Tề Lãng sau đó nghe lời Adonis đứng dậy, bước vô phòng tắm. Đây là việc cần thiết cấp bách nhất mà cậu phải làm.
Vì cả người cậu bắt đầu tỏa ra cái mùi khó chịu nhức mũi rồi.
Adonis khi nãy vì quá bận rộn quan tâm hỏi han bạn mình nên không để ý lắm. Bây giờ thì cậu chàng đã nghe được liền tống tên kia vô phòng tắm.
" Mày phải tắm ba mươi phút. Không hơn không kém nha!"
Adonis là người ở sạch sẽ. Tất nhiên cậu chàng sẽ xắn tay áo lên, tình nguyện giúp thằng bạn đang đau khổ vì tình kia dọn dẹp lại phòng ngủ.
Đồ đạc bị ném tương đối mạnh, nói chung cũng vỡ không ít món rồi. Những món còn nguyên, sứt mẻ có tí thì cũng còn giữ lại dùng được.
Nặng đầu nhất là mấy cánh hoa rơi vãi đầy phòng. Adonis tò mò ngồi xổm xuống, cầm lấy một cánh hoa, đôi mắt cậu chớp chớp.
Hoa này mịn vô cùng, màu sắc cũng rất đẹp nữa. Nhất định sau khi Tề Lãng tắm xong, cậu phải cho được hoa này tên gì.
Nước trong phòng tắm chảy rì rào, một chốc lại có tiếng nước đập xuống nền nhà. Adonis xoay đầu nhìn cánh cửa trắng đục kia, trong lòng có chút nhoi nhói.
Chưa bao giờ cậu thấy Tề Lãng khốn khổ như vậy cả. Giọng nói khi nãy làm cậu vừa kinh ngạc lại vừa chua xót nữa.
Một gã con trai tính tình trầm lặng thế kia mà còn phải bật khóc thì đã hiểu vết thương lòng lớn thế nào rồi.
Adonis nghĩ vẩn vơ, sau đó dọn dẹp tiếp.
Tề Lãng xối nước liên tục lên người mình. Nước lạnh, tinh thần cậu có chút bình ổn lại.
Cả hai ngày nay cứ ngồi lì mãi một chỗ, không biết đã nghĩ được bao nhiêu thứ, song chỉ toàn cảm thấy tim mình cứ đau âm ĩ không dứt.
Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, ánh mắt chạm nhau đầy kinh ngạc cũng rất buồn cười.
Tại sao một người chết ba năm như thế lại đang đứng đó nhìn cậu chứ? Còn kinh ngạc đến đau lòng.
Tề Lãng...
Còn có thể gọi tên mình một cách ấm áp như vậy sao?
Con người đó, rốt cục là muốn làm nên loại chuyện gì nữa? Muốn mình phải đau khổ đến nhường nào nữa?
Ba năm qua, mình chỉ ôm khái niệm yêu một người đã chết, như thế còn chưa đủ đau lòng hay sao?
Tề Lãng đấm mạnh tay vào tường gạch, mím chặt môi, cố gắng ngăn lại dòng cảm xúc của hai ngày trước.
Bên ngoài này, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.
Adonis dừng tay, ném cây chổi qua một bên rồi chạy ra mở cửa.
Trước mặt cậu chàng là một cô gái cực kỳ trẻ trung nhưng cũng không kém phần kiêu kỳ, sang trọng. Đôi mắt xanh biếc đấy nhìn thẳng vào cậu, không hề có sự bối rối nào cả.
Cô gái này có tinh thần thép thế?
Đứng trước một gã bảnh trai như mình mà không xốn xang một chút gì luôn sao?
Adonis hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô gái kia rồi cười một cái.
" Hi. Cậu tìm ai?"
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn vào trong một chút, sau đó nói:
" Tôi muốn gặp Wayne. Cậu ấy có ở nhà không?"
Wayne?
Hmm, vừa thất tình là có người đến tìm liền a?
Adonis chớp mắt, gật đầu, " Cậu vào đi. Wayne đang tắm, đợi một chút."
Cả hai người sóng vai đi vào nhà. Lúc này Tề Lãng đã tắm xong, cậu đang quàng khăn lông trên cổ, lau đi tóc ướt.
Liếc mắt nhìn thấy trong nhà có thêm một vị khách không mời, Tề Lãng dừng lại động tác lau khô tóc, quay sang nhìn.
