Vương thúc cũng thích nghe ta hát sao? nếu thích, sau này Bảo Bảo sẽ hát cho vương thúc nghe”. Bảo Bảo nghe vậy, sự vui sướng trong mắt càng tăng, nhìn Thanh Liên tràn đầy chờ mong và kích động.
” Bảo Bảo, ngươi là thực không hiểu hoặc là giả không hiểu?” Vốn là
muốn bận tâm vài phần, cũng hiểu được chính mình làm trưởng bối cùng
tiểu bối nói những lời này có chút không thích hợp, nhưng nàng chỉ hát
hai ca khúc đã làm cho hắn dù nhiều năm tu hành cũng trở nên bất an, nếu sau này còn hát như vậy thì sẽ ra sao? không cần hỏi cũng biết, chỉ cần nàng còn ở Hồ tộc một ngày thì hắn không thể tu hành được một ngày, cho nên dù thế nào cũng phải nói rõ với nàng mới được.
” Ân? Bảo Bảo không hiểu Vương thúc như vậy nói là ý gì?” Xem ra phản ứng khá lớn so với tưởng tượng của nàng, nàng nghĩ Thanh Liên sẽ im
lặng nhưng xem ra lúc này hắn muốn làm cho nàng biết khó mà lui. Như vậy rất tốt, lấy được trượng phu như ý còn khó hơn đánh giặc, nếu đối
phương thiếu kiên nhẫn thì mình sẽ chiếm được tiên cơ, mà hiện tại so
với Thanh Liên là nàng đang có lợi thế, thì ra giả bộ vô tội cũng có tác dụng, nàng làm sao dễ dàng từ bỏ phương thức tốt như thế?
” Bảo Bảo, ngươi là nữ nhi của Như Mặc, ta và phụ thân của ngươi lại
là bằng hữu tri kỷ, như vậy ngươi cũng có thể xem là nữ nhi của ta phải
không?”. Thanh Liên cố gắng làm ra vẻ một trưởng bối, hít sâu một cái,
sau đó thong thả nói.
” Đương nhiên, phụ thân từ nhỏ đã nói cho ta biết chuyện đại ân của
vương thúc đối với tỷ đệ chúng ta, cho nên Bảo Bảo luôn ghi nhớ việc
này, trong lòng cũng quyết định một ngày nào đó sẽ báo đáp ân tình của
vương thúc, nếu không có vương thúc thì không có Bảo Bảo, mệnh của Bảo
Bảo là nhờ có Hỏa Hồ Thánh Châu của vương thúc mới tránh bị thiên lôi
đánh. Vương thúc muốn Bảo Bảo làm gì, Bảo Bảo cũng làm ngay, không óan
không hận, cho dù là vượt lửa qua sông cũng không ngại. Nếu Bảo Bảo có
nghịch ngợm, gây sự làm cho vương thúc tức giận thì vương thúc cứ trách
phạt, Bảo Bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn, được không?”
Bắc Dao Bảo Bảo vừa nói, không biết đàn cũng đã rời khỏi tay lúc nào
mà đã thấy nàng bổ nhào vào ngực Thanh Liên, hướng hắn làm nũng, làm cho những gì Thanh Liên muốn nói lại không thể thốt nên lời, chỉ có thể
nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong lòng, dùng ánh mắt nguyện vì hắn
mà trả giá tất cả nhìn hắn, làm cho hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Mà Bắc Dao Bảo Bảo thấy hắn gật đầu, lại như cái đứa nhỏ biểu đạt vui sướng, càng dùng sức ôm chặt hắn, không ngừng cọ vào ngực hắn, còn dùng âm thanh vui sướng kêu lên ” vương thúc, ngươi thật tốt, Bảo Bảo rất
thích vương thúc nha”
Chữ thích kia đã làm Thanh Liên phục hồi được lý trí, lập tức muốn
đẩy nàng ra nhưng Bảo Bảo lại ôm hắn chặ hơn, còn hỏi ” vương thúc có
thích Bảo Bảo không?”
