Hồ Yêu Quyến Rũ Đoá Hoa Cao Ngạo

Chương 27




Hồ Tử Thất tâm trạng rối bời, bước lên đỡ Minh Tiên Tuyết, hành lễ cùng Quế Vương.

"Các ngươi không cần đa lễ." Quế Vương nói: "Tiên Tuyết, sức khỏe con là quan trọng nhất, nên nghỉ ngơi thêm."

Minh Tiên Tuyết nghe vậy mới đứng lên, được Hồ Tử Thất dìu trở lại giường. Hồ Tử Thất kê cao hai chiếc gối tròn để Minh Tiên Tuyết có thể tựa lưng lúc trò chuyện với Quế Vương.

Nhưng Minh Tiên Tuyết vốn cẩn trọng giữ lễ, dù đã ngồi trên giường vẫn giữ tư thế ngay ngắn, không hề lơ là.

Quế Vương nhìn Minh Tiên Tuyết trang nghiêm, nhã nhặn, dung mạo tuấn tú, càng nhìn càng hài lòng, càng thấy Minh Tiên Thịnh với tính tình thô bạo, diện mạo xấu xí thật chẳng xứng với vị trí thế tử.

Quế Vương tuy là vương gia, nhưng đời sau cũng khó có thể phong vương. Chức tước được trao còn phải dựa vào ý chỉ bên trên. Đến đời cháu chắt, e rằng càng khó được hưởng vinh hoa. Nếu người được chọn làm thế tử là Minh Tiên Tuyết, Quế Vương có thể tự tin rằng con cháu có thể được ban cho một địa vị tốt, với nhân phẩm và sự yêu quý hoàng thượng cùng thái hậu dành cho Minh Tiên Tuyết, có lẽ ân sủng còn truyền đến đời cháu cũng nên.

Còn nếu là Minh Tiên Thịnh... Quế Vương cau mày, chỉ mong không gây họa liên lụy vương phủ đã là may mắn rồi.

Hồi nhỏ không thấy khoảng cách giữa hai nhi tử lớn đến thế. Minh Tiên Tuyết tuy sớm biết chữ nhưng có phần không hoạt bát dễ thương như Minh Tiên Thịnh. Thế nhưng thời gian trôi qua, Minh Tiên Tuyết như hóa thành tiên nhân, còn Minh Tiên Thịnh dường như chỉ là một kẻ đòi nợ.

Quế Vương nghĩ tới lui, chỉ có thể thở dài: Rốt cuộc cũng tại phẩm hạnh của vương phi thấp kém, không biết cách dưỡng dục con cái, biến đứa con thành ra kiêu căng, hung hãn như bà ta.

Chỉ là vương phi cố chấp, Minh Tiên Thịnh đã chính thức là thế tử, muốn thu hồi cũng không phải dễ...

Nghĩ tới đây, Quế Vương thoáng thấy chút niềm an ủi lúc nghe tin Minh Tiên Thịnh mắc bệnh bất ngờ. Ông cảm thấy có lẽ đây là ý trời, để Minh Tiên Thịnh không thể tiếp tục làm thế tử, tránh khỏi không ít rắc rối trong việc thu hồi tước vị.

Quế Vương thầm thở dài: Dù suy nghĩ này có phần không phải, nhưng bản vương thật sự chỉ vì tương lai vương phủ mà thôi.



Quế Vương vừa rời khỏi viện của Minh Tiên Tuyết, quản sự đã dẫn theo một toán gia nhân và nha hoàn đứng đợi trong sân.

Minh Tiên Tuyết thấy vậy, liền nói: "Nơi này không cần quá nhiều người hầu hạ."

Quản sự cười nói: "Công tử từ bi lại thích yên tĩnh, nhưng viện này rộng lớn, việc lớn việc nhỏ không ít. Nếu chỉ để Bảo Thư và Tiểu Thất lo liệu, e rằng sẽ vất vả quá, lại sợ có chỗ sơ suất."

Minh Tiên Tuyết nhìn qua số người đứng chật sân, nói: "Dù vậy cũng không cần đến nhiều người thế này."

"Đúng, đúng, chỉ là mang tới để công tử chọn lựa, ngài thấy ai thuận mắt thì giữ lại, bao nhiêu tùy ý công tử." Quản sự nói.

