Khí trời đêm nay hiu hiu nên dễ dàng lôi cuốn một người vào giấc ngủ ngon. Ngoài bãi cát vàng mịn, ba con người kia vẫn còn ngồi đó tận hưởng vị rượu Sherry.
Nâng ly lên nhấp thêm một ngụm nữa, Hoắc Ưng chống hai tay ra phía sau, ngước mắt nhìn trời.
Bầu trời có xuất hiện vài ngôi sao lấp lánh, lấp lánh. Theo như khoa học nói thì ngôi sao cực kỳ lớn, cũng không lấp lánh xinh xắn như mắt người thường thấy.
Nhưng Hoắc Ưng không mấy thích những lý thuyết khoa học khô cứng đó. Bề ngoài hắn tuy khó chiều ngạo mạn nhưng rất thích những thứ kỳ diệu.
Jin cũng ngước mắt ngắm sao, rồi bất ngờ hô lên một tiếng vui vẻ.
" Á, sao băng kìa~~~~"
Nói xong, Jin chắp hai bàn tay lại, nhắm mắt, mỉm cười ngây ngốc. Cô bé đang ước thì phải.
Hoắc Ưng cũng nhìn thấy, hắn cũng tin vào sao băng đó. Cho nên theo như ai kia, Hoắc Ưng chắp hai bàn tay, vẻ mặt kiêu ngạo thầm ước nguyện.
Chỉ có một người lãnh đạm như thường là không làm hành động kỳ quái đó thôi. Ngạo Thiên nhàn nhã rót rượu ra ly, sau đó nâng lên uống một ngụm.
Qua khóe mắt, Ngạo Thiên thấy Hoắc Ưng còn chưa ước nguyện xong. Y đặt ly rượu qua một bên, như hữu ý vô ý mà ngồi gần lại một chút.
" Chuyến đi này có được không?"
Hoắc Ưng nghe thấy liền mở mắt, quay qua nhìn. Vẫn là thần sắc tự tin, khóe miệng cong lên một chút.
" Không tệ. Bản thân đã rất thích biển, còn được đi du thuyền ngắm cả nửa ngày trời. Thật sự không uổng công."
Ngạo Thiên nghe xong liền mỉm cười nhàn nhạt. Nụ cười của y rất khó thấy, cười tươi lại càng chưa bao giờ xuất hiện.
Jin không nói chuyện với hai người bọn họ, cô bé chỉ thích uống rượu rồi ngắm trời ngắm sao thôi. Với lại cũng chưa buồn ngủ lắm nên Jin vẫn ngồi lại.
Hoắc Ưng lúc này nói tiếp, " Nhưng tôi thích thì cũng có lợi ích gì? Chuyến đi này nhằm khuây khỏa tinh thần Walton mà."
" Biết thế thì tốt rồi."
Hoắc Ưng nghe người nào đó điềm tĩnh thốt ra một câu như vậy, máu nóng trong người bỗng dưng lại sôi sùng sục. Hắn hận không thể một cú liền đạp thẳng tên bên cạnh xuống nước.
" Oáp~~." Jin lúc này bỗng đứng dậy, nhìn hai người họ cười cười, " Hai người ngủ ngon nha. Cháu đi ngủ đây~~~"
Ngạo Thiên liếc nhìn dáng đi loạng choạng của Jin, mi tâm nhíu lại. Y chủ động đứng lên, đỡ lấy cánh tay Jin, hạ giọng nói:
" Hình như cháu say rồi."
Đối với Ngạo Thiên thì Jin cũng có chút quan hệ. Một loại quan hệ họ hàng không xa lắm.
Jin nhìn Ngạo Thiên, cười ngây ngốc rồi phất tay:
" Chú Dylan, cháu say bao giờ a? Cháu phải đi ngủ~~~ Bái bai~~~"
Ngạo Thiên định dẫn Jin về phòng thì nhớ đến còn một người nữa. Y nhìn Hoắc Ưng cũng không còn mấy tỉnh táo liền trầm mặc nghĩ.
Hoắc Ưng mơ màng chống tay đứng dậy, vươn vai cho sảng khoái rồi mới quay đầu nhìn Ngạo Thiên.
" Đưa Jin về phòng đi. Tôi tỉnh mà."
Ngạo Thiên vẫn nhìn Hoắc Ưng, quan sát từng chút động thái nho nhỏ rồi mới nhìn Jin.
" Jin, cháu tự về phòng được không?"