” Thích, Vương thúc thích Bảo Bảo giống như là thích đứa nhỏ của
mình”. Thanh Liên vất đắc dĩ gỡ cánh tay của nàng ra khỏi cổ, cảm thấy
không thể cùng nàng thân cận như vậy ” Bảo Bảo đã là một cô nuơng, không thể như đứa nhỏ bám lên người người khác, để người ta nhìn thấy thì
không tốt, hiểu chưa?”
“Nhưng ở nhà phụ thân cũng chưa từng nói không được bám lên người hắn a”. Bảo Bảo dùng đôi mắt vô tội, còn thêm vài phần khó hiểu nhìn Thanh
Liên, chuyện này đương nhiên cũng là nàng nói dối, phụ thân vĩ đại của
nàng còn không có thời gian ôm mẫu thân, làm sao rảnh để ôm tỷ đệ nàng
chứ? bất quá lúc này phải nói như thế để làm Thanh Liên thấy áy náy mới
được.
Thanh Liên lại rơi vào trầm ngâm, một trăm năm trước, khi Bảo Bảo và
Mặc được sinh ra thì hắn và Tương vương Vân Thư có đến thăm họ một lần,
từ đó đến nay hắn cũng không rời khỏi Hồ tộc lần nào, nên không biết Như Mặc yêu chiều đứa nhỏ của mìn hthế nào, nhưng căn cứ vào việc hắn cưng
chiều thê tử, mà Bảo Bảo lại đáng yêu như thế, hơn nữa lại làm ngược ý
thiên đình mà sinh ra, Như Mặc sủng nàng lên trời cũng không phải là
chuyện không thể xảy ra.
Nhưng mình dù sao cũng không phải là phụ thân của Bảo Bảo, tuy rằng
nàng gọi hắn là vuơng thúc nhưng cũng không có quan hệ huyết thống, nàng bám lên người mình như thế vẫn có chút không ổn ” Bảo Bảo, cha ngươi là cha ngươi, vương thúc là vương thúc, không giống nhau, tóm lại ở trước
mặt người khác không được ôm vương thúc như vậy, được không?”
“Vậy nếu không có ai, có phải là có thể hay không?”. Bảo Bảo vẫn
không buông tha, liền nắm lấy sơ hở của hắn ” vương thúc đã ba ngày rồi
không đến nhìn Bảo Bảo một cái, nơi này cũng không có ai chơi với ta,
vốn nghĩ muốn đi dạo nhưng Thu Tuyết và Hạ Ngữ tỷ tỷ nói Bảo Bảo nếu đi
ra ngòai sẽ làm cho một đống hồ ly đực theo đuổi, mà Bảo Bảo đã đáp ứng
vương thúc không gây phiền tóai, cho nên mới đến hoa viên xinh đẹp này
đánh đàn, vương thúc thấy ta có ngoan không?”
Thanh Liên lại nghẹn lời, đến đây thì những gì hắn định nói đã hòan
tòan không có cơ hội nói ra miệng, mặc kệ là Bảo Bảo thực sự vô tội hay
là giỏ bộ, hắn chỉ có thể chấp nhận, đồng thời tạm thời từ bỏ việc tu
luyện, chờ khi Như Mặc và Bắc Dao Quang đến mang nàng đi thì hắn mới
tiếp tục. Nếu không, nàng cứ tiếp tục đánh đàn ca hát như thế thì chỉ
vài ngày, tòan bộ Hồ cung sẽ lọan, đến lúc đó dù hắn là Hồ vương cũng
không có quyền ngăn cản tộc nhân tìm bạn tình, mà phiền tóai nhất là Bảo Bảo không phải là đối tượng thích hợp, bởi vì nàng không phải là người
Hỏa Hồ tộc mà là Xà tộc.
