Khi Liễu Vô Song tiến đến khoang thuyền thì chỉ nhìn thấy một mình
Thanh Liên đứng trước cửa sổ, hắn bình tĩnh nhìn mặt nước, cảnh xuân
xuyên qua ô cửa kính mỏng manh, phản chiếu thân ảnh xuất trần mà thêm
vài phần lạnh lùng của hắn.
Chưa từng thấy Thanh Liên như vậy, nhiều qua, Thanh Liên luôn tạo cho hắn ấn tượng ôn nhuận, tính tình cởi mở, hòa thuận, có khí chất và lực
hấp dẫn kì lạ, chưa có lần nào hắn cảm thấy Thanh Liên xa cách giống như bây giời, y như là mặt trăng trên trời dù ngước nhìn là sẽ thấy nhưng
lại chẳng bao giờ với tới được.
Hắn nhất thời không biết nên tiếp tục đi vào hay không cho nên cứ chần chừ đứng yên trước cửa.
Thanh Liên nghe tiếng bước chân nên xoay người lại.
Liễu Vô Song như nghe được tiếng tim mình vỡ ra từng mảnh, bởi vì
khuôn mặt của Thanh Liên lúc này so với băng tuyết trên đỉnh Tuyết sơn
còn lạnh hơn, ánh mắt chứa đầy hàn quang nhìn hắn.
” Thanh, Thanh Liên!” Hắn chần chờ hô một tiếng, có chút hoài nghi
người trước mặt có phài là Thanh Liên hắn đã quen biết nhiều ngày hay
không, bởi vì nhìn không ra nét tương đồng nào.
” Liễu Vô Song, ngươi thích ta?”
Thanh Liên khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn về
phía Liễu Vô Song, ngữ khí cũng không chút độ ấm, vừa nói vừa đi về phía Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song không khỏi thối lui “ ngươi, ngươi”
” Ngươi không phải thích ta sao? Sao không trả lời?” Thanh Liên đối
với sự thoái lui của hắn xem như không thấy, vẫy duy trì cước bộ thong
thả tới gần hắn.
Liễu Vô Song chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Liên một thân lãnh khí dần dần tiến tới bên cạnh hắn, ép hắn phải dựa vào boong thuyền phía sau.
” Thanh, Thanh Liên, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Không muốn thừa nhận lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi một người, một
khắc trước hắn còn cảm thấy phải có được Thanh Liên thì hắn mới cảm thấy sinh mện đầy đủ nhưng chỉ trong chốc lát, tình yêu say đắm như thủy
triều dâng rốt cuộc không tìm thấy tăm tích, làm cho hắn trong lòng
không khỏi lo lắng. Nhìn Thanh Liên trước mắt vẫn là gương mặt cũ nhưng
trên người hắn không còn cảm giác làm cho tâm hắn cảm thấy an tâm và
thỏa mãn, nếu không có boong thuyền ở phía xoay thì thậm chí hắn đã muốn xoay người bỏ chạy khỏi đây.
” Ta hỏi ngươi có thích ta hay không? muốn cùng ta cả đời sao? Muốn
ôm ta, hôn ta sao?” hơn nửa người của Thanh Liên gần như áp lên thân thể của Liễu Vô Song, ngữ khí lạnh lùng, ngón tay lại đảo qua gò má của
hắn.
Liễu Vô Song co người lại “ Thanh, Thanh Liên, ngươi đừng đùa giỡn
như vậy, ta, chúng ta là bằng hữu, huống chi chúng ta lại là hai nam tử, ngươi, sao ngươi lại cho rằng như thế?”
” Ýcủa ngươi là ngươi không thích ta? Không nghĩ có được ta, đối với
ta không có cảm giác nào khác ngoài tình bằng hữu” ánh mắt của Thanh
Liên càng tối hơn, đôi môi gần như kề sát mũi của Liễu Vô Song.
