Đây là một lời nói dối có trăm ngàn sơ hở.
Sư Âm cảm thấy hổ thẹn vì hành vi nói dối của mình. Cô đỏ mặt tía tai, căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân ở chỗ nào. May mà đối phương không nhìn thấy trạng thái bối rối của Sư Âm, nếu không nhất định chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu cô.
Hiển nhiên tâm trạng của Lục Minh Huy cũng không tốt cho mấy. Anh gục đầu xuống, một tay ôm trán, lãnh đạm nói: “Tôi không cần, cô đi đi.”
Sư Âm do dự đứng cạnh cửa.
Trong nháy mắt đó cô thật sự muốn chạy đi.
Mấy năm qua cô đã quen việc giấu mình trong bóng tối, đã quen với việc trở thành một cái bóng. Bây giờ bắt cô không che giấu bản thân mà đứng trước mặt anh, Sư Âm cảm thấy không được tự nhiên, cho dù anh không nhìn thấy cô.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại có một giọng nói vang lên trong đầu cô: Cô có thể ở lại đây.
Sư Âm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, lòng đã loạn thành một mớ, cô muốn tới gần nhưng lại có chút sợ hãi.
“Tôi…… Tôi có thể ở lại không?” Cô khẩn trương nuốt nước miếng, lắp bắp giải thích: “Công ty có quy định, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ…… sẽ bị trừ lương……”
Nói xong những lời này, tóc gáy cô dựng đứng cả lên, mỗi sợi dây thần kinh đều căng chặt, hoảng sợ chờ đợi anh xử lý.
Cô vốn là người nhát gan, làm được đến bước này đã vô cùng phi thường rồi. Nếu anh thật sự nổi giận, quát lên bảo cô cút thì chắc chắn Sư Âm sẽ giống như một chú chim sẻ hoảng sợ, ngay lập tức bay đi.
Nhưng mà……
Vận may của cô cũng không tệ.
Người đàn ông không tức giận, anh chỉ mất kiên nhẫn mà nhăn mày lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tùy cô.”
Anh đứng dậy đi vào phòng của mình.
Rõ ràng đang ở trong căn nhà quen thuộc nhất, nhưng việc mất đi thị giác khiến từng bước đi của anh cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Sư Âm muốn tiến lên giúp anh nhưng lại sợ sự lạnh lùng, sợ dáng vẻ ‘người sống chớ lại gần’ của anh. Cô chỉ có thể ngừng thở mà nhìn bóng dáng của Lục Minh Huy, cứ nhìn như vậy tới tận lúc anh vào phòng ngủ rồi nằm lên giường. Lúc này dường như tay chân của cô mới có cảm giác, khôi phục chức năng hoạt động.
Phù………
Cô cẩn thận thở ra một hơi.
Sau đó Sư Âm nhìn quanh bốn phía, bắt đầu đánh giá căn nhà của anh.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, cô như thể đã tiến vào nơi mà bản thân đã ao ước bấy lâu nay. Trước kia chỉ có thể tự tưởng tượng xem rốt cuộc trong này có cái gì, mà hiện tại chúng đều đang hiện hữu trước mắt cô, khiến cô có loại cảm giác choáng váng lo sợ khi được ông trời ban cho một món quà lớn như vậy.
Sư Âm thật sự không dám tin được bản thân lại có thể đi vào thế giới của anh dễ dàng như vậy.
Bức tường màu xanh xám dịu mát, bộ ghế sô pha màu vàng nghệ ấm áp và những chiếc gối ôm với mặt trên in chữ tiếng Anh phóng đại, dường như muốn ám chỉ rằng chủ nhân của ngôi nhà này đã từng là một con người thoải mái, chẳng bị thứ gì trói buộc.
Hồ sơ bệnh án và một số tấm phim chụp CT nằm rải rác bên cạnh sô pha. Sư Âm nhặt lên, sau đó sắp xếp chúng gọn gàng rồi đặt lên bàn trà. Cô lấy ra một mảnh giấy ghi lại những việc cần chú ý sau phẫu thuật, đặt nó lên trên cùng hồ sơ bệnh án.
Trên tường có một số bức ảnh chụp, phần lớn là ảnh phong cảnh, chỉ có một bức có chứa nhân vật, là khi anh và bạn mình đi leo núi đã chụp chung với nhau.
Mọi người đều mặc bộ đồ bảo hộ rộng rãi, toàn thân quấn kín mít, ngay cả đôi mắt cũng được đeo kính bảo hộ, thế nên Sư Âm nhìn mãi mới phân biệt được đâu là anh trong nhóm người này.