” Thôi, trước khi Như Mặc hết giận đến đón ngươi về thì ngươi cứ theo bên cạnh ta đi, mặt khác, sau này có thể đánh đàn nhưng không được hát
như vậy nữa, một cô nương chưa gả sao lại có thể hát những bài nói về
tình yêu chứ?”. Thanh Liên cũng không kéo cánh tay nàng ra nữa, Bảo Bảo
được thế lại bám vào người hắn, mềm mại dựa vào ngực hắn, mà hắn thì cố
tỏ ra thái độ của một trưởng bối đối với hậu bối, không một chút tạp
niệm trong lòng.
Bắc Dao Bảo Bảo âm thầm cắn răng, tuy rằng Thanh Liên không có phản
ứng gì lớn, nhưng có thể làm hắn tạm thời từ bỏ việc tu hành đối với
nàng xem như là mở đầu thắng lợi, có câu dục tốc bất đạt cho nên nàng
phải từ từ mà hành động, nàng tin sẽ có ngày nàng chiếm được đóa hoa sen độc nhất vô nị này vào tay (ý nói là Thanh Liên nhá) ” đây là ca khúc mẫu thân thường hát, từ nhỏ ta đã nghe nàng hát rồi, nghe nhiều
nên cũng thuợc, phụ thân rất thích nghe mẫu thân hát, có khi còn giúp
mẫu thâm đệm đàn a. Không ai nói cho ta biết là không đựoc hát những ca
khúc này, nhưng nếu vương thúc không thích thì sau này Bảo Bảo không hát nữa”
” Bảo Bảo, Vương thúc không có ý không cho ngươi hát nhưng nơi này là Hỏa Hồ tộc, không giống Xà tộc, ta biết khúc ca cũng không thực sự biểu đạt nỗi lòng của ngươi nhưng người khác chưa chắc hiểu, ngươi biết
chưa? Hỏa Hồ tôc là tự do tìm bạn tình, ngươi hát như vậy sẽ làm cho
nhiều tộc nhân tranh giành cầu yêu, đến lúc đó vương thúc ta cũng không
thể ngăn cản được, ngươi không phải là người của Hỏa Hồ tộc, nếu để phụ
thân ngươi biết, sẽ trách ta không chiếu cố tốt cho ngươi”
” Ca có thể biểu đạt tiếng lòng, chỉ là vương thúc không có lòng để
nghe hát thôi, nhưng nếu vương thúc đã nói vậy, sau này Bảo Bảo không
hát nữa để tránh gây phiền tóai trong tộc’. Bảo Bảo ngước ánh mắt có
chút quật cường nhìn Thanh Liên, làm hắn cũng có chút hỏang hốt, theo
phản xạ tính né tránh ánh mắt của nàng nhưng rồi lại nghĩ nếu làm thế
thì không ổn, nên từ bỏ ý định, mà Bảo Bảo thì không từ bỏ cơ hội, lập
tức bày ra vẻ mặt sùng bái cùng ái mộ đối với hắn.
Thanh Liên mẫn cảm nên lập tức tách Bảo Bảo ra, quay người, dùng âm
thanh có chút xa cách nói ” Bảo Bảo, vương thúc vĩnh viễn là trưởng bối
của ngươi”
Nói xong muốn rời đi nhưng lại nghe tiếng khóc vang lên, làm hắn phải dừng bước, thanh âm ủy khuất vì bị ghét bỏ, run rẩy truyền vào tai hắn ” vương thúc đừng chán ghét Bảo Bảo”
Thanh Liên không thể không dừng bước, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, hắn làm thế với nàng có chút hơi quá nhưng nếu không như vậy, để nàng càng
lún càng sâu, e rằng sau này sẽ còn khổ hơn. Cho nên kiên quyết rời đi,
để lại một mình Bảo Bảo đứng khóc trong hoa viên.