Thanh Liên trở nên xa lạ, quỷ dị như vậy làm cho Liễu Vô Song sợ hãi
tột đỉnh, cố dùng sức đẩy Thanh Liên ra, ngoài miệng lớn tiếng “ Thanh
Liên, ngươi nên tự trọng, ta chỉ xem ngươi là bằng hữu thôi, nếu ngươi
còn đùa giỡn với ta như vậy, đừng trách ta đoạn tuyệt quan hệ”
” Phải không?” Thanh Liên bị hắn đẩy ra, cũng không ngạc nhiên, vội
vàng phủ nhận, quả nhiên là phàm phu tục tự, cái gì gọi là tình sâu như
biển, không phải người không gả…Hắn chẳng qua chỉ thay đổi thái độ một
chút thì tình thâm của hắn liền thay đổi, lúc trước thì xem mình như ánh trăng trên trời, giây sau đã coi như là rắn rết. Như vậy mà Liễu Vô
Song trong lòng còn cho là thương hắn sao?
Thật sự là châm chọc! Thanh Liên khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh
lùng, chẳng qua chỉ thử hắn một chút thôi, hắn đã lộ rõ bản chất yêu
nông cạn của hắn
” Đương nhiên!” Liễu Vô Song trảm đinh tiệt thiết nói, sợ tiếp theo
Thanh Liên sẽ có biểu hiện gì đó không nên đối với hắn. Nếu lúc trước
hắn từng thích nam tử này thì bây giờ hắn xem như đã tỉnh mộng, hắn nghĩ chắc hắn bị trúng tà nên mới có thể thích một nam tử diện mạo bình
thường lại mang theo hơi thở tà ác như Thanh Liên. Liễu Vô Song cảm thấy phải dùng hết nghị lực mới có thể chống lại ánh mắt của Thanh Liên, sau này càng không thể để cho người này dễ dàng tiếp cận hắn.
“Trước đây ngươi làm rất nhiều chuyện làm cho ta cảm thấy ngươi thích ta và Bảo Bảo, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng muốn chúng ta cùng
hầu hạ ngươi sao” Thanh Liên cũng không buông tha y, tiếp tục nói.
Liễu Vô Song lập tức lớn tiếng ghét bỏ “ đùa giỡn cái gì, Liễu Vô
Song ta muốn dạng nam nhân, nữ nhân nào mà không có, sao lại phải thích
ngươi? Ngươi thực là tự tin. Thanh Liên nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy
thì đừng trách ta thực sự tuyệt giao với ngươi, mời ngươi và muội muội
ngươi đến Liễu gia là chẳng qua thưởng thức tài hoa của ngươi, lại lo
lắng huynh muội các ngươi xuất môn ra ngoài không có võ công phòng thân
mà thôi, ngươi cũng đừng quá hoang tưởng. Thê tử của Liễu Vô Song ta sao có thể là loại người bình thường như các ngươi, ta dù không kỳ thị xuất thân của các ngươi nhưng tương lai người bầu bạn bên cạnh ta là phải
xuất thân từ hoàng hoặc ít ra cũng là môn đăng hộ đối với nhà ta. Cho
nên Thanh Liên, hôm nay coi như ta chưa từng nghe những lời này, hơn nữa chẳng phải ngươi và Thanh tiểu thư đều có người trong lòng sao?”
Thật vất vả mới tìm lại được một chút dũng khí, Liễu Vô Song lập tức
phản công “ ngươi cùng Thanh tiểu thư chẳng phải tính đi lên phương Bắc
sao? Lát nữa, sau khi trở về ta sẽ sai quản gia chuẩn bị xe ngựa để sáng sớm ngày mai các ngươi lên đường”
Thanh Liên thấy hắn chối bỏ tất cả, trong lòng cười lạnh, lui về sau vài bước “ là Liễu công tử muốn đuổi chúng ta đi?”