Khi hình ảnh cô gái nhỏ kia thu vào tầm mắt, Tề Lãng khẽ nhíu mi tâm, khuôn mặt thoáng chốc lạnh băng.
Adonis một bên vô tư, " Cô gái này kiếm mày đó."
" Hi Wayne." Jin gượng gạo nở nụ cười.
Nhưng khi thấy Tề Lãng không nhìn mình nữa, cũng không buông ra một lời chào hỏi nào, Jin vội vàng thu lại ánh cười.
Cả hai bỗng chốc biến thành một mối quan hệ xa lạ khiến cho Adonis cực kỳ khó hiểu. Một lúc sau, Jin nhìn Adonis, nói:
" Xin lỗi, chúng tôi muốn nói chuyện riêng."
Adonis gãi tóc, nhìn Tề Lãng một cái, thấy tên kia không nói gì liền biết mà lui khỏi nhà.
Tiếng cửa đóng lại, Jin ngay lập tức lên tiếng:
" Wayne, xin lỗi cậu."
Tề Lãng quay lại, có chút ngỡ ngàng nhìn Jin. Cậu thấy cô vẫn bình tĩnh như khi nãy. Ánh mắt còn rất dứt khoát.
" Vì cái gì?"
Jin hạ mi mắt, " Vì đã gạt cậu."
Tề Lãng ngồi xuống giường, nghiêng một bên mặt, lau tóc.
" Không phải các người cũng có lý do để lừa gạt tôi đó sao?"
" Không sai. Chú Walton có lý do để làm như vậy. Tôi nghĩ cậu cũng đã hiểu ra vì sao chú ấy phải nói dối như thế. Khi đó, rõ ràng cậu đã tổn thương chú Walton rất nhiều."
Tề Lãng ném khăn lông xuống giường, đứng dậy, vuốt mặt thở ra một cái.
Những lời Jin nói, cậu đều hiểu cả rồi. Hai ngày qua, cậu cũng suy nghĩ về chuyện này, về lý do mà Hoắc Kình làm thế.
Suy đi nghĩ lại, lỗi rốt cục nằm ở ai cơ chứ?
Bây giờ có nói xin lỗi hay gì đi nữa, làm sao có thể bù đắp nổi những gì đã xảy ra?
" Tôi biết ba năm trước, mình đã tổn thương một người. Tổn thương rất sâu nặng. Tôi cũng biết được, người kia đã khóc rất nhiều vì tôi. Giống như...tôi đã khóc vì người đó vậy. Nhưng Jin, nếu như xin lỗi có thể giải quyết tất cả thì có cần đến luật pháp nữa hay không?"
Jin ngước mắt nhìn Tề Lãng lạnh lùng nói ra những lời kia. Cô bé nhíu chặt mày, trong lòng thoáng giận.
Rõ ràng đây là lỗi của cả hai, vậy mà...
Jin mím môi, " Chú Walton là người đã bảo tôi nói với cậu chuyện qua đời kia. Và đó là điều duy nhất chú Walton bảo tôi làm. Còn những thứ còn lại, ngay cả dẫn cậu đến bia mộ, đều là tôi chủ ý cả. Chú Walton không hề biết gì hết. Trong ba năm qua, chú ấy vẫn không quên được cậu. Tuy ngoài mặt nói rằng không nhớ cậu là ai nữa, nhưng rõ ràng chú ấy rất nhớ cậu..."
" Tôi cũng nhớ con người đó vậy."
Tề Lãng chen vào, quay mặt nhìn Jin, bật cười.
" Chỉ mỗi chú Walton của cậu là biết nhớ thôi sao? Cậu có hiểu được cái cảm giác nhung nhớ một người chết hay không? Có hiểu được cái cảm giác ngày đêm ôm lấy nỗi dằn vặt đến mức gặp ác mộng không dứt hay không? Có hiểu được cảm giác yêu say đắm một người đã chết hay không?"
Jin im lặng nhìn Tề Lãng.
Khóe mắt cậu chợt đỏ lên, còn ướt.
Tề Lãng cố gắng trừng lớn mắt mình, ngăn đi dòng cảm xúc dâng lên trong lòng.
