chuyện đã làm qua, càng không thích lặp lại những chuyện giống nhau.

-Đường thiếu gia nhìn có hơi lạ mắt.

Bàng Ái cười ha hả nói.

-Từ đâu tới đây vậy?

Chuyện này đến cùng vẫn là hỏi về lai lịch. Việc Đường Trọng cần làm chính là giới thiệu việc này.

- Phía tây.

Đường Trọng nói.

- Phía tây?

Bàng Ái nghĩ nghĩ, nói:

-Nhà họ Dương sao?

-Không phải.

-Nhà họ Lý?

-Không phải.

-Hình như con rể của của một vị tướng ở đó cũng mang họ Đường ------

-Những người đó đều không có quan hệ gì với ta cả.

Đường Trọng nói.

-Tôi đến từ nhà họ Đường gia. Nhà họ Đường ở ngục giam Hận Sơn.

Vì câu nói này mà tất cả mọi người đều mang sắc mặt cổ quái nhìn Tô Sơn.

Hận Sơn ngục giam Đường gia? Chưa nghe nói qua.

Phải biết rằng chỉ có rất ít dòng họ được xưng là “họ” nha.

- Ai.

Đường Trọng thở dài rồi nói với Tô Sơn:

-Tôi đã biết chuyện này sẽ khó khăn mà. Cô có biện pháp nào thuyết phục bọn họ chấp nhận tôi không? Nếu như cô nói với họ là tôi văn võ song toàn chắc bọn họ cũng không tin đâu nhỉ?