Jin chớp chớp mắt, " Chú lo thái quá rồi!! Cháu đi ngủ đây. Bái bai~~ Goodnight~~"
Nói rồi Jin tách khỏi người Ngạo Thiên, một mình lầm lũi về phòng.
Hoắc Ưng cũng bắt đầu di chuyển cơ thể về phía trước. Chẳng mấy chốc lại loạng choạng trên nền cát mịn, cuối cùng vẫn là được người nào đó cõng về phòng.
Ở trên lưng người nọ, Hoắc Ưng ngủ say sưa.
Ngoài bãi cát lúc này chỉ còn lưu lại những vết tích của cuộc đàn ca và rượu ngọt.
#
Tề Lãng đã tắm xong, đang quấn một cái khăn lông bản to quanh hông. Ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện có người tỉnh giấc, đang loay hoay trên giường.
Nhìn từ xa, Tề Lãng thấy được Hoắc Kình đang tìm kiếm gì đó. Dưới ánh đèn vàng trà, khuôn mặt say rượu nhuận hồng kia làm cho tim cậu đập không theo luật.
Bước đến gần một chút, Tề Lãng nhìn Hoắc Kình, cười cười.
" Sao thế? Muốn tìm gì sao?"
Hoắc Kình căn bản vẫn còn say, đôi mắt mờ mịt nhìn Tề Lãng, sau đó lại nhìn xung quanh, âm thanh khe khẽ phát ra:
" Nước, khát nước~"
Vừa nói, Hoắc Kình vừa lục lọi từng ngóc ngách, rồi đến bàn ngủ, xong kéo cả hộc tủ ra. Ngay tức khắc, anh chộp được một thứ hay ho, dạng lọ. Cứ nghĩ đó là nước uống, Hoắc Kình cười ngây ngốc, mở nắp lọ ra.
Tề Lãng còn đang lau đầu, quay sang nhìn thấy cảnh tượng đó liền đứng hình. Nhưng nhanh như chớp, cậu lấy lại bình tĩnh, giựt phăng cái lọ trên tay anh ra, đặt trở lại vào hộc tủ.
Người nào đó bỗng bĩu môi, đôi mắt chớp chớp oan ức.
" Nước, nước mà!!!"
Tề Lãng không nỡ lớn tiếng mắng anh ngốc, cậu biết anh say rồi, nhận thức không còn rõ ràng nữa. Cúi người xuống, Tề Lãng nhẹ nhàng xoa mặt anh, dỗ dành:
" Đó không phải nước đâu. Khát nước đúng không? Đợi một tí nhé."
Hoắc Kình vẫn tiếp tục bài ca cũ, " Nước, khát nước~~"
Tề Lãng bất đắc dĩ dỗ ngọt thêm một lần nữa rồi mới xoay người đi. Vừa được hai bước nhỏ thì Hoắc Kình lại gọi:
" Wave, đâu rồi? Wave, muốn Wave!!"
Tề Lãng giật thót tim khi thấy tên mình xuất hiện ở cửa miệng người nào đó. Cậu thở ra một hơi đầy căng thẳng, sau đó xoay người. Nghe người ta gọi tên mình như vậy, còn thấy người ta tìm mình như thế, Tề Lãng không thể không dỗ dành ngọt ngào.
Đi đến kéo Hoắc Kình vào lòng, Tề Lãng vỗ vỗ lưng anh:
" Tôi ở đây."
Hoắc Kình mơ màng ôm lấy cậu, dụi dụi đầu vào trước ngực cậu, miệng nói khẽ:
" Ừm, Wave, nước, khát nước quá."
Nói rồi Hoắc Kình nhướn người, quỳ trên giường, ngẩng mặt nhìn chăm chú vào khuôn mặt kia.
Trong căn phòng chỉ còn le lói thứ ánh sáng nhàn nhạt kia, khuôn mặt Hoắc Kình lại trở nên mê tình như vậy.
Tề Lãng vuốt nhẹ sườn mặt của anh, cười thật ôn nhu.
" Ừm, đợi một lát, được không Whale?"
Hoắc Kình căn bản không nghe thấy lời Tề Lãng vừa nói. Anh nhíu nhẹ mi tâm, lại ngước đầu cao thêm một chút, rồi ấn môi mình lên môi cậu.
Nụ hôn chủ động đầy bất ngờ này khiến Tề Lãng khó tiếp nhận được. Cơ thể cứng còng một lúc mới được thả lõng.