Một cái tủ đựng đồ trưng bày được đặt sát vách tường. Bên trong có những mô hình máy bay mà anh sưu tầm được và một số đồ linh tinh kỳ lạ hiếm thấy khác, chẳng hạn như cục đá có kết cấu đặc biệt, hoặc là một con rô bốt được làm bằng đinh vít và đinh tán, còn có một con mèo bằng đất không biết là mua hay do chính tay anh làm ra. Tất cả đồ vật đó đều rất đặc biệt, tràn ngập hơi trở đam mê nhiệt huyết của một chàng trai trẻ tuổi.
Chỉ tiếc rằng, sức sống ấy nay đã bị phủ một lớp bụi bẩn.
Trong hơn một tháng anh nằm bệnh viện, mọi ngóc ngách trong nhà anh đều bị phủ bụi, dần trở nên âm u, lạnh lẽo, thậm chí có hơi cô quạnh……
Sư Âm ngắm nhìn căn nhà này, bắt đầu suy nghĩ xem một hộ sĩ thì nên làm những gì.
——–
Lục Minh Huy không biết bản thân đã ngủ bao lâu.
Đôi mắt anh rất đau.
Sau khi uống thuốc giảm đau thì cơ thể sẽ mệt rã rời, tiếp đó sẽ ngủ sâu đến mức không phân biệt ngày đêm. Nhưng mà bây giờ anh đã mù, ngoài ngủ ra thì dường như cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Ca phẫu thuật trước cũng không quá khả quan. Sau khi xuất viện, bác sĩ đã nói với anh rằng tùy vào tình trạng khôi phục của mắt mà sẽ đưa ra quyết định xem nên mổ lần thứ hai hay không. Bác sĩ cũng kê nhiều loại thuốc kháng viêm và thuốc giảm đau cho Lục Minh Huy, dặn anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ.
Lục Minh Huy vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật, tại sao bản thân lại có thể bị mù chứ?
Một cơ trưởng hàng không với đôi mắt bị mù, đúng là chuyện nực cười.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, vừa như cách rất xa nhưng lại như vang lên trong nhà anh.
Mới đầu Lục Minh Huy còn nghĩ là do đứa trẻ con luyện đàn ở tầng dưới, nhưng sau đó đầu anh dần tỉnh táo lại, máy giặt trong nhà lại đang kêu.
Tiếng nhạc kia dừng lại.
Anh nghe thấy tiếng “sột soạt” do dép lê cọ xát lên sàn nhà, máy giặt được mở ra cùng tiếng bước chân đi ra ban công, tiếng sào phơi đồ kêu leng keng…….
Thật ra những âm thanh đó đều rất khẽ, nhưng từ khi mắt không còn nhìn thấy thì những giác quan khác của Lục Minh Huy đều trở nên rất nhạy cảm, vì vậy anh không thể không để ý.
Lục Minh Huy chậm rãi ngồi dậy, hai chân giẫm lên sàn nhà, vụng về tìm đôi dép lê, sau đó dựa vào trực giác mà lần mò phương hướng đi ra khỏi phòng.
Thực tế đã chứng minh rằng trực giác thường không đáng tin cậy, vị trí cửa phòng lệch đi mấy cen-ti-met so với phán đoán của anh, khiến đầu anh va vào tường.
Nhưng sau đó anh cũng không cảm thấy đau.
Anh va phải một thứ gì đó mềm mại, hai tay anh chống khung cửa sờ soạng trong chốc lát mới nhận ra đó là dải chống va chạm.
Lục Minh Huy có hơi kinh ngạc.
Lúc này anh nghe thấy một giọng nói ngọt ngào, khẽ vang lên phía trước: “Anh tỉnh rồi à?”
Trong giọng nói của cô gái ấy lộ ra vài phần thận trọng và lấy lòng: “Anh có khát nước không? Có muốn uống chút nước ấm không?”
Giọng nói của cô gái này vô cùng dễ nghe, ngọt ngào nhưng không giả tạo, mềm mại mà không dính nhớp, từng câu từng chữ như chạm vào trái tim, giống như một đôi tay dịu dàng an ủi lấy cảm xúc sắp bùng phát trong anh.
Lục Minh Huy nhớ tới cô là ai, nhíu mày hỏi: “Tại sao cô còn chưa đi?”
Sư Âm không biết làm sao mà đứng nguyên tại chỗ.
Lục Minh Huy đương nhiên không muốn tiếp nhận sự bố thí của bạn gái cũ, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng quả thật trước mắt bản thân cần có một hộ sĩ để chăm sóc. Anh cảm thấy rất phiền, ngả đầu vào ghế sô pha, cũng không quan tâm về sự tồn tại của Sư Âm nữa, nói: “Được rồi, cô đi rót một ly nước ấm rồi mang thuốc lại đây cho tôi.”