Thanh Liên vừa ly khai, kết giới cũng được phá bỏ, Hạ Ngữ và Thu
Tuyết liền nhìn thấy Bảo Bảo đang khóc, lại không thấy Hồ vương đại
nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức ngồi xuống bên cạnh Bảo
Bảo, quan tâm hỏi
” Tiểu chủ, ngài như thế nào khóc? Ngài đừng khóc a! Nói cho nô tỳ,
ai khi dễ ngươi?” Tuy rằng phía trước này kết giới lý chỉ có Hồ vương
đại nhân cùng tiểu chủ hai người, chính là Hồ vương đại nhân như thế nào cũng sẽ không là nhạ tiểu chủ khóc nhân a! Chính là hảo hảo tiểu chủ
như thế nào khóc như vậy đau buồn đâu?
” Tiểu chủ, ngươi sao lại khóc? sao lại khổ sở?” ngươi đừng khóc, nói cho nô tỳ nghe ai khi dễ ngươi?”. Tuy rằng trong kết giới chỉ có Bảo
Bảo tiểu chủ và Hồ vương đại nhân, nhưng Hồ vương đại nhân chắc chắn sẽ
khôngg làm tiểu chủ khóc, như vậy tiểu chủ sao lại khổ sở?
“Ngươi bị ngã?có bị thương không?” Thu Tuyết lanh mắt, nhìn thấy Bảo
Bảo ngã ngồi trên mặt đất, mưa phùn làm ướt cả bộ xiên y của nàng, tựa
hồ như là bị người ta đẩy ngã, cả người té trên mặt đất, vội vàng la
lên, nhanh chóng nắm lấy tay nàng, thấy bàn tay nàng dính đầy bùn đất
còn bị mất hòn sạn làm cho rướm máu, liền đau lòng không thôi “tiểu chủ, tay của ngươi chảy máu rồi”
Lúc này hai người dù không muốn cũng nghĩ là Hồ vương đại nhân khi dễ tiểu chủ, bởi vì trong kết giới chỉ có hai người bọn họ, hiện tại không thấy Hồ vương đại nhân đâu mà tiểu chủ thì bị té, tay còn chảy máu, lại khóc đến thương tâm như vậy, nhưng vì sao đại nhân lại khi dễ tiểu chủ
chứ? là vì tiểu chủ hát ca khúc kinh hãi thế tục mà trừng phạt nàng sao? Tiểu chủ vẫn là một đứa nhỏ nha.
Luôn xem Hồ vương đại nhân là trời, lần đầu tiên trong mấy trăm năm
qua, Hạ Ngữ và Thu Tuyết có chút bất mãn với hắn ” tiểu chủ, ngươi đừng
khóc, là Hồ vương đại nhân khi dể ngươi phải không?”
” Không, không có, Hạ Ngữ tỷ tỷ hiểu lầm vương, Vương thúc, đều do
Bảo Bảo không tốt, làm vương thúc tức giận, cho nên hắn mới không để ý
đến ta. Ô…vương thúc chán ghét Bảo Bảo”. Bảo Bảo vừa khóc, vừa nói đứt
quãng, càng làm cho hai người khẳng định là đại nhân khi dễ tiểu chủ,
vừa tức vừa bất đắc dĩ, đại nhân từ lúc nào lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ là hai ca khúc mà thôi, sao lại khi dễ tiểu chủ? còn làm nàng chảy
máu nữa chứ.
Mặc kệ như thế nào trước đem tiểu chủ trở về, hầu hạ nàng tắm rửa
thay quần áo rồi tính sau, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cũng đỡ
Bảo Bảo đứng lên, đàn cũng không thèm lấy, dìu Bảo Bảo vẫn còn khổ sở
thương tâm rời đi.
Các nàng vừa đi, Thanh Liên cũng rời khỏi bụi hoa, trong đôi mắt
phượng lộ rõ vẻ hỗn lọan, ảo não mà chính hắn cũng không biết, chậm rãi
ngồi xuống cầm lấy đàn, ngửi được mùi máu tươi trong không khí, hắn càng thêm hối hận vì đã làm nàng bị thương.