" Ba năm ôm khái niệm người mình yêu đã chết. Tôi, vẫn luôn nghĩ đến một người đã chết, để mà yêu. Tôi yêu một người chết đấy. Cứ so sánh đi, các người cứ so sánh đi. Ba năm yêu thầm một người sống và ba năm yêu thầm một người chết, nó khác nhau bao xa? Cậu là người thông minh, tôi chắc chắn là cậu hiểu được lời tôi nói!"
Những uất ức đều đã nói ra hết. Tề Lãng thở mạnh một cái, quay lưng lại với Jin.
Nói là nói thế, tức là tức như vậy, nhưng cậu làm sao có thể đem tình yêu bao năm qua biến thành thù hận trong phút chốc?
Còn chẳng phải trước đây Hoắc Kình vì cái tổn thương đó mà hóa giận, đem chuyện qua đời để mà trả thù cậu hay sao?
Tề Lãng cậu, lớn rồi.
Nếu như đó là ba năm về trước, cậu chắn hẳn sẽ xốc nổi mà đem cái tình cảm kia biến thành lửa hận, thiếu đốt tất cả mọi thứ. Nhưng cậu đã sớm không còn là như thế.
Hai ngày qua, cậu suy nghĩ rất nhiều.
Cậu không muốn phải tiếp tục lặp lại những việc như thế kia nữa.
Yêu đã rất mệt mỏi, hận lại càng mệt mỏi thêm.
Jin nắm chặt tay mình, cũng không muốn phải bật khóc ngay tại đây.
Khi cô bé biết được chuyện Hoắc Kình gặp lại Tề Lãng ngay trong công ty, cô đã rất lo lắng cho cả hai.
Chẳng qua mấy ngày trước, Jin đem chuyện Tề Lãng thổ lộ trước bia đá của ba Hoắc Kình kể cho anh nghe. Ngày đó, anh đã khóc rất nhiều.
Chẳng trách cảm xúc dồn nén lâu như vậy, nhớ nhung cùng yêu thương cứ thể khiến cảm xúc không thể ngừng lại được.
" Tôi hiểu những gì cậu đã trải qua. Khi biết cậu đến bia mộ mà thổ lộ nỗi lòng, chú Walton đã rất đau đớn. Chú không nghĩ cậu vẫn còn nhớ đến chú ấy. Không nghĩ cậu lại có thể nghiêm túc như thế..."
" Cũng phải, người đó luôn xem tôi như một gã con trai không chịu lớn còn gì. Trước đây tôi đã tổn thương quá nhiều, bây giờ làm sao có thể tin rằng tôi nghiêm túc được chứ."
Tề Lãng lạnh nhạt nói tiếp, " Cho dù là thế, cậu cũng đừng về mà nói với người đó rằng, tôi đã bỏ qua tất cả. Tạm thời đừng ai nhắc đến chuyện này nữa."
" Wayne, cậu không còn yêu chú Walton nữa sao? Chú ấy gặp lại cậu đã rất vui mừng đó."
Tề Lãng nhìn Jin, ánh mắt hờ hững.
" Vui mừng vì thấy tôi bị đả kích đúng không?"
"... Cậu nặng lời quá rồi đó!"
" Vậy thì cậu đừng nói nữa."
" Cậu!" Jin cắn môi, thật sự rất giận.
Cô bé không nghĩ Tề Lãng một khi quay lưng lại có thể tàn nhẫn đến như vậy. Nói đến cùng, không phải Hoắc Kình vô duyên vô cớ mà gây ra chuyện. Cũng không phải là một mình chú ấy có lỗi...
Im lặng một lúc, Jin quay lưng, bỏ lại vài lời rồi đi.
" Ba năm trước đã để mất người mình yêu. Ba năm sau, lẽ nào cậu không định thay đổi suy nghĩ của mình? Tùy cậu. Đừng để tôi lại thấy hối hận khi quyết định đến đây xin lỗi và nói tất cả cho cậu biết."
Cánh cửa mở ra rồi đóng nhanh lại.
Tề Lãng đến giờ mới thở được bình thường. Cậu mệt mỏi cúi mặt, mắt nhắm nghiền lại.
Hai ngày không được ngủ đủ, tinh thần cậu không còn sức lực gì nữa rồi.
Adonis quay lại, thấy Tề Lãng ngồi xuống giường liền đi đến. Cậu chàng đều nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện kia.