Sư Âm như được đại xá, cô xoay người lảo đảo đi rót nước ấm.
Nhưng Sư Âm lại không biết nên lấy loại thuốc nào. Anh có quá nhiều thuốc, có thuốc con nhộng, cũng có thuốc phải pha với nước, một đống hộp với màu sắc rực rỡ khiến cô vô cùng bối rối.
May mắn thay trong danh sách thuốc có một tờ giấy ghi chú, cô nghiêm túc nghiên cứu trong chốc lát rồi nói với Lục Minh Huy: “Có khả năng khi uống thuốc xong anh sẽ trở nên rất mệt, sau đó sẽ muốn đi ngủ. Hay là thì anh ăn chút gì đó rồi hẵng uống thuốc được không? Bây giờ cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều.”
Lục Minh Huy không muốn ăn gì, đôi mắt đau khiến đầu anh cũng hơi nhức.
“Gọi cơm hộp đi.” Anh đưa điện thoại tới.
Sư Âm cầm lấy điện thoại của anh, lòng bàn tay nặng trĩu. Điện thoại của Lục Minh Huy lớn hơn một chút so với của cô, vỏ bên ngoài vẫn còn mang theo nhiệt độ của lòng bàn tay anh, cô cứ nắm như vậy, cảm giác như được bàn tay anh bao lấy tay mình.
Những suy nghĩ kỳ quái nhảy lên trong đầu Sư Âm khiến mặt cô đỏ ửng lên.
“Anh muốn ăn cái gì?” Sư Âm nhẹ giọng hỏi anh.
“Không biết.” Lục Minh Huy đỡ trán: “Cô đọc cho tôi nghe đi.”
Sư Âm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm…… Vậy anh muốn ăn cơm hay ăn mì? Hoặc là gọi phần ăn có canh được không? Anh có thể ăn được sủi cảo, hoành thánh không……”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, êm ái tựa như những nốt nhạc đang nhảy nhót. Lục Minh Huy nghe một lúc cũng dần dần quên mất cô đang đọc cái gì, dường như đầu anh cũng không đau lắm.
Cuối cùng anh nghe thấy cô nói: “Ăn cái này đi, được không?”
Lục Minh Huy tùy tiện gật đầu, nói: “Được.”
Sau khi gọi cơm hộp, Lục Minh Huy cũng không lấy lại điện thoại của mình mà để Sư Âm đọc tin nhắn trong app cho anh nghe.
Anh có rất nhiều bạn bè, tin nhắn chưa xem cũng nhiều, đa số đều là của những người không biết anh xảy ra tai nạn xe cộ, tin nhắn được gửi đến đa phần là văn bản. Chỉ có mấy người đồng nghiệp gửi tin nhắn bằng giọng nói cho anh, nhưng tin nhắn thoại lại quá dài, Lục Minh Huy không có kiên nhẫn nghe hết, anh kêu Sư Âm tắt đi.
Sư Âm dịu dàng hỏi anh: “Anh có cần nhắn lại cho họ không?”
“Không cần.” Lục Minh Huy ngả người về phía sau, anh dùng khuỷu tay đè nặng lên trán muốn giảm bớt cơn đau.
Sư Âm nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tay phải của anh.
“Cô cầm đi.”
Lục Minh Huy nhỏ giọng nói: “Dù sao tôi cũng đã trở thành cái dạng này rồi, không dùng được điện thoại.”
Sư Âm nghĩ một lúc, cô nhẹ nhàng nói: “Điện thoại có một chế độ dành cho người khiếm thị, chỉ cần tải thêm ứng dụng phụ trợ gọi là VoiceOver……”
Rầm!!!
Cô còn chưa nói xong, anh đã dùng một chân đá vào cái bàn!
Chiếc bàn đổ ập xuống, ly nước ấm theo đó rơi vỡ tan tành thành từng mảnh!
Sư Âm bị anh dọa sợ, cô kinh hoàng nhìn anh. Người đàn ông đang tức giận, sắc mặt âm trầm, ngực phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Cả người anh tràn ngập sự thô bạo cùng phẫn uất, giống một tên côn đồ tràn ngập hơi thở chết chóc bị ép đến bước đường cùng, thiếu điều muốn đồng quy vu tận với thế giới này!
Sư Âm còn tưởng anh muốn đánh cô.
Nhưng trong nháy mắt, anh lại như một quả bóng bị xì hơi, yếu ớt gục người xuống sô pha một lần nữa.
Sau khi trút ra hết những cảm xúc cáu gắt cùng kích động, trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông lộ vẻ cô đơn chán nản. Anh bỗng cười lớn một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tự giễu: “Xin lỗi……Tôi vừa rồi, có phải đã dọa cô sợ rồi không?”