Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 70: Xuân Tâm Kham Phá Lưỡng Ý Si




Hỏa hổ ly bị Trác Vương Tôn chụp vào sau gáy, đúng chỗ cột sống, hơi khẽ giãy giụa một chút là đau đến thấu xương. Con vật vừa đau đớn vừa giận dữ, quay đầu lại định cắn, nhưng thủy chung vẫn thiếu mất một phân, chỉ còn cách gào lên oán giận.

Chỉ thấy lông đỏ trên toàn thân nó dựng đứng lên trông như ngọn lửa, móng vuốt giương hết cả, hai hàm răng trắng ơn ởn phát ra một thứ ánh sáng lạnh toát dưới ánh trăng, trông cực kỳ đáng sợ.

Trác Vương Tôn cười gằn một tiếng, nhấc nó lên cao, khẽ vầy mạnh một cái. Con hỏa hồ ly gào lên thảm thiết, toàn thân run rẩy không ngừng, rồi lập tức rũ xuống. Nó giãy giụa ngoảnh đầu lại nhìn Trác Vương Tôn, đôi mắt xanh ngọc lúc mở lúc khép, tựa như một chú mèo nhỏ bị thương. Cặp mắt nó chớp chớp, trông hết sức đáng yêu, khiến người ta không thể không mủi lòng thương hại.

Nghe đồn rằng rất nhiều thợ săn cứ đến lúc quan trọng nhất lại thả đi con cáo già mình đã theo dấu cả mấy ngày mấy đêm, nguyên nhân chính là vì chúng có một đôi mắt mê hoặc như thế. Huống hồ, đôi mắt con hỏa hồ ly lúc này còn đáng thương đáng xót hơn bất cứ tuyệt thế giai nhân nào trên đời.

Nhưng Trác Vương Tôn lại chẳng hề rung động dù chỉ một chút. Bàn tay y lại khẽ bóp chặt lại, hỏa hồ ly tựa như con mèo bệnh đột nhiên bị người ta giẫm lên đuôi, rít lên đau đớn, thân nhoài về phía trước. Cú nhoài này hết sức bất ngờ, sức mạnh cũng vô cùng khủng khiếp, căn bản không giống một con cáo nhỏ xíu, mà ngược lại tựa như một lực sĩ rơi vào đường cùng, liều mạng tung ra một đòn vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất.

Nhưng cổ tay Trác Vương Tôn như thể có ma lực vậy, tuy không tốn chút sức lực gì, nhưng con hỏa hồ ly càng vùng vẫy, bàn tay y càng bóp chặt hơn. Sau vài lượt như thế, con vật kia đã kêu không ra tiếng nữa, thân thể không ngừng co giật, chỉ còn phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn.

Tệ nhất là, tiếng rên rỉ này nghe như tiếng trẻ thơ khóc đêm, vừa thảm thiết lại vừa trầm bổng du dương, khiến người ta không nỡ nghe tiếp tiếng thứ hai.

Những người đồng hành đều không cầm lòng ngoảnh mặt đi, chỉ có điều Trác Vương Tôn lại vẫn không hề có ý buông tay.

Tương Tư không nén được buột miệng thốt: “Tiên sinh, rốt cuộc người muốn làm gì vậy!”

Một giọng nói quen thuộc cất lên trong khu rừng phía sau lưng họ: “Mục đích y làm vậy, cũng không ngoài dẫn dụ ta xuất hiện mà thôi!”

Cỏ xanh dưới đất kêu lạo xạo, một nữ tử áo hồng tựa hồ như trong chớp mắt rạch đôi màn đêm mù mịt, bước ra từ một thời không khác, hóa ra chính là người đã phát động ảo trận này, Mạn Đà La!

Trác Vương Tôn lạnh lùng nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi.”

Mạn Đà La mỉm cười khẽ nói: “Đường đường là Hoa Âm các chủ, thiên hạ đệ nhất cao thủ, không ngờ chỉ vì muốn gặp ta một chút, lại ra tay hành hạ một con súc sinh tạp mao. Mạn Đà La thật thấy kinh hãi vì nhận được thứ vinh hạnh đó rồi.”

Trác Vương Tôn không buồn để tâm đến ý châm chọc trong lời ả, chỉ điềm đạm nói: “Đã ra đây rồi, vậy thì nhờ ngươi làm cho một chuyện?”

Mạn Đà La cười cười đáp: “Hẳn là muốn ta đưa thuốc giải độc ra phải không?”

Trác Vương Tôn trầm giọng nói: “Thuốc giải ở ngay trên người ngươi, ta có thể lấy bất cứ lúc nào. Giờ ta muốn ngươi lập tức dẫn ta đi gặp chủ nhân thật sự của Mạn Đà La trận này.”

Sắc mặt Mạn Đà La lập tức biến đổi, hồi lâu sau mới khôi phục lại nụ cười quyến rũ trên môi: “Chủ trận chẳng phải đang đứng trước mặt ngài đó sao?”

Trác Vương Tôn không thèm liếc nhìn ả một cái, lạnh lùng lắc đầu: “Với khả năng của ngươi, còn xa mới thao túng được một trận đồ như vậy.”

Nụ cười trên gương mặt Mạn Đà La từ từ cứng đơ lại, đột nhiên cất giọng the thé nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên gặp Người thì hơn, bởi vì...”

Nét mặt ả chợt hiện lên một vẻ rất kỳ quái, có lẽ là kính sợ, có lẽ là ngưỡng mộ, khả năng nhiều nhất chính là nỗi sợ sâu thẳm trong mỗi người.

Ả hít sâu một hơi, nói: “Chưa người nào có thể sống sót sau ba chiêu của Người, cả các người... cũng vậy thôi!”