Lúc này Hoắc Kình cũng đã chiếm được ưu thế len lỏi vào bên trong. Nụ hôn ướt át tràn ra bên khóe, lưu lại không biết là bao nhiêu tư vị khó nói nên lời nữa.
Tề Lãng trượt tay xuống giữ lấy hông của Hoắc Kình, bắt đầu tiếp nhận nụ hôn kia, ngày một nồng đậm.
Sau khi rời nhau, sợi chỉ bạc mỏng manh cũng biến mất trong tích tắc. Hoắc Kình mím môi mình, cười lên ngây ngốc:
" Ừm, có nước này..."
Tề Lãng nghe xong chỉ muốn bật cười thành tiếng.
" Ừm, nước, muốn uống nữa."
Nói loạn một hồi, Hoắc Kình mới chấn chỉnh lại đầu óc, rồi thốt ra một câu tiếng Anh.
" Wanna kiss, kiss!!!"
Tề Lãng nghe thấy tiếng ầm trong đầu. Không phải lần đầu nghe Hoắc Kình nói tiếng Anh, nhưng đây là lần đầu nghe anh đòi hỏi bằng tiếng Anh đó.
Cực, kỳ, đáng, yêu.
Tề Lãng không thể bỏ qua cơ hội may mắn này. Lần nữa nâng cằm Hoắc Kình lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Một chút mân mê, một chút trêu đùa, một chút dịu dàng. Tất cả cùng hòa vào làm một tạo nên nụ hôn khó quên của cả hai.
Sau một hồi gần gũi, Tề Lãng mới phát hiện một việc mà nãy giờ cậu đã bỏ qua. Có lẽ vì sự đáng yêu của người nào đó làm mắt cậu bị hoa một chút.
Cúi nhìn Hoắc Kình một lượt, Tề Lãng không biết mình nên thở dài hay là mỉm cười hạnh phúc nữa.
Người kia vì say mà cảm thấy nóng nực, sau đó cứ vậy trút bỏ hết quần áo trên người, ngủ khỏa thân.
Bây giờ Tề Lãng mới nhận ra bên dưới của anh cũng không có quần nhỏ, đầu óc bắt đầu loạn cào cào.
Một bên trái tim mách bảo, đừng gượng ép người ta, có lẽ quá khứ vẫn còn chưa cho phép chuyện này.
Một bên lý trí lại nói, còn chờ gì nữa, tận dụng cơ hội đi.
Tề Lãng nghe thấy hai âm thanh cùng lúc vang lên trong đầu, chỉ biết thở dài, để Hoắc Kình nằm xuống giường trở lại.
Trong lúc hai giọng nói một thiện một tà kia vẫn còn tranh đấu, Tề Lãng đã âm thầm chọn cách trái tim mách bảo.
Cậu còn nhớ đêm đầu tiên hai người cùng làm chuyện đó, cậu đã tổn thương Hoắc Kình đến mức nào rồi.
Bây giờ nếu như lặp lại, cậu không chắc anh có còn tổn thương nữa hay không?
Nghĩ thế nên Tề Lãng đứng dậy, định sẽ rót một cốc nước lạnh đem vào phòng. Ngay khi cậu xoay người, Hoắc Kình đã nghiêng đầu, giữ tay cậu lại.
Ánh mắt lần nữa chạm nhau, Hoắc Kình cười lên mơ màng:
" Embrace me."
Mấy giây đồng hồ nhanh chóng lướt qua, cũng không biết lý do gì đã thôi thúc Tề Lãng thay đổi quyết định của bản thân. Cậu cởi bỏ khăn tắm, trèo lên giường, ôm lấy Hoắc Kình.
Cả hai quấn quýt thật lâu.
Bỗng dưng bên tai anh có tiếng thì thầm, " Hoắc Kình."
Có người gọi tên của anh một cách ấm áp và nâng niu. Hoắc Kình đã sớm tỉnh rượu, anh biết người nào đang ôm chặt mình, anh biết người nào vừa mới thì thầm hai chữ Hoắc Kình đó.
Khóe mắt nóng lên trong phút chốc. Màn sương mỏng giăng đầy bên khóe mắt, Hoắc Kình ôm lấy Tề Lãng, rất không đành lòng mà thả lõng một giây nào cả.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, hai tiếng Hoắc Kình thân thương ấy lại lần nữa ngân lên khiến trái tim người nào đó đập thật mãnh liệt.
Tề Lãng nhìn khuôn mặt kia đã sớm xuất hiện những vệt nước trong suốt. Cậu hôn lên ngay những vệt sáng loáng đó, hôn một cách ân cần dịu dàng.