” Thanh Liên, thái độ của ngươi vậy là sao?” Liễu Vô Song thấy hắn
cười lạnh thì trong lòng có chút sợ hãi, cố gắng phô trương thanh thế.
Liễu Vô Song lắc lắc đầu,” Xe ngựa sẽ không dùng, Thanh Liên có tay
có chân, sẽ tự mình đi, chỉ là từ nay về sau không thể làm bằng hữu được nữa, Liễu công tử chắc cũng không có ý kiến gì”
Liễu Vô Song thấy Thanh Liên dường như đã khôi phục lại bộ dáng ôn
nhuận như trước nhưng hắn không dám tin tưởng như trước, ai biết đây
không phải là do hắn ngụy trăng, nếu mình buông lỏng phòng bị thì e là
hắn lại chứng nào tật đó, áp lực lúc nãy đã làm cho hắn có chút hít thở
không thông cho nên hắn không muốn lập lại lần nữa/
” Thanh Liên không muốn làm bằng hữu với ta, ta cũng không có gì để
nói”. Hắn cũng không giữ lại, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ bằng
hữu/
” Tốt lắm, Vô Song công tử thật đúng là làm cho Thanh Liên thất vọng
rồi” Thanh Liên không khỏi lắc đầu tiếc hận, người này tâm tuy không xấu nhưng chung quy vẫn là một kẻ phàm phu tục tử, không có phẩm chất của
một quân tử.
Thanh Liên biết mình cố ý lạnh lùng đã dọa hắn nhưng không ngờ hắn
lại phản ứng làm mình thất vọng như thế, uổng phí đã xem hắn là bằng
hữu, nói đi thì cũng nói lại, cũng do mình đã quá đề cao hắn, mà cũng
không thể trách được hắn, người có thể không thấy áp lực trước yêu lực
cũng không nhiều, mà biểu hiện của Liễu Vô Song thì lại vô cùng kém.
” Thanh Liên, ngươi lời này là có ý gì?”. Liễu Vô Song sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Thanh Liên, lớn tới chừng này, chưa có ai dám
dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với hắn, hôn nay bị một nam tử bình
thường như Thanh Liên cười nhạo lại không thể làm được gì, bởi vì hắn
chột dạ, tuy rằng lúc này hắn không có chút cảm giác nào với Thanh Liên
nhưng hắn không thể không thừa nhận hắn từng có mộng tưởng với Thanh
Liên.
Thanh Liên không nói gì, chỉ xoay người đi lướt qua người hắn, bước
ra ngoài, thân ảnh phiêu diêu làm cho Liễu Vô Song có cảm giác như sắp
mất đi thứ gì đó rất quý giá, nhưng lại hạ quyết tâm không gọi, sợ rằng
nếu Thanh Liên quay đầu thì lại là bộ dáng làm cho hắn sợ hãi.
Vì thế ngay từ giây phút này, hắn đã vĩnh viễn mất đi cơ hội là bằng hữu với Thanh Liên.
Bên ngoài khoang thuyền, mọi người kinh hô một tiếng sau đó thì quay
về bình tĩnh, mà khi Liễu Vô Song suy nghĩ rằng Thanh Liên làm mọi thứ
là để thử hắn, khi đuổi theo ra ngoài thì chỉ thấy một bóng dáng trên
mặt hồ, còn đám người trên boong thuyền thì như đã hóa đá, biểu tình như là nhìn thấy một cảnh tưỡng rất ghê gớm.
” Thanh Liên–” Liễu Vô Song vận nội lực kêu to, thấy bóng dáng kia
ngày càng rời xa hắn, tâm hắn lại thấy kích động, bất an, một cảm giác
trước giờ chưa từng có.
Tiếng kêu xuất phát từ nội tâm phát ra kia làm cho thân ảnh của Thanh Liên trên mặt hồ ngừng lại một cái, ở phía xa ngoái đầu nhìn lại Liễu
Vô Song, cái liếc mắt đã khiến cho tâm thần của Liễu Vô Song đi lạc.