Trác Vương Tôn cười gằn một tiếng nói: “Giờ thì không đến lượt ngươi quyết định nữa rồi.”

Mạn Đà La ngây người, cơ hồ cảm giác được gì đó, ả bỗng vung tay lên, thân thể lập tức lướt về phía sau với một tốc độ không thể tưởng tượng.

Thế nhưng dường như đúng vào khoảnh khắc ấy, thân thể cũng bỗng nhiên sững lại như bị đóng băng, duy chỉ có vầng trán là mồ hôi đầm đìa chảy xuống.

Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Ngươi không ngại thì có thể thử xem mình có độn thổ đào tẩu được hay không.”

Mạn Đà La không trả lời, dường như đang cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại. Nhưng đôi mắt màu bích lục của ả vẫn không thể che giấu nổi nỗi kinh hoàng.

Bởi vì ả phát hiện, lúc này, Trác Vương Tôn, Tiểu Án, Dương Dật Chi đã hình thành thế chân vạc vây mình vào giữa.

Còn vị trí dưới chân họ, vừa hay bố trí thành một thế trận Ô Khuyết. Nguyên lý của trận pháp này cực kỳ đơn giản, nhưng lúc thực chiến vận dụng lại cực kỳ khó khăn. Bởi vì cần phải tìm được ba tuyệt đỉnh cao thủ có võ công tương đương nhau liên thủ bố trận.

Điều này có lẽ không phải cực khó thực hiện, nhưng trận pháp này thực ra không phải chiến trận chân chính, ba vị cao thủ này bắt tay, chẳng những không thể tăng cường công lực, ngược lại còn làm yếu lần nhau.

Tác dụng duy nhất chính là, trong trận này, tất cả các loại độn pháp đều bị phong ấn.

Trên thực tế, trên đời này người có thể dùng độn pháp vốn đã vô cùng ít ỏi, còn công dụng của nó lại liên quan đến địa hình địa vực. Lợi dụng Mạn Đà La trận để sử dụng độn pháp đến mức xuất thần nhập hóa như Mạn Đà La đây lại càng ngàn năm hiếm gặp.

Vì vậy, chỉ vì phong ấn độn pháp mà tìm ba vị tuyệt đỉnh cao thủ phối hợp, quả thật có cảm giác giống như giết gà bằng dao mổ trâu. Cũng vì thế, những ghi chép về trận pháp trong lịch sử đã ít lại càng ít hơn, dần dần rồi trận pháp cũng thất truyền đi.

Cho đến ngày ngay, nó lại trở lại nhân gian ngay trong Mạn Đà La trận này.

Mạn Đà La chậm rãi nhìn ba người, gắng hết sức tìm ra nhược điểm giữa họ, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ dành thở dài một tiếng: “Ta nghĩ trong đương kim thiên hạ, không còn người nào thoát khỏi trận này nữa rồi.”

Trác Vương Tôn nói: “Ngươi đã hiểu như vậy, thì hãy dẫn chúng ta đi gặp chủ nhân Mạn Đà La trận.”

Mạn Đà La trầm mặc giây lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trác Vương Tôn: “Ta đáp ứng ngài, ngài có thể trả nó cho ta không?”

Ả đang nói tới con hỏa hồ ly.

Trác Vương Tôn đáp: “Được.”

Đoạn khẽ cất tay, con vật liền từ từ bay tới tay Mạn Đà La, Thân hình khẽ nhích động. Nhưng ả không bắt lấy con hỏa hồ ly. Con vật vừa chạm đất liền nhảy vọt lên, bò vào bụi cỏ ven đường. Không ai đưa mắt nhìn nó lấy một cái.

Cơ hồ như cùng lúc ấy, Mạn Đà La đột nhiên xoay chuyển thân hình, bay về phía Tiểu Án như ánh chớp, Trác Vương Tôn khoanh tay mỉm cười, không hề nhích động.

Tiểu Án khẽ cất tay, mấy điểm sáng mờ mờ liền tỏa ra màn đêm phía trước mặt y, xoay chuyển không ngừng, tựa như một bầu trời đầy sao.

Những sợi tơ tằm trước mặt y sắc bén đến mức cơ hồ có thể cắt đứt bất cứ thứ gì trên đời, ngoài ra chỉ riêng nội lực Cửu Thiên Tinh Hà đó cũng đủ khiến một trăm Mạn Đà La phân thây đoạn cốt.

Vậy nhưng Mạn Đà La lại dường như không hề có ý tránh né.

Đúng vào khoảnh khắc thân thể ả sắp chạm vào quầng tinh vân dó, ả đột nhiên xuất thủ!

Chiêu này nói là mạnh mẽ vô song, chi bằng nói là tuyệt diễm biến ảo, cực kỳ quái dị, tựa như Chức Nữ khẽ vung tay trên Thiên Hà một cái, hái xuống ngôi sau đầu tiên của bầu trời đêm vậy.

Càng quái dị hơn là, một chiêu này của Mạn Đà La, không ngờ lại không có một chút nội lực nào.

Với võ công của Tiểu Án lúc này, bất cứ người nào không vận nội lực mà lao vào, đều không khác gì tự sát, bất luận chiêu thức của người đó hư hảo huyền diệu đến đâu cũng như nhau cả.

Nhưng lại đúng vào sát na mà ả xuất chiêu đó, quầng tinh vẫn xoay chuyển trước mặt Tiểu Án bỗng nhiên tan biến, cả một chút dấu vết cũng chẳng còn.

Tiểu Án bất ngờ thu tay lại, nét mặt đầy vẻ kinh hãi.