" Sao thế?" Cậu hỏi.
Hoắc Kình chỉ hận không thể ngăn lại cảm xúc trong lòng mình. Anh thở nhẹ một hơi, rồi mới nói:
" Tôi rất sợ cậu sẽ lại gọi tên một người khác."
Khi câu nói này lặn vào không gian, trái tim Tề Lãng đã siết lại chặt biết bao nhiêu. Cậu biết ngay mà, biết ngay là người kia vẫn còn để ý chuyện đó mà.
Ba năm qua, người đó vẫn cứ ôm lấy vết thương lòng của ngày hôm ấy.
Tề Lãng ôm chặt lấy anh, cúi xuống hôn thật nhiều, thật nhiều từ trán xuống đến cằm. Mỗi một chỗ đều in thật sâu dấu vết hơi thở của cậu.
" Hoắc Kình, Hoắc Kình. Sau này cũng sẽ không gọi tên một ai khác ngoài Hoắc Kình."
Anh nghe cậu dỗ ngọt mình lại cảm thấy hổ thẹn thật. Chỉ với những câu từ ngọt ngào đó thôi đã dễ dàng mềm lòng mất rồi.
Hôn lên khóe miệng cậu, anh mỉm cười:
" Nhớ kỹ, người yêu cậu chính là Hoắc Kình. Người luôn luôn yêu cậu, chính là Hoắc Kình."
Tề Lãng hôn lên mũi anh một cái, bổ sung, " Còn nữa. Người Tề Lãng yêu cũng chính là Hoắc Kình. Người mà cả đời này Tề Lãng không thể buông tay một lần nữa chính là Hoắc Kình."
Vuốt ve người nằm trong lòng mình một lúc, Tề Lãng mới lôi ra từ hộc tủ cái lọ "nước" khi nãy. Hoắc Kình đôi mắt mơ màng nhìn nó, anh hiểu nó là cái gì liền nín thở.
Cơ thể nháy mắt căng cứng. Thật sự anh muốn hỏi, ở đâu lại có lọ gel đó hay vậy? Nhưng rồi cũng nuốt xuống.
Hoắc Kình giữ chặt drap giường, điều chỉnh nhịp thở. Trong khi anh cực kỳ căng thẳng thì Tề Lãng không mấy như thế. Cậu còn có thể cúi xuống hôn anh mà, còn làm đủ trò khác nữa.
Đến khi chất lỏng lạnh buốt kia dính vào làn da bên dưới, chậm rãi chảy vào bên trong, Hoắc Kình nhắm nhẹ mắt lại.
Tề Lãng lần này cực kỳ tỉnh táo để có thể chỉnh đốn tốc độ của bản thân. Cậu không hành động bộp chộp nữa.
Người bên dưới là bệnh nhân tim đó, càng không thể quá thô bạo.
Hôn một chút, nới lõng một chút, tiến vào một chút rồi lại luân động một chút.
Cảm giác tê dại cùng với hạnh phúc cứ hòa quyện vào nhau cho đến khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm của sự thỏa mãn.
Qua nửa đêm, Tề Lãng tắm rửa xong liền đi đâu đó trong mười phút. Trong mười phút đó, Hoắc Kình cũng tắm rửa sạch sẽ cơ thể.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Tề Lãng ngồi ở ghế dài. Quay qua mỉm cười với cậu, anh hỏi:
" Còn chưa ngủ sao?"
Tề Lãng lúc này ho khẽ một tiếng, " Ừm vẫn chưa. Whale, lại đây một chút."
Bây giờ lại gọi anh là Cá Voi rồi.
Hoắc Kình chớp mắt đi lại gần. Tề Lãng để anh ngồi bên cạnh mình. Sau đó, cậu đẩy đến trước mặt anh một dĩa bánh kem nhỏ.
" Cho tôi?" Hoắc Kình nhìn bánh kem, thích thú lắm.
Tề Lãng gật đầu, " Ừm, ăn đi. Khi nãy anh chỉ uống rượu thôi, bây giờ chắc cào bụng lắm."
Hoắc Kình liếm nhẹ môi, gật gù rồi lập tức xơi ngay cái bánh kem vị vani kia.
Nhớ lại lần trước, Tề Lãng cũng đem một cái bánh kem qua cho mình để chào hỏi hàng xóm. Anh vừa ăn vừa mỉm cười nói:
" Trước kia cậu có đem qua một cái bánh kem vị vani đó. Tôi cũng ăn hết cả một cái."