Đó là một gương mặt không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được, hắn
rốt cuộc đã tự tay hủy diệt một mối quan hệ như thế nào, đã buông tay
một dạng người gì?
Nếu như có thể, Liễu Vô Song muốn được chết ngay lúc này, chết đi còn sướng hơn là suốt quãng đời còn lại phải sống trong hối hận, nuối tiếc
và nhớ mong.
Dáng người màu xanh xa dần, xa dần rồi rốt cuộc biến mất trong mắt
hắn, Liễu Vô Song biết hắn không bao giờ có thể trở lại là Vô Song không ai bì nổi như trước kia.
*********************************************************
” Ngươi nói ta nên gọi ngươi là Kiều tiên sinh hay là Ngụy trưởng
lão?” Thanh Liên đã khôi phục hình dáng cũ, lười biếng ngồi bên bàn,
biết Kiều tiên sinh nhất định sẽ chờ mình trở về gặp hắn để tính toán.
Quả nhiên khi Thanh Liên đáp nước quay về Liễu gia thì Kiều tiên sinh đã sớm quỳ trong phòng hắn.
Kiều Vị nhìn thấy chỉ có một mình Thanh Liên trở về thì biết kế ly
gián của mình đã thực sự thành công, trong lòng vừa vui lại vừa buồn,
lúc trước thấy Xà vương bệ hạ còn bình tĩnh, tưởng rằng đã thất bại
không ngờ đã thực sự ly gián được hai người.
Nhưng nhìn vẻ mặt bi thương của Hồ vương đại nhân thì tâm hắn càng
trầm xuống, hắn có thể châm ngòi ly gián bọn họ nhưng không thể cắt đứt ý niệm đã động lòng phàm của Hồ vương đại nhân, thì ra là Hồ vương thực
yêu Xà vương, vậy tương lai của Hỏa Hồ tộc thì tính sao đây?
Hắn vĩnh viễn không hối hận chuyện mình đã làm, đây là sứ mệnh của
trưởng lão, thủ hộ cho Hồ vương đại nhân tu thành chính quả là tâm
nguyện được truyền từ đời này sang đời khách. Khi hắn nói chuyện với Bảo Bảo xong thì cũng đã đem tin tức truyền lại cho các trưởng lão khác ở
trong tộc biết, hắn sợ mình không thể ngăn cản sự cố chấp của Hồ vương
nên chỉ có thể đem mọi hi vọng giao cho các trưởng lão còn lại, cho dù
lúc này hắn chết đi thì hắn cũng không hối hận.
” Hồ vương đại nhân, lão hủ tự biết tử kỳ đã đến, thỉnh đại nhân động thủ đi!” Kiều tiên sinh vẻ mặt kiên nghị ngẩng đầu, nhìn Thanh Liên, bộ dáng không chút nào lùi bước.
” Ngươi còn cho là mình hợp lý hợp tình, cảm thấy chuyện mình làm là
đúng phải không?”. Thanh Liên đối với chuyện các trưởng lão nhiều năm
qua vẫn can thiệp vào cuộc sống của hắn đã sớm bất mãn, thị nữ thì cứ
một trăm năm lại thay nhóm mới, đi khắp nơi tung tin hắn sắp thành tiên, trong vòng năm trăm năm không cho tộc nhân rời khỏi tộc địa để tránh
gặp rắc rối, lại càng không để bọn họ được ăn mặn, sợ sát sinh sẽ ành
hưởng tới công đức…Tất cả chuyện to chuyện nhỏ đều liên quan tới hắn,
các trưởng lão sắp đặt tất cả đều vì một lý do rất tốt đẹp là vì tương
lai của Hỏa Hồ tộc, vì để hắn thuận lợi thành tiên
Trước đây mặc dù hắn không tán thành việc làm của bọn họ như vẫn cam
chịu là vì không có mục tiêu nào khác để hắn theo đuổi, phấn đấu, nhưng
hiện nay hắn muốn ở cùng một chỗ với Bảo Bảo cả đời, mỗi một lời nói,
một cử chỉ của hắn đều vì coi trọng Bảo Bảo. Là một trưởng lão lâu năm
như Kiều Vị mà nói, hẳn phải rõ ràng hết thảy.