Thấy Minh Tiên Tuyết vẫn tỏ vẻ do dự, quản sự lại nói: "Hơn nữa, đây cũng là ý của vương gia. Vương gia lo ngài không được thoải mái, đặc biệt dặn dò tiểu nhân sắp xếp. Nếu ngài chối từ, e rằng phụ lòng vương gia."

Nghe vậy, Minh Tiên Tuyết gật đầu đáp: "Nếu đã vậy, ta từ chối nữa sẽ là vô lễ." Rồi gọi Bảo Thư lại, nói: "Ngươi qua xem, chọn người nào hợp ý thì giữ lại."

Bảo Thư nhận lệnh, có chút bất ngờ: "Để ta quyết định sao?"

Hồ Tử Thất đứng bên cười nói: "Bảo Thư ca ca, huynh là người đắc lực nhất bên cạnh công tử Tiên Tuyết, việc lớn nhỏ trong viện đều không thể thiếu huynh, cho huynh chọn người hầu, đương nhiên là hợp lý nhất rồi."

Bảo Thư ngượng ngùng, nhưng ngẫm lại mình là tiểu đồng lâu năm bên công tử, thực sự không sai khi giao việc này cho mình. Nghĩ vậy, lại nghe Hồ Tử Thất xưng "ca ca", "người đắc lực nhất" liên tục, lòng không khỏi vui mừng, liền hồ hởi ra ngoài chọn người, trông thật có vẻ của một tổng quản.


Bảo Thư bận rộn trong viện, dần thích ứng với vai trò mới.

Trong phòng, quản sự mỉm cười nói với Minh Tiên Tuyết: "Công tử Tiên Tuyết thật sáng suốt, Bảo Thư càng ngày càng thông minh lanh lợi, làm việc càng chu đáo. Công tử quả là biết dạy dỗ mới bồi dưỡng Bảo Thư giỏi giang như vậy."



Nghe lời khen, Minh Tiên Tuyết chỉ nhàn nhạt đáp: "Bảo Thư thông minh, chịu khó, tự nhiên là người tốt."

Hồ Tử Thất bên cạnh chợt nói: "Sáng nay vương gia bảo sẽ gọi phủ y tới, sao người hầu đã tới đủ mà phủ y còn chưa thấy đâu?"

Hồ Tử Thất dù là tiểu đồng nhưng nói chuyện với quản sự lại không chút khách sáo. Quản sự thấy Hồ Tử Thất có dung mạo xinh đẹp, lại ở trong phòng Minh Tiên Tuyết, đoán rằng chắc có mối quan hệ đặc biệt nên không dám tỏ vẻ giận dữ.

Trên mặt quản sự thoáng hiện vẻ lúng túng, nửa đậy nửa mở giải thích: "Phủ y đang trên đường tới."

"Trên đường tới? Phủ này có bao xa, dẫu có là kiến vác đi thì cũng đến rồi chứ." Hồ Tử Thất nhìn vẻ ngang tàng, lời nói tựa pháo nổ.

Minh Tiên Tuyết ngồi cạnh chỉ cười nhạt, không hề ngăn cản.

Thái độ này càng khiến quản sự cảm thấy đây chẳng phải tiểu đồng bình thường mà là sủng nhi của Minh Tiên Tuyết.

Quản sự ngần ngại nói: "Việc này... là ý của vương phi. Vương phi nói thế tử sức yếu, cần phủ y chăm sóc thường xuyên nên không muốn để phủ y đi."

Hồ Tử Thất nghe xong, cười nhạt: "Vương phi thật biết chọn lúc, công tử đang đợi khám bệnh mà người lại giữ phủ y lại không cho đi."

Minh Tiên Tuyết nghe Hồ Tử Thất càng nói càng lỗ mãng, bèn ngắt lời: "Đã như vậy, hãy đợi thêm chút nữa."

Hồ Tử Thất vẫn chưa chịu, nói: "Công tử, thân thể ngài bất tiện, không thể cứ đợi mãi, để ta đến bẩm với vương gia, xin phủ y đến trước."

Nói đoạn, Hồ Tử Thất quay người định đi.