Đứng ngoài cửa, tạm thời nghe được không ít đi. Adonis cũng nắm sơ câu chuyện của Tề Lãng.
Nhìn nét mệt mỏi trên mặt Tề Lãng, Adonis thở dài.
" Wayne, tao nghe hết rồi. Tao nghĩ mày phải quyết định cẩn thận."
Hai mắt Tề Lãng mở không lên nữa, cậu cố gượng ngồi dậy, nói cho hết.
" Không suy nghĩ gì nữa."
" Wayne, tao biết mày sốc lắm. Nhưng mà, kia chính là người mày yêu. Tao nghĩ trước kia người đó cũng bị tổn thương không ít. Mày nghe câu giận quá hóa rồ rồi mà? Khi tức giận, người ta không khống chế được bản thân đâu."
" Ừm..."
Adonis lại tiếp tục, " Tao là kẻ ngoài cuộc, có thể thấy cả hai đều có lỗi. Người kia một lần phạm phải lỗi này, mày cũng đừng lặp lại nó nữa. Ấu trĩ lắm."
" Ừm..."
" Thằng ch* này, rốt cục mày có nghe hay không? Nhìn mày, tao biết mày vẫn còn yêu mà. Yêu rất nhiều nữa kìa!"
Adonis đi tới, đẩy mạnh Tề Lãng nằm xuống, vỗ mạnh vào mặt cậu.
" Mày nói xem, có còn yêu không?"
Tề Lãng dần nhắm hai mắt lại. Thật sự cậu buồn ngủ lắm, tinh thần không còn minh mẫn nữa, đầu óc đều đình công cả rồi.
Bên tai chỉ còn loáng thoáng lời Adonis nói.
Trong mơ màng, Tề Lãng lại nghe thấy giọng nói của một ai đó nữa. Người nào đó cứ ám ảnh tâm trí cậu suốt hai ngày nay.
Rốt cục từ trong cơn mê nói ra vài chữ, mơ màng lí nhí.
" Ừm, yêu, tao yêu, còn yêu..."
Sau đó, Tề Lãng thiếp đi, ngủ mất.
#
Người nào đó vừa ngủ mất, thì người bên đây lại tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt ra, Hoắc Kình bị một màu trắng làm chói mắt. Ánh đèn trong phòng mở thật sáng làm anh có chút không thích ứng được.
Một lúc sau, Hoắc Kình đã có thể tỉnh táo mà nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là phòng ngủ của anh, không sai, là phòng ngủ ở nhà chính. Hoắc Kình chớp chớp mắt, ngồi dậy, không rõ được là mình về đây bằng cách nào nữa.
Cửa mở, anh ngước nhìn, thấy mẹ mình đi vào. Trên tay bà còn cầm theo một cái gì đó.
Chu Sa ngồi xuống cạnh giường, đặt tô cháo bào ngư bổ dưỡng lên bàn, rồi quay sang nhìn con trai của mình.
Gương mặt mới có hai ngày đã hốc hác không ít rồi. Chu Sa nhìn mà đau lòng, bàn tay vuốt nhẹ tóc con trai mình.
Hoắc Kình nhận được những động tác thân mật này không ít lần. Từ nhỏ đến học cấp ba, anh đều được phu nhân Chu Sa làm như thế này.
Chẳng trách bà cưng anh quá, cưng đến không còn chỗ nào để cưng chiều nữa. Mặc kệ tuổi tác, miễn một ngày bà còn là mẹ anh, bà sẽ còn cưng chiều anh thêm nữa.
Hoắc Kình cũng để yên cho Chu Sa vuốt tóc mình, xoa mặt mình, làm tất cả.
" Mẹ, sao con lại ở đây vậy?"
Chu Sa nghe hỏi liền thở dài, " Ngạo Thiên đưa con về đây nghỉ ngơi. Con đó, làm việc quá sức cũng không tốt đâu. Có gì cứ bảo Ngạo Thiên hoặc anh trai con giúp đỡ. Ôm đồm một mình là không được."
Bà nói một cách răn đe. Cốt chỉ vì bà xót con trai mình quá.
Cầm tô cháo lên, Chu Sa có ý định bồi cho cả con trai liền bị Hoắc Kình ngăn lại, chủ động giữ tô cháo, cười gượng:
" Mẹ, con tự ăn được."