Thậm chí trong bữa cơm ngày đầu tiên tại Liễu phủ, hắn cũng đã bày tỏ lập trường của mình, sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nào dám động
đến Bảo Bảo, hắn cũng nghĩ Kiều Vị sẽ biết suy nghĩ đúng mực, không ngờ hắn đã làm cho mình thất vọng, hắn nghĩ mình không dám động đến một
trưởng lão như hắn sao?
Hỏa Hồ tộc cũng đến thời điểm có trưởng lão mới rồi. Hắn muốn cho bọn họ biết trưởng lão sở dĩ tồn tại là vì chia sẻ với Hồ vương hắn chứ
không phải để bọn họ được quyền can thiệp vào cuộc sống của hắn, trước
đây hắn không lên tiếng cũng không có nghĩa bọn họ được nước làm tới.
Kiều Vị không nói gì, thân hình cứng ngắc, vẻ mặt vẫn tự cho là đúng, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
” Tốt lắm, xem ra các ngươi hiển nhiên đã quên vì sao có sự tồn tại
của trưởng lão, ta sẽ xử trí các ngươi thế nào, các ngươi cũng không
được phản kháng hay thấy oan uổng”. Thanh Liên vốn phong lưu liễm diễm
mà giờ tràn đầy vẻ vô tình và lạnh lùng.
Kiều Vị rùng mình, biết rằng Hồ vương đại nhân đã nổi giận, khó có
thể sống nên không khỏi nghĩ hình như hắn đã làm hơi quá, nhìn bộ dáng
của Hồ vương đại nhân lúc này thì e là các trưởng lão khác cũng không
thể thoát khỏi liên can.
” Hồ vương đại nhân, lão hủ tuy rằng hành vi có chút không thỏa đáng
nhưng cũng là vì Hồ vương đại nhân ngài, người chỉ còn một trăm năm nữa
là công đức viên mãn, đắc đạo thành tiên, trở thành người đầu tiên của
Hỏa Hồ tộc đứng vào tiên bang, thế nhưng người lại dây dưa với nữ nhân
xà tộc, chẳng những hủy đi cơ nghiệp ngàn năm mà tương lai sau này cũng
không thể thành tiên được nữa. Xin Hồ vương đại nhân suy nghĩ lại”
” Ngụy Kiều, đó cũng là chuyện của vương, khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ”. Thanh Liên lạnh lùng cười, tao nhã nhưng cũng tràn đầy xa
cách “ nếu ngươi tìm tới Bảo Bảo để ly gián chúng ta thì cũng thôi đi,
ngươi chính là ngàn vạn lần không nên nói với nàng chuyện huyết khế, cho nên dù ta có lòng để cho ngươi sống thì lúc này cũng không thể không xử trí ngươi. Ngươi tự hủy nội đan đi, ta giữ lại cho ngươi một cái mạng,
từ nay về sau cứ vậy mà sống hết quãng đời còn lại”
” Hồ vương đại nhân, cầu xin người, người làm như vậy còn chi bằng
trực tiếp giết chết lão hủ”. Kiều tiên sinh vừa nghe những lời này thì
toàn thân kích động, tự hủy nội đan cũng có nghĩa là hủy đi mấy ngàn năm đạo hạnh, lẽ ra là sẽ hội phi yên diệt nhưng Hỏa Hồ tộc bọn họ có huyết phù của thượng cổ thần phù hộ, tự hủy nội đan thì xem như là thời kì
hấp hối, có thể kéo dài mạng sống thêm một khoảng thời gian nữa, ước
chừng hai, ba mươi năm gì đó, thời kì này chấm dứt thì bọn họ chính thức hồn phi phách tán.