Tề Lãng quay sang nhìn anh, mường tượng được chiếc bánh kem đó liền bật cười.
Hóa ra là dành cho Hoắc Kình ăn sao? Như vậy thì đỡ ấm ức rồi.
Nhìn cậu cười bí hiểm, Hoắc Kình nhíu nhíu mày quan sát, song lại vẫn chăm chú ăn hơn.
Ăn được nửa cái, khi chiếc nĩa cắm xuống lớp bánh xốp liền va chạm một vật gì đó, có vẻ cứng. Hoắc Kình giật bắn mình, cẩn thận khơi khơi lớp bánh xốp đó ra.
Sau cùng, anh phát hiện trong bánh kem đang chứa một chiếc nhẫn bạc.
Kinh hỷ hô một tiếng, " Wave, nhẫn bạc kìa."
Hoắc Kình tựa như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mới vậy. Anh vui vẻ cầm chiếc nhẫn đó lên, lau sạch lớp bánh dính ngoài rồi nhìn Tề Lãng.
Tề Lãng đã sớm đứng dậy, cầm lấy hai tay Hoắc Kình. Cậu hít một hơi cho bình tĩnh.
" Whale, tôi biết anh từng đơn phương tôi ba năm. Lúc đó tôi vẫn chưa từng nghiêm túc với anh, cho dù là chơi trò chơi đi nữa, tôi cũng chưa thật sự nghiêm túc trong tình cảm. Nhưng ông trời rất công bằng khi đã lấy lại ba năm của tôi. Ba năm tôi yêu đơn phương một người mà tôi cứ nghĩ là đã rời khỏi thế gian này. Ba năm anh đau khổ vì tôi, ba năm tôi đau khổ vì anh. Chúng ta cuối cùng cũng trả xong những tổn thương tình cảm..."
" Hôm nay tôi đã định đưa chiếc nhẫn này cho anh, nhưng nếu đưa thẳng thì đúng là rất bình thường. Có xem qua một vài bộ phim, tuy cách này đã cũ nhưng tôi thấy nó rất đáng yêu. Vì vậy mà tôi đem chiếc nhẫn bỏ vào chiếc bánh này. Kỳ thực, tôi rất lo không biết anh có nuốt phải nó hay không nhưng mà...được rồi, anh đã không làm thế."
Khi nói câu đó, vẻ mặt hai người thật là khó coi. Muốn cười lại không thể cười.
Tề Lãng cầm lấy chiếc nhẫn bạc, chuẩn bị tư thế trao nhẫn cho người ta. Trước khi làm thế, cậu đã nói bằng tiếng Anh.
Thiết nghĩ, nói tiếng mẹ để sẽ khá là ngượng ngùng đó.
" Whale, I love you. Whether in the past or present, or future, my choice is you."
Đây chính là câu nói gián tiếp cho câu: Will you marry me?
Tề Lãng nói xong, chỉ biết khẩn trương chờ đợi người kia đáp lại. Hoắc Kình đến giờ vẫn còn kinh ngạc.
Anh nhìn chiếc nhẫn bạc ánh kim kia, lại nhìn Tề Lãng, trong đầu không ngừng vang lên câu nói hồi nãy.
Tim anh vẫn còn đập loạn như vậy.
Một loại cảm giác hạnh phúc đến bật khóc, hóa ra loại cảm giác đó có thật.
Hoắc Kình thở ra một hơi, gật đầu. Anh gật rất nhiều lần. Vừa khẩn trương, vừa lo sợ người kia sẽ lại đổi ý.
Con người anh, thật sự rất đáng giận a!!
Tề Lãng nhìn đôi mắt người kia đã ươn ướt, càng không chờ đợi được mà đeo nhẫn vào tay Hoắc Kình.
Xoa nhẹ lên mặt nhẫn, Hoắc Kình vẫn không tin được đây là điều hạnh phúc nhất mà anh luôn mong mỏi chờ đợi.
Ôm lấy Tề Lãng, anh vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
" Thank you... Thank you, thank you Wave. I"m really really happy. I love you."
Tề Lãng cũng giữ chặt người đang xúc động ở trong lồng ngực. Cuối cùng cậu cũng có thể khiến người kia vì hạnh phúc của cậu đem lại mà bật khóc.
Chỉ có thể là vì quá hạnh phúc mà thôi.
--------
" Cho dù trong quá khứ hay hiện tại, hay là cả trong tương lai, lựa chọn của tôi vẫn là em."