Chu Sa lườm anh một cái, " Cái gì cũng bảo tự làm được. Gặp chuyện thì con lại cứ ngất xỉu ra đó. Hỏi ai mà an tâm được đây?"
Hoắc Kình nghe mẹ nói, anh kinh ngạc.
Mình, ngất xỉu?
Chu Sa không nói nữa, tránh khiến anh suy nghĩ.
Bà đứng dậy, " Ráng ăn cho hết, lấy lại sức. Mẹ nói rồi, nếu không làm xuể thì cứ giao bớt cho Ngạo Thiên và anh trai con."
Nói rồi Chu Sa đi khỏi phòng.
Hoắc Kình không biết trả lời gì cho thỏa đáng. Thực chất thì, công việc của anh rất nhẹ, không hề có một chút áp lực nào cả. Hầu hết Ngạo Thiên đều đã giúp đỡ anh rồi.
Im lặng ăn từng muỗng cháo, Hoắc Kình cũng không nghĩ gì thêm. Cho đến khi Ngạo Thiên từ bên ngoài đi vào, thấy anh ăn cháo xong rồi, y liền đi đến.
" Ổn rồi chứ?"
Nghe giọng nói, Hoắc Kình ngẩng mặt, " Khá ổn. Này, tôi rốt cục là bị ngất bao giờ?"
Ngạo Thiên sắc mặt như cũ nói ra, " Vào cái ngày cậu khóc."
"..."
Ngạo Thiên tiếp lời, " Ngất cho đến nay cũng được hai ngày."
" Cái gì?" Hoắc Kình nhất thời không tin được, " Hai ngày sao?"
" Phải, coi như cậu vừa ngủ ngắn hạn đi." Ngạo Thiên rất biết cách nói đùa một cách lạnh nhạt.
Đứng cạnh Hoắc Kình, y đưa ra một hộp thuốc màu trắng.
Anh cầm lấy, nhìn nó, đôi mắt trầm xuống.
Đây là thuốc cho căn bệnh tim của anh. Nhưng hôm nay thuốc có hơi khác thì phải?
Nhìn ra Hoắc Kình khó hiểu, Ngạo Thiên chậm rãi giải thích:
" Bác sĩ đã đổi thuốc. Thuốc này liều mạnh hơn một chút."
Đến đây, hai người cùng trầm mặc.
Hoắc Kình siết chặt hộp thuốc trong tay, nén thương tâm nói:
" Liều thuốc mạnh hơn, nghĩa là bệnh của tôi nặng hơn rồi phải không?"
Ánh nhìn của Ngạo Thiên hơi dao động, y nhíu mày, muốn nói đỡ đi thì Hoắc Kình tiếp lời:
" Có khi nào sẽ mau...chết không?"
Đôi chân mày của Ngạo Thiên càng chau chặt lại.
" Đừng nghĩ vớ vẩn nữa."
Hoắc Kình lúc này cười khẽ, " Này, gặp lại nhau rồi, tôi thấy nhớ người đó quá."
Không nghĩ đến việc Hoắc Kình thản nhiên thốt ra một lời như vậy. Ngạo Thiên có chút bất đắc dĩ, thở dài một cái.
Giành lại hộp thuốc trong tay anh, y cất vào tủ, rồi mới nói:
" Nếu như cậu ta trúng tuyển vào tập đoàn, thời gian gặp sẽ không ít."
Hoắc Kình cũng hiểu điều này chứ. Cho nên anh đã thầm cầu cho Hoắc Ưng chấp thuận để Tề Lãng trúng tuyển.
" Nhưng mà..." Hoắc Kình nhìn Ngạo Thiên, " Tôi sẽ không nói với cậu ta là tôi nhớ cậu ta đâu."
Ngạo Thiên chăm chú nhìn Hoắc Kình.
" Có nhớ đến mức nào đi nữa, tôi cũng sẽ không nói là mình nhớ đâu. Nhất định, là vậy."
Ngạo Thiên lúc này khẽ cười, giống như vừa nghĩ đến một mẩu chuyện hài gì đó. Rồi y ôm hai tay trước ngực, nhàn nhã nói ra một câu.
" Trước đây, tôi luôn nghĩ anh em nhà cậu chỉ giống nhau mỗi khuôn mặt. Thật không ngờ, hai người còn kiêu ngạo giống hệt nhau nữa."