Mà sau khi hủy nội đan thì Hỏa Hồ tộc không có năng lực gì khác người thường, thân thể gầy yếu giống như nhân loại mắc bịnh nan y, thậm chí
còn không bằng cho nên trong Hỏa Hồ tộc mà bị phán kết quả như vậy thì
so với chết còn thống khổ hơn trăm ngàn lần, hơn nữa Hồ vương đại nhân
còn muốn hắn làm ở Liễu gia, cũng có nghĩa là trước khi bị hồn phi phách tán, hắn không thể trở về Hỏa Hồ tộc.
“Ta muốn trực tiếp giết ngươi nhưng đáng tiếc ngươi lại có can đảm
nói chuyện huyết khế với Bảo Bảo, vậy chắc ngươi không quên giọt máu của ngươi là lưu lại trên người ai. Hỏa Hồ tộc chúng ta luôn giữ chữ tín,
trừ phi Liễu Vô Song muốn ngươi chết, nếu không, ngươi vẫn phải sống,
thống khổ cũng được, đau khổi cũng được, đều do ngươi gieo gió gặt bão.
Cho dù là người hay là yêu thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Ngươi tự động thủ đi, để bổn vương ra tay thì ngươi lại
thêm một tội nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy đến những người được
ngươi báo tin”
Thanh Liên thừa nhận hắn chưa bao giờ là người nhân từ, đối với người hắn yêu, hắn cũng tính kế không chút đắn đo, vì muốn Bảo Bảo yêu mình
nhiều hơn mà dù hắn đã động tâm với nàng cũng chưa bao giờ thổ lộ, huống chi là người bên ngoài?
Cho nên đối với Kiều Vị, hắn càng không có mềm lòng, hắn giống như
người noài cuộc đang nhìn người khác không cam lòng dãy chết trước mặt
mình, thậm chí hắn cũng không tiếc mà bỏ đá xuống giếng, nói thêm vài
lời đe dọa.
Kiều tiên sinh đến hôm nay mới biết được bọn họ chưa từng hiểu rõ Hồ
vương đại nhân của mình, ngoài trừ khuôn mặt yêu mị độc nhất vô nhị thì
hắn còn là kẻ vô tình nhất, hắn là người tu hành nhưng không có chút
lòng thương hại, từ trước tới giờ luôn nghĩ Hồ vương đã sớm siêu nhiên
thế ngoại nhưng bây giờ mới biết là không phải. Một người vốn không để ý đến ai, không để ý tới chuyện gì, sao đột nhiên lại động lòng phàm?
Có lẽ sau khi nữ vương Xà tộc, Bắc Dao Bảo Bảo xuất hiện, hắn vẫn
nghĩ nàng không xứng với Hồ vương đại nhân nhưng bây giờ mới hiểu so với Bảo Bảo ác danh nổi tiếng gần xa thì Hồ vương đại nhân càng làm cho
người ta sơ hãi hơn.
Hắn đúng là sai lần rồi, làm sai nên giờ hắn phải trả giá lớn.
Thanh Liên vẫn mỉm cười lạnh lùng, Kiều tiên sinh thì chậm rãi nhắm mắt lại…
Từ khoang bụng tuôn ra một dòng máu tươi, chốc lát đã nhuộm đỏ sàn
nhà, Kiều tiên sinh chớp mắt, dung nhan chợt trở nên già nua, mái tóc
biến thành bạc phơ.
Thanh Liên thờ ơ nhìn chuyện đang diễn ra, giây lát mới chậm rãi đứng lên, để lại một câu “ tự giải quyết cho tốt”
Nói xong, người đã biến mất.